GÀ RỪNG ĐẠP NGÃ PHƯỢNG HOÀNG

Một giấc này Lâm Hoa ngủ cực kỳ yên ổn, cho đến khi mặt trời lên cao, bụng giương cờ kháng nghị mới tỉnh dậy.

Vén màn lụa, trên bàn nhỏ bày một hộp đồ ăn tinh xảo, bên trong là một chén cháo thịt nạc, cùng mấy món  ăn vặt. Lâm Hoa ăn như hổ đói, rốt cuộc cũng lấp đầy cái bụng, thoải mái nấc một cái, dãn gân cốt, Lâm Hoa đứng dậy ra ngoài.

Trong nhà không có nước rửa mặt, Lâm Hoa chỉ mặc lại quần áo tử tế, buộc mái tóc dài rồi đẩy cửa phòng ra. Mặt trời vừa đứng bóng, Lâm Hoa nheo mắt quan sát mặt trời đỏ hồi lâu, cười ha mà nói: "Thật may, mặt trời vẫn là màu đỏ rực."

Lửng thững đi tới cạnh giếng, múc ra một gáo nước, cảm giác man mát lành lạnh ở đầu ngón tay, Lâm Hoa liền thích thú nghịch nước, những quả nho màu tím đọng nước càng lộ vẻ mê người.

Lâm Hoa rửa mặt xong, thấy những quả nho lủng lẳng trên dây leo quá mức mê người, không cưỡng lại được, nàng liền giơ tay ra, khoảng cách càng ngày càng gần, đến lúc sắp chạm vào thì bên cạnh truyền tới âm thanh tức giận:

"Ngươi ở đây làm gì?"

Lâm Hoa ngạc nhiên xoay người, là một iểu cô nương mặc áo tím, khoảng bảy, tám tuổi, hai bím tóc thắt hai bên, da trắng như tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, mắt to, giờ phút này lại đang chu miệng, thở phì phò nhìn Lâm Hoa.

Lâm Hoa giữ nguyên tư thế, ngơ ngác nhìn tiểu cô nương trước mặt, đây là ai?

Thấy nàng không đáp, tiểu cô nương kia liền nhảy từ trên giàn xuống, tiếng ‘đinh đang’ vang lên theo bước chân.

Tiểu cô nương kia tới trước mặt Lâm Hoa, tay trái chống nạnh, tay phải chỉ vào Lâm Hoa, lông mày nhíu lại: "Ngươi muốn hái nho của ta?"

Lâm Hoa lúc này mới phát hiện mình đang đưa ‘ma trảo’ về phía mấy quả nho. Bị phát hiện rồi, Lâm Hoa lúng túng rút tay về, nhỏ giọng nói: "Cái đó, nhìn rất đáng yêu, ta chỉ muốn sờ một chút."

Cô gái nhỏ vui mừng nhướng mày, cười ha hả nói: "Ngươi cũng cảm thấy ta đáng yêu?"

Lâm Hoa đầu đầy hắc tuyến, ta nói là quả nho đáng yêu, miễn cưỡng nâng khóe miệng, Lâm Hoa cười híp mắt hỏi thăm: "Tiểu muội muội, ngươi tên gì vậy?"

"Tử Bồ " tiểu cô nương cười giòn giã đáp lại, chỉ vào giàn nho bên cạnh nói: " Ta tên là Tử Bồ, là nho yêu."

"......"

Đây là Yêu Giới, có yêu quái là bình thường, không có gì kỳ quái, chỉ là nho yêu mà thôi, ta đây còn là gà yêu đấy.

Lâm Hoa bày tỏ cảm giác tò mò mãnh liệt, đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, ưmh, cảm giác thật tuyệt, Lâm Hoa lại đâm đâm vài cái, vòng tới vòng lui quan sát quả nho yêu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn thảm thiết, mặc cho nàng giày xéo, uất ức nói: "Tỷ tỷ, không cần đâm, rất đau."

Lâm Hoa vừa dừng tay, chợt nhớ tới cái gì, cuống quít nhảy dựng lên, vội vã chạy tới bên tường, bước chân không ngừng nhào thẳng tới. Tử Bồ chưa kịp kéo nàng, chỉ nghe "Phanh"  một tiếng thật lớn, Lâm Hoa đâm vào bức tường xám, hoa mắt ngã xuống đất.

Tử Bồ cuống quít tới đỡ nàng, Lâm Hoa nước mắt lưng tròng: "Tại sao ta không ra được?"

Hôm qua rõ ràng Yêu Hoàng mang theo nàng ra như vậy, tại sao hôm nay không ra được?

Tử Bồ đỡ nàng ngồi lên chiếc ghế tre dưới dàn nho, cẩn thận xoa cục u trên đầu Lâm Hoa. Lâm Hoa đau đến mức toát mồ hôi lạnh, Tử Bồ giải thích: "Tiểu viện này bốn phía giăng đầy kết giới, trừ Yêu Hoàng và Thiên vương, ai cũng không vào được, chúng ta cũng không ra được."

Lâm Hoa kinh ngạc: "Kết giới?"

Tử Bồ gật đầu một cái, nói: "Là vì bảo vệ tỷ tỷ, Yêu Giới gần đây không yên, ta nghe tiểu Vân nói, hình như Nam Ly thành chủ phản bội."

