GÀ RỪNG ĐẠP NGÃ PHƯỢNG HOÀNG

Đứng trước cửa phòng, Bạch Miểu do dự, trong mắt thoáng qua vẻ không nỡ. Phải làm thế sao? Cảm giác âm lãnh trong lòng bàn tay xông vào thần trí nàng, trong tâm niệm niệm, việc đã đến nước này, nàng không thể do dự.

Mạng của nàng ấy cuối cùng vẫn kém hắn.

Bạch Miểu hạ quyết tâm, đẩy cửa phòng ra.

Trong phòng rất an tĩnh, Phong Thanh Vân đã không thấy tung tích, mặt đất bừa bãi đã trở về hình dáng ban đầu, Phượng Thần vốn không nên xuất hiện lại đang ngồi trên giường, mái tóc dài màu đỏ xõa trên giường, quấn chặt cô gái nằm trên giường, như một cái kén khổng lồ.

Tình cảnh trước mắt thật không ngờ, Bạch Miểu đứng đờ, tay trái vẫn duy trì động tác mở cửa, dưới tay nhanh chóng len lén che giấu sau lưng.

Phượng Thần lười biếng tựa vào giường, tóc đỏ theo động tác của hắn buộc càng chặt, Phượng Thần ngoái đầu nhìn, thấy Bạch Miểu như một pho tượng đứng ở cửa, khẽ thở dài, nhẹ giọng nói: "Tạo hình đủ rồi thì vào đi."

Bạch Miểu nghe vậy liền do dự đi tới, đi một bước lại dừng ba bước, tựa hồ như đang suy tư nên đi như thế nào, nhấc chân như thế nào, rơi xuống chỗ nào. Mỗi bước đều cũng suy nghĩ thật kỹ, ngắn ngủn có mấy bước mà nàng tốn nửa canh giờ.

Phượng Thần cũng không thúc giục, suy tư nhìn chằm chằm Bạch Miểu, tròng mắt đen thoáng qua vẻ phức tạp.

Mè nheo hồi lâu, rốt cuộc cũng tới trước mặt Phượng Thần, hai đầu gối Bạch Miểu trùn xuống, liền té quỵ xuống đất,: "Điện hạ, Bạch Miểu biết sai."

Phượng Thần không trả lời, nhìn chằm chằm bóng dáng quật cường, miệng nàng tuy nói mình có lỗi, nhưng trong lòng chưa chắc đã cho là như vậy.

Bạch Miểu nhìn đế giày đen của Phượng Thần, trong lòng chuyển qua vô số ý niệm, những ký ức xưa lại bùng lên trong đầu, những hình ảnh rõ ràng xuất hiện trước mắt.

Năm tháng dài đằng đẵng, trong thiên địa chỉ có một mình nàng, nàng chịu đựng cô tịch chỉ vì hắn khẽ vuốt ve cành cây khô run rẩy của nàng, hắn nói, chờ tất cả kết thúc, hắn sẽ trở lại, cùng nàng vượt qua nắm tháng dài dằng dặc.

Nàng nhớ lời hắn cho dù khi đó nàng vẫn chưa tu thành hình người, lại cố chấp coi đó là cam kết, trở thành tín niệm của nàng. Nàng liền thủ vệ ở đây, chờ hắn trở về.

Một lần đợi chính là vạn năm, nàng từ một cây non yếu ớt trở thành đại thụ che trời, tu thành hình người, hắn vẫn chưa trở lại. Nàng cuối cùng cũng không nhịn được, len lén sử dụng năng lực của mình, qua lời những cây cỏ xung quanh biết được hắn vẫn mạnh khỏe.

Sau khi hắn trở lại, lòng nàng liền tràn đầy kích động, muốn đến gần hắn, lại không biết mở miệng như thế nào, nói cho hắn biết nàng vẫn đợi hắn, cho dù hắn đã quên mất.

Hắn dựng Phượng Thần cung trên tán cây của nàng, từ đó liền ở lại nơi này. Hắn ở Phượng Thần cung vài ngàn năm, mà nàng lại chỉ dám núp trong tán cây, len lén nhìn hắn.

Nàng không dám gặp hắn, nàng sợ hắn quên mất nàng, chỉ dám đợi đêm khuya, len lén hóa thành hình người, đưa cho hắn trái cây của nàng.

Nhìn thấy những trái cây kia, hắn liền biết nàng vẫn tồn tại. Nàng thấy hắn lộ ra nụ cười đầu tiên kể từ khi đến đây, nàng nghe hắn gọi nàng, nhưng nàng vẫn không dám xuất hiện trước mặt hắn, chỉ lặng lẽ trốn ở góc phòng, nhìn hắn, cho hắn những trái cây kia.

Nàng biết nàng quá nhút nhát, nàng dám xuất hiện trước mặt Hỏa Kỳ Lân thích phỏng hỏa đốt mọi thứ, cũng như đám mây đen hở chút là sấm chớp đùng đùng, trời mưa như trút, lại cô đơn không dám xuất hiện ở trước mặt hắn.

Sau khi hắn rời đi, nàng sợ hắn sẽ không trở về nhưng cũng không dám lên tiếng giữ lại, chỉ ngây ngốc ngồi trên ngọn cây rơi lệ, mờ mịt nhìn trời, chờ hắn trở lại.

