GẢ THAY CÔ DÂU THẦN Y CỦA TIÊU THIẾU GIA



Lâm Sơ Nguyệt đang định châm cho anh thành con nhím thì Tiêu Thế Tu lại buông cô ra, trong đôi mắt đen tuyền ẩn chứa ý cười.

“Đừng có ý định làm gì sau lưng tôi, vợ à…”
Tiêu Thế Tu lấy đi mấy cái ngân châm cô giấu trong ống tay áo ra, sau đó ném ra ngoài cửa sổ.

Động tác của anh nhanh đến nỗi Lâm Sơ Nguyệt còn chưa kịp nhìn, hơn nữa ngân châm của cô giấu kĩ như thế mà anh còn nhìn ra được, đúng là cáo già mà!
Lâm Sơ Nguyệt phồng má khó chịu, vẻ mặt rất không phục, cơ thể vặn vẹo muốn tránh khỏi đôi cánh tay như gọng kìm của anh, nào ngờ cô động đậy vài cái, dưới mông bất chợt cảm nhận được thứ gì đó cứng cáp…?
“Hừ…” Tiêu Thế Tu hít sâu một hơi, cánh tay càng siết chặt eo cô hơn, hơi thở bỗng nhiên phả vào gáy cô nóng rực:
“Ngồi im.”
Lâm Sơ Nguyệt dù chưa từng tiếp xúc thân mật với đàn ông cũng nhận ra cái thứ đang ở dưới mông cô kia là thứ gì, cô lập tức ngoan ngoãn ngồi im không động đậy, nhưng mà tại sao nó cứ càng ngày càng có dấu hiệu to lên vậy?

“Này…anh…không phải chỗ đó của anh bị hỏng à? Sao nó lại như vậy?” Lâm Sơ Nguyệt nuốt nước bọt, hỏi.

Vẻ mặt của ai đó tức khắc sa sầm, cái gì mà bị hỏng chứ? Ai dám loan tin đồn ra như thế?
Tiêu Thế Tu nhếch môi cười một cái, kề sát đôi môi mình vào vành tai hồng hào, mẫn cảm của Lâm Sơ Nguyệt mà nói:
“Ai nói với cô là như thế? Cô muốn thử xem rốt cuộc nó có hỏng hay không? Hả?”
Lâm Sơ Nguyệt nổi da gà, miệng lưỡi cứng đờ, cô muốn mắng cho người đàn ông mặt dày này một trận nhưng lại không nói được câu nào, Tiêu Thế Tu ngược lại thấy gương mặt cô đỏ hết cả lên, lan ra tận mang tai, hai gò má hồng hồng rất đáng yêu, ngọn lửa trong người càng thêm nóng bừng.

Anh như thế mà lại có phản ứng với cô gái này sao? Một con nhỏ nhà quê? Trước giờ anh không hề có phản ứng với phụ nữ, đến nỗi lão thái thái còn tưởng anh là gay…
Lâm Sơ Nguyệt ngoài nghe được tin đồn chỗ đó của anh bị hỏng ra còn biết được anh bị gay, nhưng sau khi cô tiếp xúc với anh, mọi thứ hoàn toàn ngược lại?
Cô quẫn bách, thoát không thoát ra được mà động đậy cũng không xong, bị rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, Lâm Sơ Nguyệt không còn cách nào khác, đành phải cố gắng di dời sự chú ý sang nơi khác, còn Tiêu Thế Tu, thấy cô đột nhiên ngoan ngoãn như vậy, trong lòng bỗng có một cảm giác vui vẻ hiếm thấy.

Thư ký Kim lái xe, lần đầu thấy anh cười tươi như vậy, tất nhiên là Lâm Sơ Nguyệt không nhìn thấy nụ cười ấy, mất một lúc sau, anh lại lên tiếng:
“Câu hỏi lúc nãy cô vẫn chưa trả lời?”
“Câu hỏi nào?” Lâm Sơ Nguyệt giả ngơ.

Tiêu Thế Tu hừm một tiếng, không nói nhiều mà trực tiếp cầm tay cô cho cô kiểm tra, Lâm Sơ Nguyệt rụt phắt tay lại như vừa chạm phải một củ khoai nóng, hai mắt mở lớn, đôi môi anh đào mấp máy:
“Anh…anh…”
“Anh không phải là gay hay sao?!”
Cô vừa dứt lời, tiếng phì cười truyền lại từ ghế lái, nhưng chưa được bao lâu, thư ký Kim đã lãnh trọn ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Thế Tu, anh ta thức thời bèn ngậm miệng vào, Lâm Sơ Nguyệt nói xong mới cảm thấy hối hận, đúng là ngốc quá đi…anh ta sao có thể là gay chứ? Người đàn ông này chỉ đang giả vờ để che giấu thân phận của mình mà thôi.


Tiêu Thế Tu nhéo một cái vào eo cô như trừng phạt, thanh âm trào phúng vang lên:
“Gay sao? Xem ra vợ tôi cũng biết tôi rất rõ nhỉ?”
Lâm Sơ Nguyệt cười khan:
“Bây giờ tôi muốn rút lại thì có được không?”
“Tất nhiên là…”
“Không rồi.”
Dứt lời, anh đã cúi đầu ngậm lấy bờ môi cô ngấu nghiến như một sự trừng phạt, cằm bị anh giữ chặt, eo cũng bị anh khóa lấy, Lâm Sơ Nguyệt tựa như con thở trong vòng tay của gã thợ săn.

Nụ hôn của anh từ đầu đến giờ chỉ mang sự cuồng nhiệt chiếm hữu, nhưng hiện tại lại rất dịu dàng, bất giác Lâm Sơ Nguyệt như bị mê hoặc, bị cuốn theo anh, may mà lý trí của cô sau đó cảnh báo kịp thời, đánh thức cô khỏi sự mê hoặc của người đàn ông này.

Tiêu Thế Tu cảm nhận được cô kháng cự, bèn buông cô ra.

“Có phải hôn một người xấu xí cô rất khó chịu hay không?”

Âm thanh vang lên bên tai cô, lạnh lùng quen thuộc, Lâm Sơ Nguyệt nhìn vết sẹo trên khuôn mặt của anh, đúng là nó rất đáng sợ, nhưng cô không cảm thấy sợ hay là xấu xí đến mức ghê tởm.

Lâm Sơ Nguyệt nhìn thẳng vào đôi mắt anh, đôi mắt của Tiêu Thế Tu rất đẹp, đen láy sâu thẳm, như muốn hút hồn người đối diện…
“Nếu tôi nói là không thì sao?”
Tiêu Thế Tu nhướn một bên mày, Lâm Sơ Nguyệt giật mình, đẩy phắt anh ra rồi ngồi sang bên cạnh, hai gò má đỏ bừng.

“Nếu không phải khó chịu thì là thích?” Tiêu Thế Tu sán tới gần, hơi thở vờn quanh tóc mai cô.

“Còn lâu!”
Cô phủ nhận, nhưng người nào đó nghe xong chỉ cười, xem ra chọc giận cô gái nhỏ này rất vui, Tiêu Thế Tu thầm nghĩ, biết bao lâu rồi anh mới có thể cười thoải mái vui vẻ như vậy? Hơn nữa lại còn có phản ứng?.


Bình luận

Truyện đang đọc