GÀ RỪNG ĐẠP NGÃ PHƯỢNG HOÀNG

Thần giới, Vũ Mộng Thiên cung.

Thương Nam Thần Quân lẳng lặng ngồi sau bàn, trong tay cầm chiếc đèn cung đình hình bát giác, mắt phượng lóe lên, giơ tay đem một viên dạ minh châu thả vào trong đèn.

Ánh sáng nhu hòa xuyên qua lớp vải đèn, chỉ thấy những bức tranh gà rừng từ từ biến thành một cô gái mặc áo đỏ, khuôn mặt lúc giận, lúc vui, lúc buồn, sinh động hoạt bát, giống như chỉ cần với tay là có thể chạm vào.

Ánh sáng xanh hắt lên khuôn mặt bình tĩnh của Thương Nam Thần Quân, vừa trống rỗng lại thêm mấy phần xinh đẹp mị hoặc. Một tiếng thở dài không thể nhận ra, đem minh châu thu lại, nữ tử áo đỏ dần dần biến mất, giây lát lại trở về gà rừng.

Lòng bàn tay nổi lên hỏa diễm, Thương Nam Thần Quân khẽ nâng tay, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không thể xuống tay, đem đèn cung đình treo lại trên đầu giường, ngắm nhìn một lúc rồi bỏ đi.

Gian phòng khôi phục lại yên tĩnh, lúc sau một cô gái trong trang phục cung nữ từ sau tấm bình phong đi ra, sắc mặt âm trầm, hai mắt như muốn phun lửa, giọng căm hận nói: "Ngươi đi rồi cũng sẽ không được bình an."

Yêu Giới, quán rượu Thanh Vân.

Phong Thanh Vân âm trầm nhìn mặt bàn bừa bãi, hối hận không thôi. Ngày đó nên đem xấu nữ này ném xa một chút, không để phụ hoàng lượm về, gieo họa hai mắt hắn.

Có lẽ hai mắt hắn mờ rồi, phụ HSo lại có ánh mắt cưng chiều đó? Đối với xấu nữ này? Phong Thanh Vân xem thường nhìn cái miệng phình to đầy dầu mỡ của Lâm Hoa, tự nhủ thầm trong lòng, không sai, tuyệt đối là ảo giác.

Ăn uống no đủ, Lâm Hoa rốt cuộc nhớ tới hình tượng đã mất, ngón tay thon dài đưa ra, cầm khăn lau tay, ưu nhã lau đi vết mỡ trên khóe miệng. Khăn tay trắng sạch sẽ liền xuất hiện một vết bẩn dài, Lâm Hoa mặt không đổi sắc, trấn định tự nhiên, thanh tú ngáp một cái, nhã nhặn lịch sự ngồi ngay ngắn ở chỗ mình. (Misa: Ta cũng pó tay với nàng này, mất mặt chị em phụ nữ quá  (, vậy mà tác giả toàn dùng những từ cực kỳ có khí chất. Oa oa oa)

Phong Thanh Vân sắc mặt dữ tợn, Yêu Hoàng đăm chiêu.

"Ăn no rồi?"

Lâm Hoa hàm súc nói: "Nửa bụng. Hôm nay khẩu vị không tốt."

"......"

"......"

"......"

Nửa bụng? Khẩu vị không tốt? Phong Thanh Vân lệ nóng vòng quanh, hối hận không thôi, sớm biết như thế, ban đầu nên quăng nàng ta xa một chút, để phụ hoàng khỏi tìm về, độc hại tâm hồn bé nhỏ của hắn.

Đây là công chúa Thần giới a, rõ ràng chính là quỷ chết đói đầu thai.

Mở quạt che khuôn mặt thanh tú, Phong Thanh Vân thật sự không thể đối mặt với tình trạng thảm thiết

như vậy. Trong phòng im ắng đến mức chỉ nghe tiếng gió xào xạc ngoài cửa, Phong Thanh Vân ngạc nhiên thu hồi quạt giấy, trước mặt không còn bóng dáng xấu nữ kia, bị Phụ hoàng bắt cóc rồi. 

Đi nhanh thật.

Phong Thanh Vân ưu nhã bưng chén sứ, nhấp một ngụm trà lạnh, vị đắng chua xót khiến hắn cau mày nuốt xuống. Cuối cùng, hắn đứng dậy khép lại ống tay áo, vuốt phẳng nếp nhăn liền tung người bay ra ngoài cửa sổ, động tác liền mạch tựa như đã diễn tập qua vô số lần.

Hồi lâu sau, chưởng quỹ mới xuất hiện, lặng lẽ quan sát tình hình trong phòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở khung cửa sổ mở toang, hắn liền vung tay áo, sâu kín thở dài nói: "Thiên vương, ngài lại quên, đây là sản nghiệp của ngài, thật ra không cần ngài trả tiền......"

