DUYÊN LÀM PHU QUÂN



Editor: Thanh Việt
 
“Hét cái gì mà hét!” Trong phòng truyền ra âm thanh nam nhân gầm nhẹ, dường như là rất xấu hổ, nhưng âm thanh này lại làm Tiên Y thở phào nhẹ nhõm.
 

Tiên Y sửa sang lại y phục rồi tránh qua một bên, chỉ chốc lát sau mành bên trong bị một người mở ra, một đôi giày nam tử xuất hiện trên bậc thang.
 
“Ngươi cũng tới? Phu nhân các ngươi phái tới sao?” Nam nhân trên bậc thang vừa kinh vừa giận, còn mang theo xấu hổ mất tự nhiên.

 
Tiên Y không dám ngẩng đầu, chỉ cung kính hành lễ nói: “Đại phu nhân nghe nói Tào di nương thiếu đổ bổ nên sai nô tỳ đến hỏi một chút, xem thiếu bao nhiêu để lần sau đi mua chuẩn bị thêm một phần.”
 
Lời này đương nhiên chỉ là ngoài mặt, Đại lão gia và Tiên Y đều ngầm hiểu trong lòng, với tính cách của Đại phu nhân, không làm người ta mất con đã là chịu đựng. Nhưng Tiên Y cũng không thể nói thẳng ra là Đại phu nhân phái mình tới đây răn dạy, đành phải đổi cách nói khác để chuyện trước mắt này trôi qua nhanh.”
 
Đương nhiên Đại lão gia chỉ có thể dựa vào lời này để leo xuống, ông ta vốn đã đuối lý. Đáng lẽ nên lo liệu công vụ ở bên ngoài không có thời gian hồi phủ, hồi phủ cũng không đến nói với phu nhân một tiếng mà đến chỗ tiểu thiếp, hơn nữa tiểu thiếp này còn đang hoài thai, nếu truyền ra ngoài sẽ không có lời dễ nghe. Ông ta vốn có ba phần chột dạ vì vấn đề xuất thân thấp hơn Đại phu nhân, giờ lại tăng lên bảy phần, trong lòng cũng biết Đại phu nhân sẽ không ngậm bồ hòn làm ngọt. Nhưng trước hết phải cho lão gia một cái bậc thang đi xuống đã, vốn muốn tìm người liên quan để trút giận mới đi giải thích với phu nhân nhưng Tiên Y không phải là người tốt để chọn. Thứ nhất lão nương nàng là người từng ở trước mặt nhạc mẫu, nếu xử lý nữ nhi bà ấy cũng là đánh lên mặt Đại phu nhân. Thứ hai nha đầu này rất tinh quái, còn chưa đặt chân vào phòng, không thể nhìn thấy gì, cũng không thể túm được nhược điểm gì.
 
Cuối cùng, Đại lão gia ôm một bụng tức, vung tay áo nói: “Chuyện không lớn, cũng không sợ va chạm đến Tào di nương, nếu đã là hảo ý của phu nhân ngươi thì ta không truy cứu nữa. Nhưng mấy nha đầu kia không thể tha thứ, đỡ về sau lại bị nói nha đầu của phu nhân không có quy củ.”
 
Tiên Y vốn đã chuẩn bị trong lòng, nhưng tâm xoay chuyển một chút, chỉ có thể nói: “Đa tạ lão gia khai ân.”
 
Một lát sau, bên ngoài có hai bà tử đến, nói là phu nhân nghe nha đầu tam đẳng trong viện mình va chạm lão gia, lòng đầy bất an, nhưng vì thân thể hiện giờ không khỏe nên không thể tự mình tới. Nhưng không thể tha nhẹ nha đầu như thế này được, muốn đè Vân Song xuống hành hình trong viện Tào di nương. Tiên Y nhìn hai bà tử, một thân cao to đầy khí lực, là người ngày thường quản việc phạt hạ nhân làm sai trong viện phu nhân, gậy cũng được chọn lựa kỹ càng. Có thể thấy được lần này Đại phu nhân nén giận từng nào. Tính khí của bà ta tất nhiên không vì bọn nha đầu, nhưng lão gia không thể nói rõ chuyện này cho nên bà ta nhất quyết ta không tốt ngươi cũng đừng hòng tốt, hung hăng đánh một bạt tai lên thể diện của Đại lão gia và Tào di nương. Tào di nương hiện đang mang thai, ban ngày ban mặt lại đánh nô tỳ trong viện của nàng ta, có thể không làm động thai, nhưng chỉ cần có máu cũng là điều cực không may mắn rồi.

 
Đương nhiên Đại lão gia cũng nghĩ vậy, nay bụng Tào di nương đã nhô ra, sắc mặt trắng bệch, có lẽ Đại phu nhân thoạt nhìn nhu thuận mấy năm nay đã thoát khỏi áp chế của Trần ma ma, bản tính thật lại hung hãn như vậy.
 
