GẢ THAY CÔ DÂU THẦN Y CỦA TIÊU THIẾU GIA



Trong căn phòng đậm mùi hương hoa diên vĩ, Bạch Tử Hàn chậm rãi cởi áo ra để lộ thân hình săn chắc cân đối giống như một vị thần Hy Lạp, ánh sáng màu vàng chiếu lên tấm lưng rộng của hắn làm cho hình xăm như tỏa sáng rực rỡ, bên vai phải của hắn là hình phượng hoàng, còn bên vai trái là hình rồng, hai hình xăm đó trong giới yakuza mà nói là tượng trưng cho sức mạnh tột đỉnh, nhưng trong mắt Tiểu Hạ thì nó không khác gì hình ảnh của cái chết và nỗi đau…nỗi đau tột cùng mà Bạch Tư Hàn mang đến cho cô.

Dưới ánh sáng mê hoặc, ánh mắt của hắn lạnh lẽo, hờ hững bất cần, lại sâu thẳm khó lường, Bạch Tư Hàn nhìn thật kỹ cô gái dưới thân hắn, làn da cô trắng nõn như sữa tươi hảo hạng, đường cong cơ thể dưới sự tiếp xúc của bàn tay hắn khe khẽ run lên, Tiểu Hạ nhắm mắt không nhìn hắn, đôi mi run rẩy như cánh bướm chạm thẳng vào trái tim của hắn.

“Nhìn tôi.”
Thanh âm trầm trầm từ tính đầy uy quyền vang lên, hai từ ngắn gọn giống như một mệnh lệnh cao quý, Tiểu Hạ không muốn mở mắt ra nhìn hắn, nhưng cô chợt nhớ tới lời của Lâm Sơ Nguyệt đó là hãy ngoan ngoãn nghe theo mọi yêu cầu của hắn, hai hàng mi dày bấy giờ mới khẽ chớp rồi mở ra.

Bạch Tư Hàn ở trước mặt cô, khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ, mọi đường nét đẹp đến mức nghẹt thở, cô âm thầm hít sâu một hơi, song sự sợ hãi xen lẫn hình bóng hắn chất chứa trong đôi đồng tử long lanh cuối cùng vẫn không thoát khỏi đôi mắt sắc bén của hắn.


Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, hắn không đếm được đã bao nhiêu lần thân mật mê luyến cùng cô, nhưng đáp lại hắn vẫn luôn là cảm xúc hận thù mà Tiểu Hạ không thể xóa bỏ được…
Tiểu Hạ kiên nhẫn được vài giây, sau cùng vẫn không thể đối mắt với hắn được nữa, cô liếc mắt sang bên cạnh nhìn vào bức tượng sư tử, tức thì khuôn cằm nhỏ bị hắn nâng lên.

“Sợ?”
Một từ duy nhất thốt ra, kiêu ngạo áp chế cô.

Tiểu Hạ mím môi không đáp.

Khóe môi hắn nhếch lên cao thành một nụ cười trào phúng, ngón tay thô ráp của hắn miết qua lại đôi môi đỏ mọng của cô.

Cơ thể Tiểu Hạ lại khe khẽ run lên một cái, cô quay lại nhìn hắn, Bạch Tư Hàn khẽ cười, nụ cười như một loại mê dược khiến phụ nữ phải đắm chìm, đôi môi hắn hé mở, cúi đầu sát vào gò má mềm của cô ái muội nói:
“Hôm nay tôi muốn em chủ động.”
Chỉ với một câu nói, Bạch Tư Hàn đã khiến cho cô thất kinh hồn vía, hắn đã đoán được cô đang nghĩ gì, cũng như muốn xem sự kiên định của cô đến đâu.

Hắn biết cô muốn lấy lòng hắn cho hắn vui, làm hắn xao nhãng, làm hắn đắm chìm để thoát ra khỏi đây!
Tiểu Hạ cứng ngắc người, hai bàn tay lạnh buốt, đầu óc vang lên từng tiếng ong ong, bỗng nhiên trời đất đảo điên một cái, Bạch Tư Hàn đã đặt cô ngồi lên trên người mình.


Hai tay Tiêu Hạ chạm lên vòm ngực săn chắc của hắn, nhiệt độ cơ thể từ hắn lan sang người cô, bên dưới một thứ cứng cáp ấm nóng khẽ chạm vào mông cô, Bạch Tư Hàn không che giấu dục vọng hứng thú đối với Tiểu Hạ…Ánh mắt hắn lóe lên ý cười, hắn vươn tay bóp lấy một khuôn ngực mềm mại của cô, động tác chậm rãi điêu luyện chờ cô làm hắn vui.

Tiểu Hạ cảm thấy một sự nhục nhã dâng trào khắp cơ thể mình, cô muốn hét lên, muốn chửi hắn, đánh hắn, nhưng cô lại bất lực không thể làm được gì, điều duy nhất cô có thể làm là ân ái với kẻ đã giết vị hôn phu của mình.

Bạch Tư Hàn nhìn ra được sự giằng xé nội tâm ấy, hắn thấy rất vui, thứ kích thích hắn hơn cả mùi máu chính là chinh phục được người phụ nữ trước mặt này…
Hắn không vội vàng thúc giục mà kiên nhẫn chờ đợi như hưởng thụ khoảnh khắc này, Tiêu Hạ chậm rãi cúi người xuống gần hắn, gương mặt nhỏ xinh của cô cách khuôn mặt tuấn mỹ của hắn rất gần, hương hoa diên vĩ từ hắn bao bọc xung quanh cô, như xiềng xích trói buộc cô với hắn…đôi môi thơm ngọt khẽ áp lên môi hắn, đầu lưỡi khẽ tách môi hắn ra rồi đi vào quấn lấy lưỡi hắn.

Bạch Tư Hàn đột ngột siết chặt lấy vòng eo thon gọn ấy, sau đó môi hắn hôn cô điên cuồng, trước mặt người phụ nữ này hắn chẳng thể nào kiên trì nổi quá một phút, Tiểu Hạ bỗng nắm chặt tay vào cùng hắn trầm luân vào bể ái tình…
**
Lâm Sơ Nguyệt lăn qua lộn lại trên giường mà mãi không ngủ được, trong lòng cô không hiểu sao lại cảm thấy lo lắng vô cùng, cô ngồi dậy khỏi giường đi ra ban công nhìn xuống, một loạt những bóng đen bên dưới không cần đoán cũng biết là đàn em của Bạch Tư Hàn.


Trăng đêm nay sáng vằng vặc, bỗng chốc khiến cô nhớ tới Tiêu Thế Tu, vào hôm tổ chức hôn lễ với anh, trăng cũng tròn như vậy, Lâm Sơ Nguyệt lắc mạnh đầu, cô còn nhớ gì đến người đàn ông bội bạc vô tâm đó chứ?!
“Cạch.”
Đang suy nghĩ mông lung thì bỗng nhiên có một tiếng động rất khẽ vang lên từ bên dưới, giống như là có vật gì đó vừa va vào.

Lâm Sơ Nguyệt nhô người ra nhìn xuống nhưng chẳng thấy có gì cả, chỉ có một bồn hoa lớn.

Cô định đóng cửa rồi đi vào thì bất chợt một làn gió thoảng qua sau lưng, giây tiếp theo miệng cô đã bị một thứ mềm mềm ấm nóng bịt chặt!.


Bình luận

Truyện đang đọc