Lâm Hoa trốn trong ngực Yêu Hoàng, lẳng lặng quan sát gò má hoàn mỹ của hắn. Yêu Hoàng mới nhìn thì giống Thương Nam Thần Quân, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ thấy khóe mắt Thương Nam Thần Quân khẽ rủ xuống, bất cứ lúc nào nhìn thấy đều như mang theo nụ cười, còn khóe mắt Yêu Hoàng khẽ hếch lên, mang theo chút bén nhọn. Chỉ là đôi mắt, lại là hai phong thái khác nhau. 

Nghĩ tới người kia, áo đỏ tóc đỏ, màu sắc ấm áp như vậy nhưng lại không ngăn được hơi thở lạnh lẽo trên người hắn, hắn ôm mỹ nhân trong ngực, nụ cười lạnh lùng như hàn băng vạn năm, nói với nàng: "Chưa bao giờ." 

Lâm Hoa muốn ngăn lại âm thanh vô tình này, nhưng làm thế nào cũng không được, như bức tượng đá đứng tại chỗ, tuyệt vọng nhìn hắn ôm người đẹp đi xa.

"Không cần đi."

Lâm Hoa cảm thấy như có tảng đá lớn đè trên ngực, không nhịn được giật mình mở hai mắt. Trước mắt lóe lên ánh sáng, thì ra là nhờ những viên minh châu lớn nhỏ khác nhau, không có quy tắc khảm trên nóc nhà, mô phỏng lại dãy ngân hà.

Cúi đầu, nhìn thấy một cánh tay thon dài có lực. Nghĩ đến áp lực trong mộng, chắc là đến từ cánh tay này. Hình như có gì đó không đúng, Lâm Hoa tỉ mỉ nhớ lại, chỉ cảm thấy thân thể ngâm trong nước ấm, cực kỳ thoải mái.

Phốc.....

Cánh tay trắng nõn không tỳ vết như bạch ngọc thượng hạng, còn có một vầng sáng mỏng lượn lờ, Lâm Hoa không nhịn được đưa tay chạm vào, cảm giác trơn láng như tơ khiến nàng lưu luyến, gò má đỏ ửng, từng chút từng chút tỉ mỉ vuốt ve.

Không ngờ da ta cũng tốt như vậy...... Lâm Hoa như bị sét đánh, rốt cuộc nhớ ra từ lúc nào mình có cánh tay dài ba thước rồi. Thân thể nàng cứng ngắc, chậm rãi xoay người sang chỗ khác.

Sau lưng, mỹ nam tuyệt thế dựa vào vách hồ đen, hai mắt khép hờ, tóc đen bồng bềnh trong nước, như một đóa sen nở rộ, tà mị nóng bỏng. Cánh tay ngọc theo động tác của Lâm Hoa, không sai lệch rơi xuống bờ mông vểnh cao của nàng, mỹ nam đang ngủ mở hai mắt, ánh mắt trong suốt không tỳ vết phản chiếu lại thân thể uyển chuyển mềm mại.

"Đã tỉnh rồi?"

Lâm Hoa gật đầu, chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, thần trí ngây ngô, không biết người đang ở chỗ nào, trước mắt chỉ còn hình ảnh xương quai xanh xinh đẹp, ánh mắt bất tri giác đi xuống, sóng nước mênh mông che đi phong tình vô hạn, hình ảnh dao động không rõ.

Chỉ là… từ đâu lại có nước?

Lâm Hoa cúi đầu, thiếu nữ trên mặt nước không mảnh vải, vẻ mặt mờ mịt, Lâm Hoa kinh hãi, phịch một tiếng chui vào trong nước.

Yêu Hoàng cau mày, xúc cảm mềm mại trong tay biến mất, vội đưa tay vớt giai nhân từ dưới nước lên, ôm vào trong ngực.

Lâm Hoa khóc không ra nước mắt, đôi tay che chắn trước ngực, vẻ mặt đau khổ hỏi: "Y phục của ta đâu?"

"Cởi."

"Tại sao?"

Làm gì có người bình tĩnh nói chuyện như thế, giống như ăn một chén cơm, uống một ly trà bình thường. Chẳng lẽ Yêu Hoàng bệ hạ ngài thường làm những chuyện này sao? Nghĩ như vậy, ngực đột nhiên xông lên cảm giác chua xót. Yêu Hoàng, ta nhìn lầm ngươi.

"Tắm còn mặc y phục sao?" Yêu Hoàng mặt vô tội, chân mày nhíu lại, cúi đầu, hai mắt trong suốt nhìn cô gái trong ngực, hoài nghi nói: "Chẳng lẽ ngươi thích mặc quần áo tắm?"

Dĩ nhiên không phải, ta cũng không ngốc. Chỉ là vấn đề hiện tại không phải là tắm được chưa? Lâm Hoa vô lực, nâng trán than thở, vấn đề là tại sao ngươi cởi y phục ta? Cởi thì cởi, tại sao ngươi lại rõ ràng dứt khoát như vậy? Ta thừa nhận nhìn mỹ nam rất tốt cho mắt, nhưng không có nghĩa là ta phóng khoáng đến mức có thể cùng mỹ nam tắm.

Vô danh vô phận, ta là gì?

Vẻ mặt Lâm Hoa biến ảo khó lường, lúc hoan hỉ lúc bi thương, đôi tay không tự chủ nắm lọn tóc đen vòng quanh ngón tay, không hề chú ý tới con ngươi sắc bén của nam tử trước mặt.

"Đó là tóc của ta."

Lâm Hoa ngạc nhiên, ngẩng đầu.

Hương vị ngọt ngào, xúc cảm mềm mại, giống như trong trí nhớ. Hai tay Yêu Hoàng khẽ dùng sức, hai thân thể đột nhiên dính chặt vào nhau, không lưu một khe hở.

Hồi lâu sau, cánh tay Yêu Hoàng mới khẽ buông lỏng, kéo ra cự ly ngắn, ánh mắt sáng quắc nhìn nữ nhân si ngốc trong ngực, khẽ cười nói: "Lần sau nhớ nhắm mắt."

Hô hấp ấm áp phất qua mặt Lâm Hoa, tê tê dại dại như gãi ngứa trong tim, Lâm Hoa nháy mắt, run giọng hỏi: "Ngươi ở đây làm gì?"

"Trêu đùa ngươi."

Lâm Hoa chưa từng gặp người nào ăn đậu hũ người khác mà còn ăn nói quang minh chính đại, lý lẽ thẳng thắn hào hùng như vậy. Ách, không đúng, là yêu quái.

Hít sâu một hơi, cố gắng khắc chế rục rịch trong lòng, liều mạng nhìn chằm chằm bàn tay trên bộ ngực mềm mại, lời nói thốt ra lại không còn hơi sức, giống như đang nỉ non: "Ngươi đang làm cái gì?"

Yêu Hoàng như không có chuyện gì xảy ra nói: "Để ở chỗ này thoải mái."

Dứt lời bàn tay còn nhẹ nhàng vuốt ve. Sau khi thu hồi bàn tay trên ngực Lâm Hoa, ánh mắt dò xét cẩn thận, cúi đầu nhìn vẻ mặt xấu hổ của nàng, môi mỏng hé mở: "Quá nhỏ."

Lâm Hoa tức giận không chịu nổi, sờ cũng sờ rồi, cuối cùng quăng cho ta một câu, ghét bỏ ta nhỏ còn sờ hăng say như vậy?

Lâm Hoa giùng giằng từ trong ngực Yêu Hoàng bò ra ngoài, nhếch nhác đứng dậy, cầm áo gấp ngay ngắn bên cạnh ao, khoác lung tung lên người, hai chân trần đứng bên bờ ao lạnh lẽo, Lâm Hoa thở phì phò xoay người, lại bị mỹ nam đồ trước mắt làm mê mẩm thần trí.

Tóc đen ướt nhẹp, từng giọt nước theo khuôn ngực rõ ràng trượt xuống, Lâm Hoa không khống chế được hai mắt nhìn theo, cơ bụng có lực, lại đi xuống.....

Lâm Hoa quýnh lên, gương mặt đỏ bừng, cuống quít nhắm hai mắt, không dám nhìn nữa.

Yêu Hoàng hình như không nhận thấy cảnh xuân lộ ra ngoài, đạp nước đứng dậy, đi tới trước mặt Lâm Hoa. Quần áo nàng đã chỉnh tề, váy dài trắng, tóc đen tùy ý buông lỏng trước ngực, mị hoặc xinh đẹp. Yêu Hoàng mất hồn nhìn gương mặt ngượng ngùng, tựa như muốn xuyên qua nàng đang nhớ lại cái gì.

Lâm Hoa cẩn thận mở hai mắt, bộ dạng mê man của Yêu Hoàng rơi vào trong mắt nàng, một góc nhỏ trong lòng như bị kim đâm, loáng thoáng đau đớn.

Ánh mắt Yêu Hoàng khôi phục thanh tĩnh, lấy áo khoác lông chồn trong tay phủ lên người Lâm Hoa, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay, giờ phút này đang nghi ngờ nhìn hắn. Trong đôi mắt to, hắc bạch phân minh, chỉ có hắn. 

Trăng trong như nước, cảnh sắc chung quanh vô cùng rõ ràng, phía xa là ánh sáng của Vạn Yêu thành.

Yêu Hoàng ôm Lâm Hoa ngồi trên đám mây, phía dưới là vực sâu vạn trượng, Lâm Hoa núp trong ngực hắn, áo khoác lông chồn trên người, trong ngực ấm áp như nắng xuân, Lâm Hoa lại bắt đầu buồn ngủ.

Bình luận

Truyện đang đọc