GẢ THAY CÔ DÂU THẦN Y CỦA TIÊU THIẾU GIA



Cô lên tiếng cảm ơn nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào cuốn sách trên tay anh.

“Cô muốn nó à?” Tiêu Thế Tu cười hỏi.

Mỗi khi anh cười liền bớt đi dáng vẻ lạnh lùng thường thấy, Tiêu Thế Tu cũng đã tẩy trang, không còn gương mặt ghê rợn như lúc nãy nữa mà thay vào đó là vẻ điển trai vô cùng.

Anh mặc một chiếc áo phông màu nâu cùng với một chiếc quần thể thao, nhìn vừa thoải mái vừa năng động, tôn lên vóc dáng cân đối khỏe mạnh, Lâm Sơ Nguyệt thấy nhịp tim mình đập nhanh dần khi chạm phải vết cào đỏ rực in hằn trên cổ anh.

Cũng nhờ có cô mà cơ thể anh từ cổ xuống đến lưng chỉ toàn dấu vết cào cấu đo đỏ, Tiêu Thế Tu phát hiện ra Lâm Sơ Nguyệt bỗng nhiên thừ người ra, hai gò má còn hồng hồng, nhìn đáng yêu vô cùng khiến anh không nhịn được mà trêu chọc.

“Nghĩ gì mà ngẩn người ra vậy? Hay là…đang nghĩ đến tôi?” Tiêu Thế Tu bất chợt áp sát cô hơn, anh ghé vào mang tai cô nói nhỏ, hơi thở nong nóng cùng với mùi sữa tắm thoang thoảng qua mũi cô.


Sắc đỏ từ gò má lan xuyên tới mang tai cô, khoảng cách giữa hai người hiện tại đang rất gần còn đầu óc của Lâm Sơ Nguyệt thì lại chẳng nghĩ được gì…
Tiêu Thế Tu bỗng nhiên đứng lùi ra, hơi ấm bao bọc xung quanh cô dứt thì biến mất, thấy cô vẫn còn chưa hoàn hồn, anh lại cất tiếng trêu chọc:
“Sao vậy? Có phải là cô đang cảm thấy hụt hẫng hay không?”
“Làm gì có!” Cô tức thì phản bác, hai gò má hồng lên.

Tiêu Thế Tu cười cười đút một tay vào túi quần, anh khẽ tựa lưng vào tử sách phía sau, ánh đèn vàng ấm áp khẽ chiếu xuống người anh, gương mặt vô cùng tuấn tú phi phàm…
Lâm Sơ Nguyệt lắc lắc đầu, cô không được để cho nhan sắc của anh lu mờ tâm trí mình, còn người đàn ông nào đó ở đối diện lại không hề có ý định sẽ đi ra khỏi đây, hơn nữa trên tay anh còn đang cầm cuốn sách mà cô muốn.

Lâm Sơ Nguyệt đấu tranh một hồi, cuối cùng nỗi tò mò trong lòng cô đã chiến thắng, cô lên tiếng:
“Tiêu Thế Tu, anh có thể đưa cho tôi cuốn sách kia được không?”
“Ý cô là nó?” Anh giơ cuốn sách trong tay lên lắc lắc nó qua trước mắt cô.

Đồng tử của Lâm Sơ Nguyệt chuyển động theo cánh tay anh, cô gật gật đầu.

“Được thôi, tuy nhiên..” Thanh âm của anh bỗng nhiên vương chút gian xảo.

Lâm Sơ Nguyệt nhạy cảm nhận ra có điều gì đó không ổn…
“Cô nói cho tôi biết, chiều nay cô đã đi đâu?”
Anh đã muốn hỏi từ lúc cô trở về rồi, còn cả người đàn ông tên Trình Khâm đó nữa.


Vì một quyến sách mà phải nói ra, tất nhiên Lâm Sơ Nguyệt cảm thấy không được thoải mái, đã thế cô còn thấy anh giống như đang quản thúc mình, cô đâu phải là thú cưng của anh?
Tiêu Thế Tu không vội vàng lên tiếng thúc giục cô mà bình thản đứng một bên chờ đợi với nụ cười trên môi, Lâm Sơ Nguyệt thực sự rất muốn đọc cuốn sách đó, nhưng mà người đàn ông trước mặt không có vẻ gì là sẽ đưa cho cô.

“Tiêu Thế Tu…hình như trên mặt của anh có dính thứ gì đó.”
Lâm Sơ Nguyệt từng bước lại gần, một tay bên dưới định nhân cơ hội mà lấy cuốn sách trên tay anh nhưng chút kĩ xảo này của cô làm sao qua nổi mắt anh, cô vừa rướn người qua một cái thì Tiêu Thế Tu bỗng nhiên lùi phắt lại khiến cho cô mất đà, thuận thế ngã vào lồng ngực anh một lần nữa.

Lần này, anh không kiềm chế được mà bật cười thành tiếng, lồng ngực rung rung cả lên, Lâm Sơ Nguyệt đỏ mặt ngước lên nhìn.

Đôi mắt anh khi cười cong cong như vầng trăng khuyết, nụ cười rất tỏa sáng bỗng chốc làm cô ngây ngẩn.

Tiêu Thế Tu ôm eo cô từ lúc nào, hơi cúi đầu xuống thu hẹp khoảng cách giữa hai người:
“Trên mặt tôi còn dính gì không?”
Lâm Sơ Nguyệt: “...”

“Không…không có…”
Cô lúng túng lùi lại, kế hoạch lấy đi cuốn sách bị đổ bể, cuối cùng Lâm Sơ Nguyệt vẫn phải đem chuyện tới bệnh viện kể cho anh nghe, tất nhiên là cô tự động lược bỏ chuyện gặp Tiêu Nhất Minh và Tiêu Bảo Bảo.

“Tôi chỉ đến bệnh viện thăm ông ngoại thôi, anh có thể đưa cho tôi cuốn sách được rồi chứ?”
Tiêu Thế Tu nhìn cô, đánh giá lời cô nói, Lâm Sơ Nguyệt không sợ hãi nhìn thẳng vào mắt anh, mấy giây sau anh mới cất tiếng:
“Được rồi, nhưng sau này cô đi đâu cũng phải nói cho tôi biết.”
“Ừm.” Lâm Sơ Nguyệt đồng ý, còn trong lòng thì lại có một suy nghĩ khác.

Cô ngồi xuống sô pha hứng thú xem sách, Tiêu Thế Tu cũng không có ý định trở về phòng của mình, anh châm một điếu thuốc đưa lên môi hút, làn khói nhẹ nhàng phả ra tứ phía xung quanh, Lâm Sơ Nguyệt cũng không hề chú ý tới, mọi sự chú ý của cô đều đổ dồn vào cuốn sách này…
Không biết là tại sao Tiêu Thế Tu lại có cuốn sách này, nhưng trong quyển sách này ghi chú đầy đủ về những phương thuốc đã bị thất truyền mà không phải ai cũng biết, cũng có thể nói đây là một cuốn sách rất quý giá, rất có ích đối với cô….


Bình luận

Truyện đang đọc