GẢ THAY CÔ DÂU THẦN Y CỦA TIÊU THIẾU GIA


Thấy Tiêu Thế Tu bảo vệ cho Lâm Sơ Nguyệt, Lý Đan Hà càng tức hơn.

“Bà đến đây làm loạn gì đấy?”
Anh lạnh giọng.

Khí thế của bà ta khi đứng trước mặt anh giảm đi một nửa, nhưng cứ nghĩ tới Lâm Phỉ Thuý đang nằm trong bệnh viện thì bà ta lại không chịu được.

“Chính Lâm Sơ Nguyệt đã hãm hại Phỉ Thuý! Cậu còn bao che cho con nhỏ rắn độc đó à?”
Vẻ mặt anh chẳng chút cảm xúc:
“Tôi không hiểu bà đang nói gì cả, nếu như bà còn làm loạn nữa thì tôi sẽ bảo người đuổi bà ra khỏi đây đấy.”
Lý Đan Hà như phát điên muốn lao vào trong phòng nhưng bị anh ngăn lại.

“Lâm Sơ Nguyệt! Con nhỏ khốn kiếp! Chính mày đã hại Phỉ Thuý, mày làm cho con gái tao thành người thực vật, tao hận mày!”
Lâm Sơ Nguyệt kinh ngạc, Lâm Phỉ Thuý thành người thực vật?
Tiêu Thế Tu sầm mặt bảo Ngô quản gia lôi bà ta ra ngoài, biết rõ ràng rằng không có kết quả gì nhưng Lý Đan Hà vẫn cố chấp, bây giờ bà ta phải gánh chịu nỗi đau mất đi người thân mà ngày xưa cô đã từng phải chịu.

Anh đóng cửa, quay trở lại trong phòng, xoa đầu an ủi cô:
“Không sao đâu, em đừng quan tâm.”

Lâm Sơ Nguyệt ngước mặt lên hỏi anh:
“Thế Tu, là anh phải không?”
“Cái gì?”
“Anh xử lý cô ta à?”
Tiêu Thế Tu ngừng lại một chút, không chần chừ mà thừa nhận:
“Đúng vậy.”
Lâm Sơ Nguyệt rất hận bọn họ, muốn Lâm Phỉ Thuý phải trả giá, nhưng khi nghe cô ta thành người thực vật, cô lại chẳng thấy vui như mình tưởng.

“Em đang thương xót cho cô ta à?” Anh hỏi.

“Không phải…chỉ là em cảm thấy mọi thứ xảy ra quá nhanh….”
Tiêu Thế Tu ngồi xuống bên cạnh cô, nói:
“Cái giá như thế là xứng đáng cho những gì mà cô ta làm.”
Điện thoại của Tiêu Thế Tu đột nhiên vang lên, ở trước mặt cô nghe máy.

“Thế Tu, ba ngày nữa ở nhà có tổ chức một bữa tiệc, cháu nhớ đến nhé.”
Giọng của lão thái thái vang lên.

Tiêu Thế Tu khẽ liếc sang Lâm Sơ Nguyệt rồi từ chối:
“Bà nội, cháu không đến được đâu ạ.”
“Bà có chuyện này muốn nói với cháu, là chuyện của Lâm Sơ Nguyệt.”
Nhắc đến cô, Tiêu Thế Tu suy nghĩ cân nhắc một lát rồi gật đầu.

Anh cúp máy, thuật lại cuộc trò chuyện vừa nãy cho cô nghe:
“Bà nội tổ chức tiệc, muốn mời chúng ta tham gia.”
Lâm Sơ Nguyệt thực lòng không muốn đến, vì nghĩ bà vẫn còn ác cảm với cô, nhưng lão thái thái là bà nội của anh, cô vẫn phải dành sự tôn trọng cho bà.

Tiêu Thế Tu xoa xoa đầu cô, dịu dàng trấn an:
“Đừng lo, em sẽ ở bên cạnh tôi, tôi sẽ không để em rời khỏi mình nửa bước.”
Lâm Sơ Nguyệt gật đầu, dụi đầu vào ngực anh như cũ.

