DUYÊN LÀM PHU QUÂN



Editor: Thanh Việt
 
Tiên Y trộm kéo màn ra, nhíu mày nhìn những hạt mưa nhỏ chậm rãi rơi. Đây không phải là dấu hiệu tốt, xe ngựa còn chưa vào đạo quan đã bị người khác chặn ở ven đường, âm thanh đằng trước khác với khi đám nạn dân vây quanh. Lúc trước là tiếng cãi cọ ầm ĩ, bây giờ lại yên lặng bất thường, lâu lâu chỉ có tiếng ngựa, còn có tiếng nam tử cao giọng hỏi chuyện. Vân Song và Lộ Song đều dựa vào một bên không dám nói nhiều, hình như Tuyết Song cảm giác được có gì đó không đúng, dựa sát vào Tiên Y, cầm ly nước ấm trong tay, miệng nhỏ mấp máy.
 

Qua một thời gian nữa, hình như bên ngoài có tiếng thô sử ma ma đi tới đi lui, Tiên Y dựa vào cửa lắng nghe, không có gì ngoài tiếng các ma ma oán giận.
 
“Lại là dân chạy nạn sao?” Vân Song do dự một chút, hỏi.
 
Tiên Y lắc đầu, vờ ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Làm gì có nhiều nạn dân như vậy, chắc là ở đằng trước kiểm tra theo lệ thôi, năm ngoái ta cũng gặp rồi, không phải việc gì to tát.”

 
Vừa dứt lời Tiên Y nhìn thấy Lộ Song cùng Vân Song trộm thở phào.
 
Mưa bắt đầu dày hạt hơn, trong xe ngựa cũng trở nên lạnh hơn. Đang lúc Tiên Y suy nghĩ có phải đã đến lúc đi lên xe phía trước hầu hạ rồi hay không thì Trần ma ma mở cửa xe ra. Tiên Y nhìn thấy trên người mẫu thân là một tầng hơi nước, sợi tóc cũng có chút hỗn loạn, nàng liền cầm khăn đi qua, đến gần nói: “Có chuyện gì mà không để thô sử ma ma, hoặc nương tử lại đây thông báo, đâu cần người phải tự đến đây, chúng ta cũng không phải người phú quý gì.”
 
“Bọn họ đều là lần đầu tiên tới đây, gặp phải loại tình huống này khó tránh khỏi lo lắng, đâu vô tâm vô phế như con.” Trần ma ma nhìn nữ nhi mình mang vẻ mặt thản nhiên, không hề sợ hãi. Bà không nhịn được nở một nụ cười, kéo tay nữ nhi, thấy không bị lạnh mới nói: “Đại phu nhân bảo không cần các ngươi qua hầu hạ, đằng trước chỉ là kiểm tra một chút. Chúng ta là gia quyến quan lại, bọn họ cũng không dám làm gì, nhưng các ngươi đừng tự ý đi loạn, nơi này đang mưa, lại là đường bùn đất, coi chừng bị người khác va phải.”
 
Ba nha đầu kia đáp lời, chỉ có Tiên Y nhìn ra sợ rằng chuyện chặn đường hôm nay không đơn giản, nếu không sao năm ngoái lại không gặp chuyện kiểm tra như thế này. Nhưng bây giờ không phải lúc hỏi nhiều, Tiên Y chỉ cười đồng ý, chờ tới đạo quan sẽ hỏi mẫu thân sau. Nói xong những lời này, Trần ma ma cầm lò sưởi tay đi ra xe ngựa phía trước, qua tầm một canh giờ nữa xe ngựa mới chậm rãi đi tiếp, lúc này đã là buổi trưa nhưng mặt trời bị một đám mây đen che khuất.
 
Một đường thông suốt, chỉ là dọc đường thấy một ít nạn dân, đặc biệt ở vùng ngoại ô, Tiên Y không cần vén rèm cũng nghe thấy tiếng khóc của đám nạn dân.

 
Buổi tối đến, cuối cùng xe ngựa cũng đi qua cổng chào, dừng ở trước cửa Thiên Phụng quan. Tiên Y lấy cây dù trong xe ngựa ra, để ba người trên xe đi xuống rồi bước nhanh đến chiếc xe ngựa đằng trước. Cửa vừa mở, Trần ma ma đã ló đầu ra, Tiên Y nâng dù cao lên, Đại phu nhân một thân quần áo giản dị đi ra, Trần ma ma đỡ tay bà ta vào trong quan. Ngoài Trần ma ma, Tiên Y và ba nha đầu nhị đẳng, còn một thô sử ma ma và hai nương tử hầu hạ đi phía sau vác hành lý trong xe ra. Đầu tiên Đại phu nhân quyết định sân mọi người ở, vì hôm nay bị trì hoãn lâu, vốn dĩ ở lại trong quan hai ngày một đêm lại kéo dài thành ba ngày hai đêm, cũng may đã chuẩn bị đầy đủ đồ đạc nên không bị rối loạn trật tự.
 