“Lão gia!” Tào di nương không ngừng rơi lệ, mong chờ nhìn Đại lão gia, trong mắt đầy vẻ cầu xin.
 

Nhưng Đại lão gia còn chưa nói thì bà tử tiến vào nói: “Phu nhân nói nếu Đại lão gia thấy chỗ này ngồi không thích hợp, có oán hận với Đại phu nhân thì phu nhân sẽ đến trước mặt lão thái thái thỉnh tội.”
 
Tuy nhìn lão thái thái chướng mắt nhi tức, lại yêu thương nhi tử, nhưng bà luôn phân biệt đích thứ rõ ràng, nếu để bà biết sáng sớm ông ta trở về không thèm nhìn ai mà đã chui vào phòng thiếp thất thì lão thái thái tuyệt sẽ không đứng về phe mình. Đến lúc đó không chỉ đơn giản là chuyện mất mặt đâu.
 
“Ngươi…Ngươi tránh vào phòng đi.” Đại lão gia cau chặt mày, tâm phiền ý loạn, ông ta không nên nhất thời mềm lòng nghe tin Tào di nương không khoẻ đã đến thăm nàng ta trước, làm vụ việc ra thế này.
 
Hai bà tử thấy Đại lão gia không ngăn cản liền trực tiếp đẩy Tào di nương vào nội thất, nhưng mới vài bước Tiên Y đã nghe thấy Vân Song khóc lớn tiếng, không ngừng xin tha. Nàng vốn định lên nói vài câu, nhưng cuối cùng chỉ có thể giữ trong miệng, nuốt xuống. Đại lão gia và Đại phu nhân đều đang nổi nóng, nếu nàng mở miệng sợ rằng Vân Song sẽ mất luôn mạng nhỏ, trên người nàng cũng không sạch sẽ nữa, tội gì phải làm như vậy.
 
Lúc Vân Song bị người kéo ra, trên mặt toàn là nước mắt, tóc tai tán loạn, nàng ta vừa thấy Tiên Y liền cao giọng cầu xin: “Tiên Tiên tỷ, ta không cố ý, không cố ý mà, ta chỉ hảo tâm, ta oan uổng, cứu ta, cứu ta…”
 
“Cái gì mà ngươi với ta, ả tiện tì này còn có lão gia ta trong mắt không?” Đại lão gia tức giận phất tay áo quát: “Đánh mạnh cho ta, cho nó nhớ lâu một chút.”
 
Sắc mặt Vân Song trắng bệch, ôm tia hy vọng cuối cùng nhìn Tiên Y, nhưng rất nhanh, theo lúc Tiên Y chuyển tầm mắt, cuối cùng ánh sáng hy vọng trong mắt nàng ta tan hết đi, thành một mảnh tịch mịch.
 
Đại lão gia vaf Tào di nương đều không ở trong sân nhìn nô tỳ hành hình, Đại lão gia một thân lệ khí đến tiền viện, có vẻ ông ta chưa chuẩn bị tốt việc giao phong chính diện với Đại phu nhân. Còn Tào di nương đã sớm ôm bụng được Phấn Hà Tịch Mai đỡ vào nội thất, cửa cũng đóng lại. Trong viện chỉ có Vân Song đang bị hành hình, hai bà tử đang đánh và Tiên Y trầm mặc không nói, ngoài ra còn có vài bà tử trong viện Tào di nương. Bà tử hành hình bảo Tiên Y về chính viện trước, nói là Đại phu nhân phân phó. Trước khi Tiên Y đi nhìn Vân Song, cuối cùng chỉ có thể ám chỉ các bà tử thủ hạ lưu tình, không quay đầu mà đi mất.
 
Vân Song nằm trên băng ghế, bị hai bà tử dùng gậy đánh mạnh, lúc đầu còn có thể cao giọng kêu oan, lúc sau sức lực dần dần mất đi, cho đến lúc thần trí mơ hồ nàng ta chỉ nói một câu: “Vì sao lại không cứu ta…”

 
Tiên Y lòng mang thấp thỏm trở về chính phòng, quả nhiên Đại phu nhân ngồi trên ghế chủ vị đang trưng sắc mặt rất kém, có lẽ vì ngại Trần ma ma nên Đại phu nhân chỉ cho Tiên Y nói lại chân tướng sự tình rõ ràng. Tiên Y không thêm mắm dặm muối, sự thật như thế nào thì nói thế ấy, bao gồm lời nói của những người nào, động tác gì của Vân Song, đều được nói rõ ràng. Đại phu nhân nghe xong trên mặt đen đến đáng sợ, nhưng cuối cùng chỉ mắng Vân Song vụng về, không nói xử phạt gì Tiên Y.
 