Tiêu Thế Tu đè cô xuống giường, tiếp tục nụ hôn còn dang dở ban nãy, bầu không khí nhanh chóng được hâm nóng.



Ba ngày sau.

Lão thái thái cũng không mời ai cả, chỉ có cha con Đường Hoan Thúc, Đường Nguyệt Y và gia đình Tiêu Nhất Minh.

Khi bữa tiệc gần bắt đầu thì Tiêu Thế Tu và Lâm Sơ Nguyệt mới đến, anh ân cần đỡ cô xuống xe, bụng cô giờ đã nhô lên một chút.

Lâm Sơ Nguyệt mặc váy xuông trắng, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, xinh đẹp, nhìn hai người họ cứ như là một bức tranh vẽ.

Đường Nguyệt Y lần đầu nhìn thấy cô, cô ta bình thường rất tự tin nhưng bây giờ chỉ biết cắn chặt môi im lặng.

“Bà nội, cháu xin lỗi vì đã đến muộn, Sơ Nguyệt bỗng nhiên bị đau bụng nên cháu phải đưa cô ấy tới bệnh viện kiểm tra.”
Tiêu Thế Tu nói mà ánh mắt nhìn Lâm Sơ Nguyệt chăm chú dịu dàng, thật sự làm cho Đường Nguyệt Y ghen tỵ vô cùng.

Từ nhỏ tới lớn cô ta chưa từng thấy anh nhìn ai với ánh mắt như vậy cả, Đường Nguyệt Y thầm nghĩ.

Lão thái thái hơi khó chịu, bà gượng cười:
“Được rồi, bữa tiệc cũng vừa mới bắt đầu thôi, vào trong nhà đi.”
Tiêu Thế Tu đỡ cô vào trong, lúc đi qua Lưu Hạ, cô ta cứ nhìn chằm chằm vào bụng cô.

Anh cẩn thận kéo ghế cho cô ngồi xuống rồi mới yên tâm ngồi sang bên cạnh, lão thái thái không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn mà Lâm Sơ Nguyệt đã làm cho tâm tình của Tiêu Thế Tu thay đổi thế, bà sợ sau này mối quan hệ giữa hai người càng thêm gắn bó thì chẳng thể nào chia cách được nữa.

Tiêu Nhất Minh nhìn một màn đó cũng thấy chướng mắt, lão thái thái vừa mới mỉn cười lên tiếng khai tiệc thì người hầu liền bê thức ăn lên.


Một đĩa súp nóng hổi được đặt trước mặt cô, Lâm Sơ Nguyệt vừa ngửi mùi một cái, cơn buồn nôn từ dạ dày cuộn lên, cô vội vàng bụm miệng nôn khan.

“Sao thế?”
Tiêu Thế Tu quay sang hỏi, vẻ mặt lo lắng thấy rõ.

“Em buồn nôn quá…”
Lông mày cô cau chặt, Tiêu Thế Tu liền bảo người hầu bưng bát súp đi, nấu cho cô một bát cháo trắng.

Lưu Hạ không nhịn được mà lên tiếng:
“Ngày xưa em mang thai Bảo Bảo cũng không nghén đến thế.”
Lâm Sơ Nguyệt liếc nhìn cô ta, nói thế khác gì bảo cô giả vờ?
Tiêu Thế Tu lạnh mặt đáp trả:
“Cô không bị như thế không có nghĩa là người khác cũng giống như vậy.”
Lưu Hạ tức khăc ngậm miệng lại, tay đặt dưới bàn siết chặt lấy nhau.

Đường Nguyệt Y quan sát bọn họ, mơ hồ hiểu ra điều gì đó, lúc cô ta nhìn thấy Lâm Sơ Nguyệt còn tưởng Lưu Hạ và cô là chị em sinh đôi..


Bình luận

Truyện đang đọc