Ban đầu Thiên Phụng quan chỉ là một toà đạo quan nhỏ, nhưng qua hơn ngàn năm đã mở rộng đến nửa đỉnh núi, trong đó không tính phòng để người hành hương ở đã có hơn 60 toà viện lớn nhỏ khác nhau. Tuy cảnh trí bên trong không được bố trí đặc biệt nhưng vì đã trải qua quãng thời gian dài nên nhuốm đầy hơi thở trang nghiêm cổ xưa. Tiên Y đã từng tới chỗ này vài lần, hơn nữa nàng còn được ở trong viện năm ngoái đã ở nên có một cảm giác quen thuộc. Tiên Y nhận lệnh của Đại phu nhân, trước tiên đưa bọn nha đầu đi quét dọn trong viện, thật ra Trần ma ma muốn đi cùng phu nhân gặp đạo quan quan chủ để thể hiện sự tôn trọng.
 
Nói là đi trước nhưng không phải bọn Tiên Y về viện trước. Chỉ có một vài quản gia nương tử về trước để tiện sắp xếp đồ đạc trong tiểu viện, phòng ngừa khi phu nhân trở về viện còn hỗn độn, ngay cả giường đệm hay thau tắm đều chuẩn bị chỉnh tề. Vào trong đạo quan, đi vào phía trong có ba con đường có thể đi, một đường là từ Trích Tinh điện của quan chủ, một đường là giới đài và sơn phòng của đệ tử, một đường là từ chỗ của người hành hương như bọn Tiên Y. Tìm được đường đi tốt, nhưng bởi vì đường xa, xe ngựa lại không được đi vào nên trong đạo quan đã chuẩn bị sẵn kiệu mềm cho nữ quyến, kiệu của nhà nào thì do thô sử ma ma nhà đó nâng, đỡ phải phiền toái. 
 
Theo lệ thường, nha đầu tam đẳng không có tư cách ngồi kiệu, nhưng vì Tuyết Song còn nhỏ tuổi, Tiên Y mang Tuyết Song vào kiệu theo mẫu thân. Cũng may người hai nàng đều nhỏ, thô sử ma ma đã quen làm việc nặng nên sức lực rất khoẻ, chỉ nâng hai người nên không thấy mệt. Tuổi Vân Song Lộ Song không lớn, tuy từng trải qua không ít khổ nhưng ở trong Kim phủ một thời gian nên không làm việc quá nặng nữa, hơn nữa bây giờ trời đang mưa phùn, mặt đất lầy lội, hai người họ chỉ có thể cắn răng đi theo phía sau để về tiểu viện.
 
Một đám người nâng kiệu im lặng đi trong đêm mưa, rẽ đến đúng sân mọi người mới nhẹ nhàng thở ra. Hạ kiệu, Tiên Y đưa đám người Tuyết Song vào viện, theo sau nàng còn có một vài thô sử ma ma nương tử gì đó cầm tay nải lớn bé đi vào phòng sau. Viện này không lớn nhưng sạch sẽ ngăn nắp, vật dụng bên trong đều đơn giản không có gì quý báu, nhưng vì qua năm tháng dài nên không có vẻ rẻ tiền. Trong viện ngoài chính phòng và thiên phòng còn có tịnh phòng ở gian ngoài. Ai cũng có thể dùng thiên phòng và tịnh phòng, ngoài ra còn có một cái bếp nhỏ, không thể nấu đồ ăn quá cầu kỳ, chỉ làm được chút điểm tâm nhỏ hoặc đun nước nóng.
 

Tiên Y dẫn bọn nhà đầu đến thiên phòng trước, sau đó lấy một bộ quần áo từ trong bọc ra để tắm rửa, lúc này nhóm nương tử đã đem đệm chăn vào để trên giường, nàng và bọn tiểu nha đầu sắp xếp lại lần nữa, bỏ thêm hương vào lò chờ Đại phu nhân trở về.
 
“Đổng nương tử, thế đại trù phòng sẽ đưa cơm canh qua hay chúng ta phải tự làm?” Đổng nương tử là nương tử nhị đẳng, tuy đến một mình nhưng phu gia ở trong phủ vẫn được yêu thích, lúc trước từng tới đây với Tiên Y, xem như là hai người có quen biết.
 
“Ta đã sai một ma ma đi hỏi thử, họ bảo chúng ta chờ một chút, lát nữa sẽ có tiểu đồng đưa cơm.” Đại phu nhân đi đạo quan từng ấy năm nhưng chưa năm nào đến trễ như năm nay, Đổng nương tử cũng đói đến mức da bụng dính da lưng nhưng nàng ta không tiện lộ ra trước mặt Tiên Y, đành giục ma ma đi thêm hai lần nữa. 
 
Tiên Y ngẩng đầu nhìn trời trong chốc lát, hôm nay gặp dân chạy nạn nàng cứ có cảm giác kì quái.
 