Lâm Hoa im lặng, làm phản? Nam Ly thành chủ lá gan ngày càng lớn, ngay cả đại quân Thần giới cũng bị hủy trên tay Yêu Hoàng, mà ngươi chỉ là một Thành chủ nho nhỏ cũng dám làm phản?

Lâm Hoa an tâm rồi, mỗi ngày ăn no lại nằm ngủ, tỉnh ngủ lại ăn, rất khoái hoạt, thật sự không có việc gì làm thì lôi kéo Tử Bồ thám hiểm.

Phía nam khu nhà nhỏ này là hai sương phòng, một cái là phòng ở của Lâm Hoa, bên cạnh là phòng tắm, đồ rửa mặt mọi thứ đều đầy đủ. Phía bắc là một thư phòng lớn, bốn phía đều là sách, sạch sẽ chỉnh tề, không nhiễm một hạt bụi, hình như được quét dọn thường xuyên.

Lâm Hoa vẫn không nhìn thấy Yêu Hoàng, chỉ là mỗi sớm, bên giường sẽ nhiều hơn vài thứ, hoặc là y phục, đồ trang sức, hoặc là những đồ vật mới mẻ, nhiều nhất vẫn là gà nướng, mỗi ngày một con, tuyệt đối chưa gián đoạn.

Sáng hôm đó, Lâm Hoa đang ngồi ở giữa sân, không chút hình tượng nào gặm gà nướng, chỉ thấy tường xám trước mặt như sóng nước nhộn nhạo. Từ trong đó bước ra một thanh niên áo bào tím. Hắn chậm rãi đi tới trong ánh mắt kinh ngạc Lâm Hoa, kiên định đứng trước mặt nàng.

Lâm Hoa chỉ cảm thấy đầu óc ong ong muốn nổ tung, giống như ngàn vạn đóa hoa yêu nở rộ ngay trước mắt. Chưa từng nhìn thấy nam nhân xinh đẹp như vậy, hắn thậm chí so với Yêu Hoàng còn mỹ lệ hơn ba phần. Hắn chừng hai mươi tuổi, tóc tím giống như tơ gấm, buộc lỏng lẻo phía sau, đôi mắt xinh đẹp không có bất kỳ gợn sóng, cứ như vậy an tĩnh nhìn chằm chằm nàng.

Mặt Lâm Hoa đỏ bừng, giương cái miệng nhỏ đầy mỡ, gà nướng trong tay cũng cắn không nổi nữa, lúng túng đem tay giấu sau lưng, cười khúc khích: "Hi, chào ngươi."

Khóe miệng người nọ khẽ nhếch, tựa hồ đang cười, nụ cười kia lạnh lẽo cực kỳ, tỉ mỉ quan sát nàng hồi lâu mới mở miệng: "Thật đúng là xấu xí nha."

Lâm Hoa không cho ý kiến, lấy gà nướng từ phía sau, tiếp tục chiến đấu hăng hái, không thèm nhìn bông hoa trước mặt, nam nhân độc miệng đáng ghét, cho dù dáng dấp xinh đẹp, cũng đáng ghét giống nhau.

Sau lưng vang lên tiếng ‘đinh đang’, một bóng dáng nho nhỏ nhào tới trên đùi thanh niên áo tím, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn, lấy lòng cười nói: "Thanh Dương ca ca tốt ~~"

Thanh Dương sờ sờ mái tóc đen của Tử Bồ, lạnh nhạt nói: "Đi chơi đi."

Tử Bồ khéo léo buông thanh niên áo tím ra, đứng ở một bên.

Thanh Dương? Tên này rất quen tai, Lâm Hoa không để trong lòng, đem miếng thịt gà cuối cùng nhét vào miệng, thỏa mãn thở dài một cái, ăn thật ngon a.

"Ăn xong rồi?"

Lâm Hoa gật đầu, đứng dậy, chuẩn bị trở về phòng ngủ bù, đột nhiên cảm thấy cảnh vật bốn phía trở nên phóng đại, Lâm Hoa sợ đến mức thét chói tai nhưng lời nói ra khỏi miệng chỉ là tiếng ‘cạc cạc’, Lâm Hoa hoảng sợ, chuyện gì đang xảy ra?

Chợt thấy thân thể bị người ta túm lên, trời đất quay cuồng, lại phát hiện mình bị nhốt vào một cái lồng gà, thanh niên áo tím kia đang xách trong tay.

Lâm Hoa tức giận kêu lên: "Ngươi muốn làm gì?"

"Đem ngươi đi bán."

Dứt lời liền cầm lồng trúc đi ra ngoài, bỗng nhiên một đôi tay nhỏ bé kéo lấy tay áo hắn, thanh niên áo tím cúi đầu, đã thấy Tử Bồ nước mắt lả chả nhìn hắn, cẩn thận mở miệng: "Thanh Dương ca ca, không đem tỷ tỷ đi bán được không?"

Hắn không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm đôi tay nhỏ bé, cho đến nàng lo lắng buông ra, mới tiếp tục đi ra ngoài.

Cho đến khi bóng dáng tuấn lãng biến mất  bên ngoài tường xám, Tử Bồ mới "Oa" một tiếng khóc lớn, trong miệng kêu: "Đoàn tụ tỷ tỷ......" (Chẳng hiểu sao gọi là Đoàn tụ nữa ( _ _!))

_________________

Bình luận

Truyện đang đọc