GÀ RỪNG ĐẠP NGÃ PHƯỢNG HOÀNG

Lâm Hoa đang đi trên một cánh đồng hoang, tai nghe tiếng gió thổi o o, chóp mũi ngửi thấy mùi thơm nồng, mắt nhìn bầu trời xanh không một đám mây. Non xanh nước biếc, cảnh sắc cực đẹp, nhưng ở nơi hoang dã này, ngay cả một ngọn cỏ dại cũng không thấy, không biết hương thơm này đến từ đâu.

Ngửi ngửi cẩn thận mới phát hiện ra mùi hoa nồng nặc này là từ trên người mình, nghi ngờ cúi đầu xuống, Lâm Hoa thấy rất nhiều hoa nở trên cơ thể, to nhỏ khác nhau, hồng phấn, cánh ngắn. Lâm Hoa run rẩy  đưa tay ra thì trên đầu ngón tay trắng muốt cũng có một bông hoa nhỏ, cánh hoa mũm mĩm, nhụy màu vàng đang kiêu ngạo đón gió.

Nhìn chằm chằm đóa hoa kiêu ngạo, nàng ngây ngốc mất mấy giây, mắt chớp chớp. Nhìn lại, đóa hoa vẫn kiên trì ở đầu ngón tay, không hề có dấu hiệu biến mất, Lâm Hoa chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, liền trợn ngược hai mắt, hoa lệ hôn mê bất tỉnh.

Không biết hôn mê bao lâu, một mùi tanh hôi trực tiếp xông lên mũi khiến Lâm Hoa không thể chịu nổi, giật mình tỉnh lại. Nàng chậm chạp mở hai mắt, lập tức đưa bàn tay tới trước mặt, quan sát tỉ mỉ trái phải hồi lâu, xác định đóa hoa kiêu ngạo kia không còn ở đầu ngón tay mới thở phào, quay đầu quan sát xung quanh.

Đập vào mắt là một thùng tắm khổng lồ, vách thùng khắc hoa văn phức tạp, chữ viết ngoằn nghèo, bên dưới là chất lỏng đỏ thẫm. 

Lâm Hoa cau mày, xác định mùi tanh hôi này là từ chất lỏng kinh khủng ấy, không ngừng bay vào mũi, nhưng...... Sao chất lỏng này lại ở gần ta như vậy. Rõ ràng Lâm Hoa nhớ mình đang lơ lửng trên không, nhưng vẫn có thể thấy rõ cả những bọt nước.

Đang nghi hoặc thì bỗng thấy một bàn tay nhỏ đang cầm một gáo nước, múc từ thùng đổ nghiêng lên đầu nàng.

Lâm Hoa há mồm muốn la, nhưng vẫn nuốt tiếng kêu xuống bụng, chất lỏng này không biết làm từ chất gì, nhìn thật ghê tởm, nhưng nếu bây giờ há miệng, chẳng phải sẽ nuốt luôn chất lỏng ấy, như thế chẳng khác nào giết ta.

Đến lúc này Lâm Hoa mới kịp phản ứng, thì ra mình đang ngâm trong chất lỏng không rõ nguồn gốc ấy. Hèn gì mùi hôi nồng như thế, thì ra bản thân đang nằm trong đó.

Xuyên qua mái tóc ẩm ướt, Lâm Hoa loáng thoáng nhìn thấy bóng người áo trắng đang nghiêng người bên thùng. Bực bội lau đi chất lỏng trên mặt, Lâm Hoa trợn mắt nhìn người bên thùng.

Đó là một mỹ nhân phong tình vạn chủng, làn da như trắng như mỡ đông, khuôn mặt thon dài, mắt ngọc mày ngài, càng nhìn càng đẹp. Từ mũi trở xuống bị chiếc quạt tròn che mất, tay còn lại vẫn còn cầm chứng cứ phạm tội đổ nước lên người nàng.

Người này cực kỳ tò mò nhìn chằm chằm Lâm Hoa đang chật vật trong nước, nháy đôi mắt đào hoa vô tội, cất giọng oanh vàng ngọt ngào: "Cô nương, cô đã tỉnh?"

Trong lúc nói chuyện, người đó liền bỏ đi chiếc quạt, lộ ra khuôn mặt thanh tú, một mùi hương thơm ngát theo hai cánh môi đang khép mở tỏa ra. Lâm Hoa ngơ ngác nhìn dung nhan bên thùng hồi lâu, một hơi nghẹn ở ngực, thiếu chút nữa cắm đầu ngã quỵ xuống đống chất lỏng không rõ.

Nàng ta...... Lại là nam?

Chỉ thấy gương mặt mềm mại như đứa trẻ lại mọc lên hàng râu chữ bát vô cùng quỷ dị, không thể nói

lên lời.

Run rẩy đưa ngón trỏ, Lâm Hoa chỉ vào người không ra nam không ra nữ bên thùng, phát giác đôi mắt hắn ta sáng quắc, Lâm Hoa cứng ngắc nhìn theo tầm mắt của hắn ta, đau khổ phát hiện ra lúc này mình không có mảnh vải che thân, ngâm mình trong cái chất lỏng ghê tởm. Bây giờ theo động tác của nàng, một khoảng lớn da thịt trắng như tuyết lộ ra.