Nàng chờ ngàn năm, hắn đã trở về. Cuối cùng nàng không thể nhẫn nại được nữa, chạy tới trước mặt hắn, ôm hắn khóc lớn, lời nói không liền mạch,  kể rõ nỗi nhớ nhung.

Nàng không muốn hắn lại rời đi.

Sau lại, hắn tới tới lui lui, mỗi lần đi chính là ngàn năm, nhưng nàng đã không còn mê mang như trước, hắn đồng ý với nàng, hắn sẽ trở lại, nơi này là nhà của hắn.

"Bạch Miểu."

Âm thanh Phượng Thần kéo lại suy nghĩ của nàng, Bạch Miểu theo bản năng ngẩng đầu nhìn, trên mặt Phượng Thần hiện đầy vẻ mệt mỏi chạm vào mắt nàng, lòng nàng đột nhiên co rút mạnh, giống như bị người dùng lực xoa bóp, đau đớn không dứt.

"Điện hạ."

Bạch Miểu muốn tiến lên, lại bị Phượng Thần ngăn cản.

Phượng Thần mệt mỏi khoát tay, trong âm thanh mang theo uể oải: "Bạch Miểu, ngươi đã ở bên cạnh ta ngây người bao lâu?"

"Không nhớ rõ." Bạch Miểu thả lỏng đôi tay, mê mang Phượng Thần, không hiểu ý hắn.

"Vì ta, đáng giá sao?"

Phượng Thần phất tay, tay phải Bạch Miểu tự động mở ra, bốn miếng châm trong lòng bàn tay nhẹ nhàng hiện lên, chậm rãi bay tới tay hắn.

"Bạch Miểu, không cần sử dụng năng lực của ngươi nữa, ta không thể che chở được ngươi."

Bạch Miểu nghe vậy, sắc mặt đại biến, đột nhiên nhào tới trước, lôi vạt áo Phượng Thần, khổ sở cầu khẩn nói: "Điện hạ, ta không dám, đừng vứt bỏ ta."

Nàng sao dám quên, hắn là Phượng Thần, chỉ cần hắn nguyện ý, trong Phượng Thần cung không có chuyện gì có thể gạt hắn —— mọi thứ ở Phượng Thần cung đều là từ thần lực hắn biến thành, hắn sao có thể không biết.

Nàng bắt lấy ống tay áo hắn, giống như người chết đuối cố gắng níu lấy cọng rơm, trên mặt tràn đầy nước mắt, nàng sao có thể rời xa hắn?

Nàng biết nàng sai rồi, nàng không nên sử dụng năng lực của mình. Thần giới và Phượng Thần như thủy hỏa bất dung, biết rõ sự tồn tại của nàng là cấm kỵ. Nàng biết, vào thời khắc này, nàng sao lại muốn thám thính bí mật Thần giới? Nàng chắc chắn Thần giới sẽ không phát hiện ra nàng sao?

Tịch Nguyệt Đế Cơ vẫn còn ở Phượng Thần cung, nàng sao lại không thể nhẫn nhịn?

Nếu Thần Đế biết sự tồn tại của nàng, hoàn toàn xé nát tấm mặt nạ giả nhân giả nghĩa, đó không phải là hại Phượng Thần sao?

Nhưng, nếu không phải nàng mạo hiểm thám thính, nàng sẽ không biết Thần giới đã tìm được Tru Thần Cung, đó là mũi tên Sát Thần, Thần Đế có thể giết hắn......

"Bạch Miểu, đứng lên đi."

Phượng Thần đỡ nàng dậy, khuôn mặt Bạch Miểu trắng bệch, cả người run lẩy bẩy, Phượng Thần nhẹ nhàng ôm lấy nàng, tóc đỏ đột nhiên rút ngắn, người trên giường từ từ lộ ra, sắc mặt vốn tái nhợt đã khôi phục hồng hào, Phượng Thần lại hao phí thể lực cứu nàng?

Bạch Miểu nắm chặt tay, móng tay khảm vào da thịt thật sâu nhưng nàng lại không hề cảm thấy đau đớn. 

"Bạch Miểu, mặc kệ các ngươi muốn làm gì, nàng là vô tội." Phát giác cô gái trong ngực biến hóa, Phượng Thần buông nàng ra, trầm giọng nói, "Không được tổn thương nàng."

"Nhưng......" Cách làm của Phong Thanh Dương không phải hắn ngầm cho phép sao?

"Bạch Miểu, ngươi không phải biết nàng là ai, ngươi chỉ cần nhớ ngươi là ai là tốt rồi." Phượng Thần nhìn chằm chằm Bạch Miểu, gằn từng chữ một: "Không được phản bội ta."

Phản bội? Bạch Miểu hoảng hốt  lắc đầu, nàng sao có thể phản bội hắn?

"Vậy đồng ý với ta, không cần tổn thương nàng."

Bạch Miểu ngây ngô gật đầu, nhìn Phượng Thần hài lòng rời đi, nàng quay đầu nhìn Lâm Hoa hôn mê trên giường.

Thật xin lỗi.

Nàng thầm nói.

Cho dù bị hắn cho là phản bội, nàng cũng không thể nhìn hắn bước vào vực sâu.

Biết rõ nàng ấy có thể uy hiếp ngươi, ta vẫn mặc cho mọi chuyện tiến triển. Thật xin lỗi, ta không làm được.

Bình luận

Truyện đang đọc