GÀ RỪNG ĐẠP NGÃ PHƯỢNG HOÀNG

Trên cây cổ thụ, Phượng Thần cung bốn mùa như mùa xuân, mặt trăng rồi lại mặt trời, một năm, hai năm...... Thời gian ở đây dường như mất đi ý nghĩa, mở mắt nhắm mắt, chỉ thấy mây trắng xa xa,

gió mát lưu chuyển.

Lâm Hoa ở chỗ này đã gần ba năm, từ mê mang ban đầu đến thản nhiên, quen thuộc hôm nay, thật sự là tiến bộ không ít.

Có được cuộc sống tự nhiên này phải cảm tạ Thần thụ Bạch Miểu. Từ ngày dạy nàng mặc quần áo, Bạch Miểu và nàng liền thân thiết. Mỗi ngày tìm nàng nói chuyện phiếm pha trò, nhân tiện giúp nàng hóa giải Liệt Diễm Quả.

Quần áo Lâm Hoa nửa cởi, lười biếng nằm trên đống rơm, híp mắt nhìn Bạch Miểu nằm ở mép giường, lười biếng mở miệng hỏi: "Ngươi làm thế nào hóa giải Liệt Diễm Quả?"

Bạch Miểu vô lực nhìn trời, liếc mắt xem thường, đưa tay kéo lại vạt áo đang rơi xuống, mở miệng nói: " Liệt Diễm Quả là trái cây ta kết ra, ta sao không thể hóa giải?"

Lại nói tiếp: " Liệt Diễm Quả ba ngàn năm mới nở hoa, lại thêm ba ngàn năm mới kết quả, thêm ba ngàn năm chín mùi, kết được 3333 trái."

"......"

Ngươi cho rằng ngươi sinh “nhân quả” (nhân ở đây là chỉ người nha) sao?

Bạch Miểu phong tình vạn chủng liếc Lâm Hoa một cái, thân thể nhu nhược không xương trèo lên người Lâm Hoa, ngón tay điểm trán nàng, nũng nịu oán giận nói: "Trái cây 9000 năm, liền bị cái người này nuốt vào, ngươi biết ta muốn nói gì không?"

"Cái gì?"

"Bò ăn mẫu đơn."

Ngươi không thể nói chuyện uyển chuyển sao?

Có Bạch Miểu làm bạn, cuộc sống ở Phượng Thần cung  hình như chẳng còn gian nan.

Chỉ là...... Lâm Hoa nhìn đám mây không có ý tốt đang bay tới nhanh chóng, luống cuống tay chân đứng dậy. Vậy mà Bạch Miểu còn sợ hãi hơn nàng, nhanh chóng từ mép giường nhảy lên, trong lúc bối rối mũi chân đạp phải bàn tay nhỏ của nàng. Bạch Miểu còn không phát hiện, dậm chân xuống một cái, khẽ kêu một tiếng. Thấy mây đen ngày càng gần, cuống quít chạy bán sống bán chết.

Nó không đánh ngươi, chạy nhanh như vậy làm gì?

Bị Bạch Miểu náo loạn như vậy, đóa mây đen đã gần ngay trước mắt. Không kịp chạy trốn, Lâm Hoa không để ý tay phải đau đớn, trong mắt mang theo tia nước, chắp tay trước ngực ngồi chồm hỗm trên giường rơm, nhìn đám mấy đen đã to bằng nửa người, năn nỉ nói: "Đại ca, có thể nhẹ một chút hay không?" 

Đóa mây cười gằn, nhanh chóng bay tới đỉnh đầu thiếu nữ cơ khổ không nơi nương tựa. Răng rắc, ánh sang lóe lên, sau đó là một tia chớp chói mắt bổ xuống, không sai lệch rơi xuống đầu Lâm Hoa.

Lâm Hoa ứng tiếng ngã xuống đất, dòng điện chạy khắp người nàng, cả người Lâm Hoa không ngừng co quắp, từng trận khói đen bay ra khỏi đỉnh đầu, cả người và quần áo đã thành một mảnh nám đen. 

Mây đen chết tiệt, hai năm qua chẳng những bản lãnh đánh lén ngày càng tăng, ngay cả tinh lực đánh xuống ngày càng tốt...... Hèn chi Phượng Thần chuẩn bị nhiều y phục thế kia...... Chỉ khổ ta còn mơ mộng lâu như vậy......

Còn Bạch Miểu chết tiệt không có nghĩa khí....... Ngươi đừng có suy nghĩ trộm bất kỳ quần áo nào của ta......

Lâm Hoa ôm đầu khóc, vì sao sức lực đánh người của đám mây này chỉ tăng chứ không giảm, thật sự hành hạ người......

Ta không cần nước, ngươi đừng bổ ta nữa......

Đợi mây đen mưa xong, bay đi, Lâm Hoa mới từ trên giường bò dậy, chân trần đi ra nhà gỗ.

Lâm Hoa ôm đầu gối, ngồi dọc theo đám mây, sững sờ nhìn những đám mây lay động theo rừng cây, tấm lưng màu đen hết sức tịch mịch thê lương.

"Dao Dao." Bạch Miểu khiếp khiếp kêu một tiếng.

Lâm Hoa đưa lưng về phía nàng, không thèm để ý tới.

Bạch Miểu thấy thế, nện bước nhỏ, lượn quanh tới trước mặt nàng, cười nịnh nói: "Dao Dao, ta sai lầm rồi có được không? Ngươi không cần không để ý tới ta."

Dứt lời, đưa tay muốn nắm tay nhỏ bé của nàng, Lâm Hoa tránh được, không nói một lời mà chỉ nhìn chằm chằm vào từng tầng tán lá trùng điệp đang lắc lư theo gió.

Bạch Miểu đảo mắt, bờ môi hiện lên nụ cười giảo hoạt  .

Nàng nghiêng đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lâm Hoa, chậm rãi mở miệng nói: "Nếu như ngươi tha thứ cho ta...ta sẽ nói cho ngươi biết, người cắm sừng Thần Đế là ai."

Thân hình Lâm Hoa khẽ nhúc nhích, Bạch Miểu thấy thế, hả hê cười một tiếng, tiếp tục nói: "Còn có một tháng Minh vương ngủ mấy lần ở thư phòng."

Lâm Hoa giật giật thân thể, tìm một vị trí, Bạch Miểu cười hì hì ngồi xuống, mắt to cong thành hình lưỡi liềm, ôm cánh tay Lâm Hoa làm nũng nói: "Người ta sợ sấm đánh nhất chứ sao."

"Nói."

Lâm Hoa lạnh lùng mở miệng, ánh mắt nhìn thẳng phía trước. Thần Thụ mấy vạn năm đang làm nũng, trừ khi là người có ý chí sắt thép như Lâm Hoa, sợ rằng không ai có thể tiếp nhận được.

" Cực kỳ lâu trước kia......"

Thần thụ nghịch thiên duy nhất trên thế gian – Bạch Miểu, tương truyền rằng thần thụ trên thông thiên văn dưới tường địa lý, nhưng Lâm Hoa lại chẳng nhìn thấy điều đó. Chỉ thấy cô ấy thích những việc linh tinh, là nhân vật quan trọng khiến người ta vừa yêu vừa hận.

Nàng thích theo dõi những chuyện thâm cung bí sử nhất của tam giới, dựa vào may mắn thiên phú, biết không ít chuyện âm u quỷ bí.

Thí dụ như, Đế vương nhân giới và phi tử của Tiên đế mập mờ không rõ, ban khẩu dụ chỉ cưng chiều một mình nàng.

Thí dụ như, Thần Đế đương nhiệm là Thần phi cùng người khác sinh, máu Thần Đế đã sớm không còn tinh khiết.

Thí dụ như, Đế Cơ (công chúa) Thần giới lưu luyến si mê Phượng Thần, bởi vì tướng mạo xấu xí, len lén đem mỹ nữ diễm tuyệt thiên hạ ở nhân giới lột da.

Những chuyển nhỏ nhặt không sao kể xiết, bao gồm tất cả chuyện u tối nhất thiên hạ.

Bạch Miểu nhìn khoảng không xa xôi, tang thương nói: "Sống quá lâu, luôn luôn muốn tìm chút việc để làm."

"......"

Thật ra ngươi chỉ muốn thỏa mãn sở thích biến thái rình coi thôi, chẳng trách hai giới muốn giết chết ngươi thật sảng khoái, ngươi thực sự biết quá nhiều......