Lâm Hoa vừa thẹn vừa lúng túng, không để ý mùi hôi đang xông lên mũi, chìm xuống nước, chỉ chừa lại đỉnh đầu nhỏ trên mặt nước.

Người nọ tiếc nuối thu hồi tầm mắt, che môi cười duyên nói: "Cô nương che làm gì? Tỷ tỷ ta đã thấy hết cả rồi, lúc này còn cần che sao?"

Lâm Hoa khóc không ra nước mắt, che chắn trước ngực mềm mại, cắn răng nhìn chằm chằm nam tử đang nhăn mày cười quyến rũ, hồi lâu phải chán nản cúi đầu. Người này, so với nữ nhân như mình còn nữ tính hơn, thế đạo gì đây? Ngược lại, nghĩ tới danh tiết của mình bị hủy trên tay của tên con trai đẹp như hoa này, Lâm Hoa cảm giác hô hấp mình rơi vào tình trạng ‘nuốt không trôi mà nhả cũng không ra’, cứ nghẹn trong cổ, khiến nàng choáng váng.

Người nọ thấy thế, lanh tay lẹ mắt xách nàng nổi lên mặt nước, miễn khiến nàng bị tai nạn ngập đầu. Lâm Hoa như cá muối phơi khô, ỉu xìu dựa trên tay hắn, người nọ cau mày ghét bỏ, rút tay lại ném Lâm Hoa vào trong thùng.

Lâm Hoa nhất thời mất điểm tựa, nuốt phải mấy ngụm nước, chật vật bò tới bên thùng, hai tay vô lực chống xuống, lúc này mới híp mắt nhìn rõ tên nhân yêu kia.

Chỉ thấy thân thể hắn mặc một bộ sa y màu hồng, bên trong mặc yếm vàng nhạt, la quần cùng màu, dưới chân mang  giày thêu hoa mai, phía trên có hai viên cầu nhỏ lắc lư theo động tác của nàng.

Hắn lại biến thành nàng.

Lâm Hoa trợn mắt há mồm nhìn đường cong rõ ràng trước mắt, lặng lẽ cúi đầu liếc hai cái bánh bao nhỏ trên ngực mình, so sánh độ lớn thì khác biệt như trời với đât, hoàn toàn không cùng điểm bắt đầu.

Nữ nhân kia như cảm giác Lâm Hoa buồn rầu, chậm rãi tới trước mặt nàng, dịu dàng an ủi: "Cô nương đừnglo lắng, chờ cô nương chữa khỏi vết thương, tỷ tỷ liền dạy ngươi cách bảo dưỡng."

Hai mắt Lâm Hoa tỏa sáng, lôi kéo ống tay áo người ta, năn nỉ nói: "Tỷ tỷ, có được không?"

Nữ nhân kia cười duyên dáng, ngón trỏ chỉ chỉ cái trán Lâm Hoa, dịu dàng nói: "Ta gọi là Đoàn Tụ, nếu cô nương không ngại, liền gọi Đoàn Tụ tỷ tỷ a."

Lâm Hoa cười híp hết cả mắt, gật đầu liên tục.

Đoàn Tụ dịu dàng nói: "Muội muội bây giờ nên tắm rửa sạch sẽ, mùi vị này, thật có chút khó ngửi."

Lâm Hoa lúc này mới nhớ tới mình vừa ra khỏi cái thùng nước kinh khủng kia, cuống quít chui vào trong nước, cố gắng cọ rửa.

Đoàn Tụ mỉm cười, liếc mắt thâm ý nhìn Lâm Hoa đang vui đùa, đứng dậy đẩy cửa ra ngoài.

Liên tiếp đổi ba bốn thùng nước, Lâm Hoa mới miễn cưỡng tẩy được mùi hôi trên người, mặc quần áo tử tế, Lâm Hoa liền ngửi thấy một mùi thơm quanh quẩn chóp mũi, cố gắng hít hít mấy cái mới phát hiện ra  mùi thơm này từ trên người mình. Đang suy nghĩ, Đoàn Tụ đã đẩy cửa vào, thấy Lâm Hoa xoay tại chỗ, như đang tìm cái gì. Không khỏi mở miệng hỏi: "Muội muội đang tìm cái gì?"

"Đang tìm mùi thơm, thơm quá nha." Lâm Hoa cau mày, đưa tay sờ đầu theo thói quen, lại cảm giác trên đầu có gì đó.

Lâm Hoa sửng sốt, trên đầu mình lúc nào có nhiều thứ như vậy? Đưa tay muốn bắt lấy, lại bị Đoàn Tụ phát hiện, nghi ngờ nhìn Đoàn Tụ, chỉ thấy nàng có chút không tự nhiên mở miệng: "Muội muội chắc hẳn đã đói bụng, tỷ tỷ dẫn ngươi đi ăn?"

Dứt lời liền lôi Lâm Hoa ra ngoài.

Lâm Hoa bất đắc dĩ đi theo Đoàn Tụ, bước qua thùng tắm quỷ dị kia, Lâm Hoa rướn cổ lên nhìn, chỉ thấy trên mặt nước là một cô nương áo xanh đội một đóa hoa trên đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc