GÀ RỪNG ĐẠP NGÃ PHƯỢNG HOÀNG

Không đau đớn như dự liệu, Lâm Hoa đã bị ôm vào ngực, người nọ siết chặt lấy nàng, run giọng nói: "Cùng trang lứa lận đận gặp nhau, cần gì phải là quen biết, người anh em, ngươi cực khổ rồi."

Lâm Hoa bị tình trạng đột ngột làm mờ suy nghĩ, biến cố này xảy ra quá nhanh, ý nghĩ của nàng còn chưa hoàn toàn trở về, người nọ đã êm ái ôm lấy nàng, cất bước đi về phía trước.

Lại còn là kiểu ôm công chúa!!

Cả người cứng đờ nằm trong ngực người nọ, ánh nắng chói mắt, Lâm Hoa chỉ nhìn thấy khuôn mặt đen thui, ân, coi như có cá tính, hắn cũng là người vô cùng xinh đẹp, chỉ là......

Trừ đi màu sắc khác nhau, gương mặt xinh đẹp này, sao lại nhìn quen mắt?

Lâm Hoa chưa bao giờ nghĩ đến, người đàn ông này lại là hắn!

Tha hương gặp cố nhân, cố nhân này còn từng muốn mạng ngươi, ngươi sẽ làm như thế nào?

Dưới tình huống hắn không biết gì, giết hắn?

Hay là cùng hắn tạo quan hệ, hi vọng trong tương lai, hắn có thể xuống tay lưu tình bỏ qua cho nàng?

Giờ phút này Lâm Hoa đang vùi trên rơm rạ, nghiêm túc suy tư về mối quan hệ hạnh phúc trăm năm của nàng.

Ưmh, giết hắn?

Ách, lực công kích và phòng ngự của hắn, không cùng một cấp bậc với nàng, khả năng nàng bị giết còn lớn hơn.

Như vậy, liền làm hắn vui lòng?

Nghĩ đến chỗ này, khuôn mặt cứng ngắc liền nổi lên chút tâm tình. Cố gắng nở một  nụ cười thật lớn, cười đến cảnh xuân rực rỡ, hòa ái dễ gần. Thủy mâu nhẹ nhàng nhìn về phía nam tử đang ngửi đông sờ tây,  mở miệng nói: "Xin hỏi, ngài là ai?" 

Cái nhìn này liền khiến Lâm Hoa sững sờ tại chỗ, chỉ thấy người nọ đã bỏ đi bộ quần áo rách rưới, cả người nám đen đều biến mất, da thịt khôi phục lại vẻ trắng muốt.

Người nọ nghe vậy, ngoái đầu cười một tiếng, phong lưu phóng khoáng, quyến rũ mê người.

Mặc dù mỗi ngày thấy Phượng Thần, giờ phút này Lâm Hoa vẫn khẽ mê mẩn tâm trí, si ngốc nhìn gương mặt khiến người đời oán trách.

Chỉ thấy người nọ hếch mặt, áo khoác đỏ rực biến mất, lồng ngực trần truồng trắng muốt như ngọc, dưới chân là đôi giày thêu hoa hồng nhỏ, hai tay nâng khuôn mặt họa thủy, nheo mắt to nói: "Ta là Hỏa Kỳ Lân – Phong Thanh Dương."

"......"

Lâm Hoa trong nháy mắt hồi hồn, vẻ si mê bay mất.

Nam nhân kiều mị, đáng yêu đến tận xương tủy là tên băng sơn ta biết sao? Không lẽ qua trăm vạn năm, hắn lại biến thành như vậy? Chênh lệch này quá lớn?

"Ngươi là ai?"

"Dao Hoa."

"Thì ra là nữ nhân." Phong Thanh Dương lục lọi trong rương gỗ ra cái yếm, la quần, cực kỳ kinh ngạc mở miệng.

"......"

Hỏa Kỳ Lân này không những thần kinh có vấn đề, ngay cả ánh mắt cũng không tốt.

Nàng ngực nhỏ lại khiến người khác coi thường sao??

Phong Thanh Dương giơ cái yếm mẫu đơn hồng sắc thêu xanh lá, lắc lư bước đến bên giường, ưu buồn liếc mắt nhìn Lâm Hoa một cái, liền phù một tiếng té trên giường.

Hít một hơi thật sâu, mặt vẻ say mê, mở miệng yếu ớt nói: " Tư vị làm người ta hoài niệm, đi lâu rồi mà mùi vị này còn mê người như vậy."

"......"

Ta rốt cuộc biết cái mùi hôi chân hành hạ ta lâu như vậy vẫn không tiêu tan từ đâu ra rồi.

Phong Thanh Dương dựa nghiêng trên giường, tay phải chống đầu, tay trái vuốt vuốt quần áo trong tay, hai mắt xinh đẹp không chớp nhìn chằm chằm môi mỏng của Lâm Hoa, hơi thở như lan: "Dao Dao, ngủ trên giường ta, ngửi mùi thơm cơ thể say lòng của ta, cảm giác như thế nào?"

"......"

Dao Dao, ta với ngươi quen thuộc như vậy sao? Không cần dùng khuôn mặt thư sướng như ảo mộng kia để nói những lời bỉ ổi hèn hạ được không. Phá hủy mỹ quan.

"Dao Dao?" Âm thanh trầm thấp khẽ gọi bên tai Lâm Hoa, hô hấp ấm áp phất trên da thịt Lâm Hoa, ngứa ngáy khó nhịn, mang theo chút mập mờ. Người nọ nắm một lọn tóc đen nhánh, đặt ở chóp mũi ngửi nhẹ, âm thanh mang theo hấp dẫn mê hoặc lòng người: "Dao Dao, muốn nhìn ngọc thể của ta sao?"

Lâm Hoa chỉ cảm thấy trong đầu hỗn loạn, chóp mũi đều là hương thơm nồng đậm, nàng trầm luân trong mùi thơm này, rơi vào một mảnh hắc ám vô tận.

Phong Thanh Dương mồ hôi rơi như mưa, tiếng thở dốc đứt quãng mị hoặc, mười ngón tay trắng bệch, gắt gao nắm chặt cô gái hôn mê trong ngực, tử nhãn đã biến thành tối đen, hai mắt như hai hắc động, kinh khủng chí cực, nhưng lại mang theo hấp dẫn vô cùng, đem hồn phách người ta hấp thụ chặt chẽ, không thể chạy khỏi.

Phượng Thần vừa vào cửa liền thấy một bức tranh ướt át, kích thích và vô cùng quỷ dị, hắn hơi biến sắc, lạnh lùng mở miệng: "Kỳ Lân, buông tay."

"Ta cũng vậy nghĩ a, " Phong Thanh Dương cười khổ, gương mặt tuấn tú khẽ vặn vẹo, "Nha đầu này, có chút kỳ quái, ta buông không được, giúp ta."

Phượng Thần cau mày, tay phải nâng lên ánh sáng màu đen, ngón trỏ búng nhẹ, tia sáng kia liền chui vào trong người Phong Thanh Dương. Tinh thần hắn chấn động, trên người bốc lên hỏa diễm, hai tay ôm Lâm Hoa đột nhiên buông ra. Lâm Hoa vô lực té xuống đệm rơm, hai gò má đỏ thẫm, hai mắt khép chặt, hẳn là đã hôn mê bất tỉnh.

Phong Thanh Dương bởi vì vận động dữ dội mà quần áo trở nên xốc xếch, chống thân thể nhảy xuống, không ngờ tới thân thể như bị rút sạch sức lực, hai chân khẽ run, liền quỵ xuống đất.

Lúng túng sờ đầu một cái, Phong Thanh Dương cười gượng: "Uh, dùng sức quá độ, đùi mềm rồi, a Dạ, kéo ta một cái."

Phượng Thần không chút để ý nhìn lướt qua vẻ nhếch nhác của Phong Thanh Dương, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo đi ra ngoài.

"Chậc, còn vô tình như vậy."

Phong Thanh Dương chậm rãi đứng dậy, vuốt phẳng quần áo, nhìn Lâm Hoa nằm trên đệm rơm không rõ sống chết, nhỏ giọng lầu bầu gì đó, sau đó phiêu đãng dời đi.

Trong Phượng Thần cung.

Hai chân Phong Thanh Dương bắt chéo, lười biếng nằm trên mặt đất, buồn bã nhìn mặt vẻ đạm mạc của  Phượng Thần, che ngực tố cáo nói: "A Dạ, thương thế của ta?"

"Phượng Thần cung của ta còn thiếu người canh cửa."

Nhớ tới hai tháng làm thú thần không phân ngày đêm, Phong Thanh Dương lập tức thu hồi bộ mặt cà lơ phất phơ, bày ra bộ dáng nghiêm chỉnh, nhàn nhạt mở miệng: "Chuyện ngươi kêu ta làm, ta đã làm xong."

"Như thế nào?"

"Không ra."

"Hả?"

"Ý là ta không nhìn được nàng là người nào, ta không thấy quá khứ của nàng, không thấy rõ tương lai của nàng. Ta hy sinh nhan sắc, hy sinh hình tượng, ta mất hết cả vốn lại không thu hoạch được gì, hiểu không?"

Phong Thanh Dương phát điên nói, hắn một đời anh danh liền hủy trên tay tiểu nha đầu này. Hắn còn chưa nói cái gì không tốt, tại sao ngươi lại bày ra bộ dáng nổi bão như thế?

Phượng Thần trầm tư, đôi mắt Kỳ Lân có thể nhìn vạn vật thế gian, hắn nhìn không thấu chỉ có một loại, đó chính là hư vô mờ mịt  .

Nếu ngay cả hắn cũng không nhìn ra nàng là ai, nhất định nàng không hề tồn tại. Nhưng bây giờ nàng đang sống sờ sờ trước mặt hắn, biết khóc biết cười, sẽ náo sẽ đau, nếu là hư vô, tại sao nàng lại làm như thế được?

Lừa gạt được ánh mắt của Kỳ Lân? Thủ đoạn như vậy, tâm cơ sâu như vậy, nàng đến tột cùng là người nào?

Bình luận

Truyện đang đọc