Nghe xong Thần Đế, Minh vương bát quái, Lâm Hoa vẫn chưa thỏa mãn hỏi " Phượng Thần cung thật sạch sẽ, ta đã lật ngược Phượng Thần cung cũng không tìm được một bộ y phục của Phượng Thần, ngươi nói, y phục Phượng Thần đổi hàng ngày là từ đâu tới?"

Nhớ tới ngọn gió thần kia một ngày ba lượt xuất hiện trước mặt nàng, y phục mỗi lần hoàn toàn khác biệt. Hai năm qua, chỉ sợ đã đổi mấy ngàn bộ, quần áo đa dạng như vậy rốt cuộc từ đâu tới? Vấn đề này cất giấu trong lòng Lâm Hoa đã hai năm, thừa dịp hôm nay Bạch Miểu khoe khoang, phải hỏi rõ ràng.

"Chẳng lẽ từ hư vô mà biến thành?"

Bạch Miểu tiện tay lấy ra một ly nước, uống một ngụm cho thấm giọng mới nói: "Vạn vật thiên địa, bất luận là thần linh, người hay yêu ma đều không thoát khỏi hai chữ Thiên đạo. Biến ra sự vật là không tuân theo thuật Thiên Đạo, cũng không hề tồn tại."

"Giống như cái này." Chén sứ trắng trong tay nàng hóa thành một lá cây nhỏ, "Phàm là Tiên thuật biến hóa, đều cần trung gian."

"Cho nên quần áo Phượng Thần mặc, nếu không phải dùng vật khác biến thành, thì chính là thuật ảo giác mà Phượng Thần tạo ra. Chỉ là phép thuật này quá mức chân thật, nên mới lừa gạt được ngũ giác (5 giác quan) của ngươi mà thôi.

"Ý ngươi là, Phượng Thần, khụ khụ không mặc gì."

Bạch Miểu nói xong, trên mặt không khỏi có tia bỉ ổi: "Nếu có người có thể nhìn thấu ảo thuật của Phượng Thần, chậc chậc......"

"......"

Ngươi thực sự là thần thụ sao?

Có thể thu hồi vẻ mặt nhộn nhạo xuân tình kia không......

"Phượng Thần không phải là vị thần cuối cùng trên đời này sao?" Lâm Hoa gãi đầu hỏi, mấy ngày không gội đầu rồi, hơi ngứa chút: "Vậy thì chắc chắn là vô địch thiên hạ, trên lý thuyết mà nói, sẽ không có ai có thể nhìn thấu pháp thuật của hắn chứ?"

"......"

"Ngươi biết trên trời có bao nhiêu vì sao không?" Bạch Miểu cười khẽ, " Lục đạo, tam giới, cửu châu, thập hoang, vô số sinh linh, chúng ta không thể biết được có bao nhiêu người giấu tài."

"Người đời đều nói, thần tiên đứng trên trời đất, bao quát chúng sinh, nhưng lại không biết, phía trên thần có lẽ còn có cái gì khác. Thiên địa hư vô, có lẽ còn có nhân vật cường đại hơn."

"Cái gì là vô địch? Cái gì là nghịch thiên? Là do người yếu tưởng tượng ra thôi. Thiên địa này tự có phép tắc của nó, mạnh mẽ quá bẩm sinh vốn là do thiên địa rộng lớn, thiên địa này há có thể dễ dàng tha thứ việc có vật có thể uy hiếp đến nó?"

"Thế gian vạn vật, cá lớn nuốt cá bé, được làm vua thua làm giặc, hôm nay ngươi có thể đứng trên đỉnh, ngày mai cũng có thể bị người khác đẩy xuống."

"Cường đại chính là nhỏ yếu, nhỏ yếu chính là cường đại, thiên hạ này không có vô địch, vật nghịch thiên như vậy, vốn không tồn tại. Mỗi sự vật đều có nhược điểm, ngay cả vị thần cuối cùng, Phượng Thần...... Cũng có."

"Có nhược điểm thì có sơ hở, cho nên hắn không phải là vô địch."

"......"

Lâm Hoa cau mày, thật đúng là...... Thâm ảo a......

Bình luận

Truyện đang đọc