Đợi thêm lát nữa Đại phu nhân vẫn chưa trở về, cơm chưa được đưa tới, nhưng dù tới rồi thì người dưới như bọn họ cũng không dám ăn trước. Tiên Y đành lấy điểm tâm ra chia cho đám Vân Song, Tuyết Song vừa ăn vừa ngủ, Tiên Y thấy rất đáng thương, nhưng nàng không dám tự tiện cho con bé nghỉ ngơi trước, đành để nó quỳ ngủ gật trên ghế dựa ấm, Tiên Y cũng mệt mỏi ngồi trên ghế.
 
Nửa tỉnh nửa mê, nàng nghe thấy tiếng Đổng nương tử bên ngoài kêu to, Tiên Y nghĩ Đại phu nhân đã trở lại liền chỉnh lại quần áo rồi vội vàng đánh thức mấy người khác dậy mới đi ra ngoài. Nàng thấy Đổng nương tử đang đứng bên ngoài, phía sau là hai bà tử dáng vẻ mờ mịt, nàng không khỏi cảm thấy kì lạ nói: “Phu nhân trở về rồi sao?”
 
Đổng nương tử lắc đầu nói: “Phu nhân chưa về, nhưng…”
 
Lần này đi ngoài Trần ma ma là nhất đẳng, ma ma nhị đẳng không đến, chỉ có hai tức phụ nhị đẳng, và Tiên Y nha đầu nhị đẳng. Bây giờ không có Trần ma ma ở đây hai tức phụ không dám tự quyết định bèn tới tìm Tiên Y xin ý kiến.
 
“Đổng tẩu tử, có chuyện gì khó xử sao?” Tiên Y nhìn một mảnh đen thui bên ngoài, nhíu mày hỏi.
 
“Bên ngoài có một đám người Lâm gia gõ cửa, dù chúng ta đã nói phu nhân không ở đây nhưng bọn họ không chịu bỏ qua, sai hộ vệ bọn họ chặn ngoài cửa trước, nhưng như vậy…” Đổng nương tử hơi cúi thấp đầu.
 
Có thể ngang ngược ở đây như vậy chỉ sợ là quyền quý nhà nào đó, Tuy Tiên Y nhỏ tuổi nhưng nàng là nữ nhi của Trần ma ma, đại thụ có bóng mát lớn*, sau này có chuyện gì phát sinh thì Tiên Y cũng hứng chịu. Tiên Y cũng hiểu chuyện này nhưng nàng không thể không đi giải quyết. Nàng về phòng lấy cây dù rồi đi ra ngoài, hai thô sử ma ma cao lớn đi theo. Tiên Y không trực tiếp mở cửa, chỉ đứng cạnh cửa viện nghe tiếng Lâm nương tử, nhưng nghe xong lòng nàng lại trầm xuống.

 
(*) Nguyên văn là “đại thụ hạ hảo thừa lương”: có nghĩa là làm chỗ dựa cho người khác hóng mát.
 
Người ở ngoài không phải nữ quyến, khó trách Lâm nương tử không dám mở cửa. Tiên Y nghểnh cổ lên nhìn nhưng không thể nhìn ra ngoài, tuy giọng đáp lời bên ngoài là nam tử nhưng âm thanh lại the thé, khá giống thái giám từng tới Kim phủ tuyên chỉ.
 
“Phu nhân nhà ta không ở trong, phiền trở về cho.” Lâm nương tử nhấn mạnh nói.
 
“Quý phủ có thiếu gia theo cùng, chúng ta thương lượng với thiếu gia thì sẽ không đụng độ nữ quyến.” Người nọ nói.
 
Tiên Y kéo tay Lâm nương tử qua một bên, nhỏ giọng hỏi: “Vì sao bọn họ lại khăng khăng đòi vào?”
 
“Họ nói có người ngoài trà trộn vào, muốn kiểm tra thực hư.” Lâm nương tử chưa bao giờ gặp tình huống thế này nên khó tránh hoảng loạn.
 
“Đây là gia quyến quan lại, bọn họ cũng không phải quan sai, cứ bảo họ về đi, nói là phu nhân chưa về, chưa có lệnh của phu nhân thì chúng ta không dám mở cửa.” Tiên Y cầm dù che mặt, ngăn ánh mắt bọn hộ vệ, lại nói: “Nếu không được nữa thì cứ để cho bọn họ gõ cửa thoả thích, chúng ta không cần để ý tới. Dù sao chốc nữa phu nhân sẽ trở lại, để họ vào là đánh vào mặt mũi phủ ta.”
 
Lâm nương tử liên tục gật đầu, nàng và Đổng nương tử cũng nghĩ vậy nhưng ngại thân phận nên không dám quyết định.
 
Tiên Y nghe thêm vài tiếng gọi bên ngoài liền đi về chính phòng.


Bình luận

Truyện đang đọc