GẢ THAY CÔ DÂU THẦN Y CỦA TIÊU THIẾU GIA


Ngực trái Tiêu Thế Tu đau đến mức hô hấp khó khăn, nào ngờ tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên.
Là một số lạ, anh không chần chừ ấn nghe.

Ngoài dự liệu của anh, thanh âm Lâm Sơ Nguyệt khàn khàn, nhỏ xíu:
“Thế Tu…”
“Sơ Nguyệt?”
Hơi thở anh phút chốc ngừng lại, Tiêu Thế Tu gấp gáp hỏi:
“Em đang ở đâu?”
“Em…đang ở bệnh viện.

Bệnh viện XX.”
“Tôi sẽ đến ngay.”
Tiêu Thế Tu vừa dứt lời đã lao ngay ra khỏi cái thuyền đó, nhảy lên xe phóng với vận tốc tối đa tới bệnh viện.

Anh không cúp máy, Lâm Sơ Nguyệt cũng thế, cô che miệng ho một hơi dài, thanh âm rất nhỏ nhưng anh vẫn nghe được, lòng anh đau xót, tay siết chặt vô lăng, gân xanh trên trán nổi cộm.
Lâm Sơ Nguyệt tưởng anh vẫn còn ở nước ngoài, vậy thì anh về làm sao được.

Cô nắm chặt điện thoại rồi nói:

“Thế Tu…em rất nhớ anh.”
Vừa trải qua sinh tử, cô ước gì anh có thể ở bên cạnh cô lúc này ôm cô vào lòng.

Cảm giác cận kề cái chết quả thật rất đáng sợ, Tiêu Thế Tu vừa xót vừa thương, cổ họng như nghèn nghẹn, anh ước gì mình có thể bay tới bên cạnh cô ngay lập tức.
Vừa lúc đó y tá bên trong phòng đi ra gọi tên cô vào khám, Lâm Sơ Nguyệt liền cúp máy.

Tiêu Thế Tu đến nơi, gọi lại vào số điện thoại đó nhưng không được.
Anh chạy khắp nơi tìm cô, bộ dạng hớt ha hớt hải thu hút không ít sự chú ý.

Đúng lúc lo lắng thì bắt gặp cảnh Đậu Kiêu dìu cô ra khỏi phòng khám, Tiêu Thế Tu chết sững trong vài giây, nháy mắt lao tới vung tay lên đấm thẳng vào mặt Đậu Kiêu.
Anh ta lãnh trọn cú đấm đó, khoé môi bật máu ngã ra sàn.
Lâm Sơ Nguyệt kinh ngạc, sao anh lại xuất hiện ở đây? anh còn định lao tới đánh tiếp thì cô chạy tới ôm lấy lưng anh ngăn cản:
“Thế Tu, dừng lại đi!”
“Đồ khốn! Sao mày dám đụng vào cô ấy!”
Tiêu Thế Tu gầm lên, ánh mắt long lên sòng sọc rất đáng sợ.

Đậu Kiêu không nói được gì chỉ nhìn anh chằm chằm.
Lâm Sơ Nguyệt biết là anh hiểu lầm rồi, cô vội giải thích:
“Thế Tu, anh hiểu lầm rồi, Đậu Kiêu là người đã cứu em thoát chết, sao anh lại đánh anh ấy?”
“Cái gì? Em bị làm sao?” Tiêu Thế Tu bóp chặt hai bả vai cô, nhìn tới nhìn lui, trong mắt ngập tràn lo lắng.
“Em không sao.”
Nhìn thấy anh mọi nỗi đau trên người cô như tan biến, lúc nãy cô còn tưởng mình nhìn lầm, không ngờ anh thật sự quay trở về rồi.
Lâm Sơ Nguyệt vùi đầu vào ngực anh, khoé mi bấy giờ mới rưng rưng nước mắt.

Tiêu Thế Tu bây giờ mới nhẹ nhõm, anh vế cô đặt ngồi lên đùi, không màng ánh mắt của mọi người xung quanh, nâng khuôn mặt cô lên xem xét kĩ lưỡng.
Không có dấu tay nhưng tay và chân lại bị xước xát, đặc biệt là bàn tay bị thâm tím cả lại.
“Là Lâm Phỉ Thuý làm sao?” Anh hỏi, giọng nói lạnh đi.
Cô bất ngờ, sao anh lại biết? Lâm Sơ Nguyệt gật đầu.
Tiêu Thế Tu xót xa, dịu dàng lau đi giọt nước mắt dưới mi cô, yêu chiều hôn lên đôi môi cô một cách dịu dàng nhất có thể.
Anh cảm nhận được sự run rẩy ở cơ thể cô, Tiêu Thế Tu vuốt ve gò má mềm mại, trầm giọng nói:
“Để em phải chịu thiệt thòi rồi.”
Cô lắc đầu:
“Em không sao.


