GẢ THAY CÔ DÂU THẦN Y CỦA TIÊU THIẾU GIA



Ngô quản gia không có ý định nghe lén nhưng ông ta lại nghe thấy toàn bộ, nhất là khi bầu không khí xung quanh Tiêu Thế Tu dần trở nên lạnh như băng.

Lâm Sơ Nguyệt lên xe trước, bỏ mặc anh ở lại phía sau, lão thái thái thấy có một mình cô lên xe thì hỏi:
“Sơ Nguyệt, sao cháu lại lên xe một mình? Thế Tu đâu?”
“Anh ấy bảo cháu lên xe với bà trước ạ.”
Lâm Sơ Nguyệt vừa dứt lời thì Tiêu Thế Tu lúc này xuất hiện, cô cứ tưởng anh sẽ tỏ thái độ khó chịu với mình nhưng không, trước mặt lão thái thái anh vẫn tỏ ra bình thường, thậm chí còn nhìn cô đầy trìu mến.

Lão thái thái ở trên xe không ngừng hỏi han Tiêu Thế Tu đối xử với cô như thế nào, Lâm Sơ Nguyệt liếc qua anh bắt gặp đúng lúc anh cũng nhìn mình, cô lảng tránh ánh mắt đó, nhìn bà rồi trả lời:
“Anh ấy đối xử với cháu rất tốt ạ.”
Hai mắt của lão thái thái híp lại thành một đường chỉ, bà vỗ vỗ lên mu bàn tay cô:
“Được thế thì tốt quá rồi, Sơ Nguyệt à, mong con hãy ở bên cạnh chăm sóc Thế Tu như vậy nhé.”
“Con hứa đi…” Ánh mắt của lão thái thái sáng quắc nhìn cô đầy mong chờ, Lâm Sơ Nguyệt toát mồ hôi hột đành phải gật đầu:

“Vâng.”
Tiêu Thế Tu mừng thầm trong lòng, vô tình không kìm được mà cong môi cười, nào ngờ bị lão thái thái bắt gặp.

Bà ngay lập tức hỏi:
“Thế Tu, cháu cười gì thế?”
Tiêu Thế Tu cũng không hề giấu giếm mà đáp:
“Không có gì ạ, chỉ là cháu cảm thấy vui mà thôi.”
Lão thái thái dường như cũng cảm nhận được hàm ý mà của anh, còn Lâm Sơ Nguyệt thì coi như không biết.

Chiếc xe ô tô cứ thế lao đi vun vút trên đường, mang theo tâm trạng của mỗi người khác nhau, trước khi tới Lâm gia lão thái thái muốn vào trung tâm thương mại để mua một số món quà mang tới, Lâm Sơ Nguyệt cảm thấy lão thái thái đối xử với bọn họ quá tốt, cô sợ sau này mình sẽ làm cho bà thất vọng khi bà biết chuyện hợp đồng hôn nhân giữa cô và Tiêu Thế Tu.

“Sao vậy? Đang suy nghĩ gì hay sao?”
Tiêu Thế Tu nhìn vẻ mặt trầm ngâm của cô liền cất tiếng hỏi.

“Không.”
Lâm Sơ Nguyệt lắc đầu không muốn nói chuyện với anh nữa mà chạy tới bên lão thái thái chọn đồ.

Nhìn theo bóng dáng cô, anh tự đặt một câu hỏi trong lòng…hành động ban nãy có phải là cố tình né tránh anh hay không?
Lão thái thái cùng với Lâm Sơ Nguyệt chọn đồ xong, Tiêu Thế Tu là người thanh toán, từ lúc bước vào trung tâm thương mại thì anh đã thu hút rất nhiều người, đa số đều là sợ hãi, khinh bỉ, lúc anh đưa thẻ cho ngân viên thu ngân, cô ta cũng nhìn anh như vậy.

Bất ngờ từ xa có một đứa trẻ con chạy tới, thằng bé chạy rất nhanh cho nên không may va phải vào xe lăn của anh cho nên đã vấp ngã.


Lúc Tiêu Thế Tu định đưa tay ra đỡ lấy nó thì thằng bé nhìn thấy khuôn mặt anh, quá sợ hãi nên nó đã khóc ré lên, nghe thấy tiếng con trai khóc, một người phụ nữ nhanh chóng xuất hiện bảo vệ con mình, bà ta không cần biết ai là người đúng hay sai đã lớn tiếng quát tháo:
“Trung tâm thương mại lớn như vậy từ bao giờ trở thành nơi của mấy kẻ khuyết tật vậy?! Con của tôi nếu có mệnh hệ gì thì các người chịu trách nhiệm nổi không?!”
Người phụ nữ đó chỉ thẳng vào mặt Tiêu Thế Tu, không kiêng nể nói:
“Một kẻ xấu xí khuyết tật như cậu thì nên ở trong một xó xỉnh nào đó đi, sao lại ra ngoài cơ chứ?!”
Giọng nói của bà ta rất lớn, đủ để thu hút tất cả những người xung quanh.

Lâm Sơ Nguyệt không thể nhịn nổi nữa, lao lên đứng chắn trước mặt Tiêu Thế Tu, lớn tiếng nói lại:
“Chính con của bà mới là người va phải anh ấy! Còn nữa có luật nào cấm người khuyết tật không được ra đường hay sao?! Những lời nói của bà tôi có thể kiện vì tội phỉ báng đấy!”
Ba ta trợn tròn mắt ngạc nhiên, không tin nổi là khẩu khí của Lâm Sơ Nguyệt lại lớn như vậy.

Bà ta chỉ thẳng ngón tay vào trán cô, dùng sức ấn ấn:
“Con nhỏ láo xược! Mày có biết tao là ai không mà dám ăn nói xấc xược như thế?! Kiện sao? Tao thách mày đấy! Đừng nghĩ rằng xen vào chuyện của người khác như thế là tốt! Mày nghĩ là mày đủ tư cách hay sao?!”
“Vậy thì bà nghĩ là bà đủ tư cách đứng đây sỉ nhục cô ấy sao?” Tiêu Thế Tu nhìn bà ta, lạnh lùng cất tiếng.


Ánh mắt ấy chợt khiến cho bà ta không nói được lời nào, sống lưng bất giác lạnh toát.

Tiêu Thế Tu nhếch môi, lời nói ra ngắn gọn mà đẩy đủ ý:
“Tôi không biết bà là ai, nhưng tôi biết tôi là ai.”
Dứt lời, anh lấy điện thoại trong túi ra rồi gọi cho quản lý cấp cao của trung tâm thương mại, chưa đầy ba phút ông ta đã có mặt.

Trần Lệ nhìn thấy quản lý cúi đầu chào Tiêu Thế Tu, còn gọi anh là Tiêu tổng, bà ta thầm giật mình.

Chẳng lẽ lại là Tiêu tổng-giám đốc của tập đoàn Tiêu thị?
Còn nữa, giám đốc của Tiêu thị không phải là Tiêu Nhất Minh hay sao? Sao bỗng nhiên lại thành một người đàn ông khuyết tật ngồi xe lăn?
Bà ta vừa nghi ngờ vừa sợ hãi, so với Tiêu Thị thì bà ta chỉ như là một con tép mà thôi..


Bình luận

Truyện đang đọc