Tiên Y bình đạm ra khỏi chính phòng, phát hiện nhóm tiểu nha đầu chung quanh không vây lại đây giống như thường ngày, chắc đã biết chuyện Vân Song bị phạt đánh. Tuy chuyện này không thể trách nàng, nhưng dù sao chính nàng là người dẫn Vân Song đi, sợ rằng bây giờ đã có lời ra tiếng vào rồi. Đi đến thiên phòng, vừa đúng lúc Thu Cảnh và Đông Cảnh đang cầm đồ qua đây, Thu Cảnh vẫn đối xử bình thường như mọi ngày, nhưng ánh mắt Đông Cảnh nhìn nàng thêm phần lãnh đạm. Tiên Y chỉ hành lễ theo quy củ rồi đi qua, Đại lão gia gây ra chuyện này, chắc chắn Đại phu nhân không muốn bị truyền ra ngoài, Vân Song bị quy vào tội va chạm chủ tử, còn nàng phạm phải tội không quản lý tốt các tiểu nha đầu, nếu không phải ngày thường nàng tích cóp hảo cảm chỉ sợ cũng bị ăn đánh.
 
Đến chạng vạng Vân Song được nâng trở về, một thân y phục ở dưới thân đều đã không nhìn ra được nguyên dạng, máu tươi chảy xuống theo kẽ tấm ván gỗ, cả người nàng ta đã hoàn toàn hôn mê. Gương mặt vốn không tròn lắm giờ lại thêm phần trắng bệnh, hô hấp nhẹ tới nỗi khó nhận ra. Bốn nha đầu tam đẳng, tuy Vũ Song là người im lặng nhất, nhưng bởi vì thường ngày Vân Song là người hiền lành nên hai nàng cũng có quan hệ không tồi, Lộ Song chần chừ một chút vì sợ bị liên lụy, Vũ Song liền tiến lên chăm sóc. Tuyết Song còn nhỏ, Tiên Y sợ nàng bị hoảng sợ nên đã sớm cho nàng về trước. Thật ra ban đầu Đại phu nhân đang tức giận nhưng Đại lão gia lại không đến trấn an, lúc Vân Song trở về đã định sai người ném vào phòng chứa củi, cũng may có Trần ma ma mềm lòng cầu xin mới được tìm đại phu điều trị. Tiên Y không nói chuyện nhỏ này với đám tiểu nha đầu, Đại phu nhân không quá quan tâm tới Vân Song, cho nên mặt ngoài chỉ có Tằng ma ma là người tới nhiệt tình nhất.
 
Đối với các chủ tử mà nói, chuyện này chỉ là nhạc đệm của chuyện tranh giành tình cảm, Đại lão gia chờ hai ba ngày mới ngoan ngoãn đến nhận sai với phu nhân. Đại phu nhân khóc nháo một lần rồi ném chuyện này ra sau đầu. Còn Tào di nương bị doạ không nhẹ, phải nằm trên giường suốt, ngay cả chuyện thêm đồ bổ gì đó cũng không được giải quyết. Đây là một sự giáo huấn, để cho nàng ta không còn điên cuồng nhảy nhót nữa.
 
Trong mắt gia chủ là chuyện nhỏ, nhưng trong lòng bọn nha đầu chính phòng lại rất khó trừ bỏ bóng ma này. Tiên Y lớn lên ở đây từ nhỏ, dù nha đầu bà tử hay nương tử đều vì nàng nói chuyện ngọt ngào lại dễ thương nên có quan hệ không tồi. Nhưng trải qua chuyện này, trong lòng người lớn tuổi đều hiểu rõ, còn người nhỏ tuổi lại cảm thấy Tiên Y không màng nhân tình, ngày thường sẽ sợ hãi khi ở gần. Còn bốn nha đầu tam đẳng, sau khi trải qua việc này Vân Song liền học Vũ Song cùng yên lặng, tuy Lộ Song thường đuổi theo Tiên Y hỏi ít chuyện của Tam thiếu gia Kim Phong Hoa nhưng không dám nói lời vui đùa. Chỉ có Tuyết Song ngây thơ là đối đãi với Tiên Y trước sau như một, thậm chí còn có người lén nói xấu Tiên Y nàng ấy cũng sẽ trở mặt mà tức giận mắng chửi.
 
Yuy Tiên Y tiếc nuối việc này, nhưng cũng không bị tổn thương hay vết thương lòng gì, ném chuyện này ra sau đầu. Hiện tại nàng có sự lo lắng duy nhất là Đại cô nương lại phái người tới, nghe nói là Xuân Cảnh có thai. Thân mình Đại cô nương vẫn còn yếu kể từ khi sinh non, bây giờ Xuân Cảnh lại không hầu hạ Đại cô gia được, tiểu thiếp mới kia biến thành lửa cháy xém lông mày của Đại cô nương và Đại phu nhân.
 
Đang lúc bọn nha đầu trong phủ ôm tâm tư, vị được Đại cô nương lo lắng muôn vàn lại tìm tới cửa, nghe nói là tìm Đại lão gia và Nhị thiếu gia thương lượng, hẳn là nói về chuyện kết quả khảo thí năm nay. Vì thế bọn nha đầu đều bị khơi lòng muốn trèo cao.


Bình luận

Truyện đang đọc