May mà con không sao…”
Cô xoa xoa bụng của mình, cảm thấy đây đúng là kỳ tích.

Tiêu Thế Tu ôm chặt cơ thể nhỏ bé vào lòng, vuốt tóc cô:
“Tôi sẽ không bao giờ để em rời xa mình nữa.”
Anh hiểu được cô đã chiếm một vị trí trong trái tim anh rồi, không ai có thể thay thế được.

Lâm Sơ Nguyệt ngẩng mặt nhìn anh, cảm nhận trong mắt anh có tình cảm dành cho mình.
“Thế Tu…anh nhớ ra rồi à?”
Giọng cô hơi run rẩy, Tiêu Thế Tu lắc đầu, cô lại hụt hẫng, nhưng câu nói tiếp theo của anh đã làm tâm tình cô dậy sóng:
“Lâm Sơ Nguyệt, tôi thích em.”
“Anh nói gì…?” Mắt cô hơi mờ đi.
Tiêu Thế Tu một lần nữa dùng ngón tay lau khô nước mắt cô.
“Tôi nói là tôi thích em.”
Một lần nữa…
Cho dù anh có quên đi bao nhiêu lần nữa thì tình cảm anh dành cho cô sẽ không bao giờ thay đổi.
Tựa như đây là định mệnh của hai người không gì có thể chia cách.
Lâm Sơ Nguyệt xúc động, hai tay choàng qua cổ anh ôm chặt, vùi mặt vào hõm vai anh, tham lam vòng tay vững chãi ấy.
Tiêu Thế Tu vỗ vỗ lên lưng cô, khoé miệng khẽ nở nụ cười:
“Đừng khóc, anh sẽ rất đau lòng đấy.”
Cô nghe lời anh kìm chế dòng nước mắt của mình lại, Tiêu Thế Tu nâng cằm cô lên đặt lên trên đó một nụ hôn thật ngọt ngào, bao nỗi buồn đau như được xoa dịu và bù đắp, nụ hôn đầy dịu dàng nâng niu cô như báu vật…
….

Tiêu Thế Tu cùng cô kiểm tra toàn bộ một lần nữa, ngoài những vết thương ngoài da thì không có gì đáng ngại, thai nhi bị động nhẹ nhưng vẫn ổn, không có gì đáng lo ngại.

Lúc này anh mới an tâm, hai người ra khỏi phòng khám, Lâm Sơ Nguyệt chợt nhớ tới Đậu Kiêu nhưng anh ta đã bỏ đi mất rồi.
“Em tìm gì thế?”
“Em tìm Đậu Kiêu, hình như anh ta đi rồi, Thế Tu, đều tại anh hết, tự nhiên xông vào đánh người ta.”
Cô trách anh, Tiêu Thế Tu bế bổng cô bằng hai tay, cô giật mình ôm choảng cổ anh.
“Được rồi, anh sai, để anh sai người đi xin lỗi anh ta là được chứ gì.”
Lâm Sơ Nguyệt tủm tỉm cười, ngại ngùng vùi mặt vào hõm vai anh, Tiêu Thế Tu đặt cô vào trong xe rồi cẩn thận cài dây an toàn vào trở về nhà.
Ngô quản gia thấy anh đưa cô trở về bình an thì thầm thở phào nhẹ nhõm, anh bảo ông ta nấu cháo rồi lại bế cô đi lên lầu.
“Em tự đi được mà.”
Anh đặt cô ngồi lên giường, sau đó vào trong phòng tắm mở nước đầy bồn.
Tiêu Thế Tu lại bế cô vào phòng tắm, vươn tay muốn cởi bộ quần áo bệnh nhân trên người cô ra.
“Anh làm gì thế?” Lâm Sơ Nguyệt giư tay anh lại.
“Tắm cho em.” Anh thản nhiên đáp lời, hai tay tiếp tục cởi đồ.
“Em tự tắm được.” Cô đâu có bị thương nặng, chỉ bị xây xát ngoài da thôi.
“Không được, ngoan nào, nghe lời.”
Tiêu Thế Tu dứt khoát nói, sau đó cởi bộ quần áo trên người cô xuống….


Bình luận

Truyện đang đọc