Trình Tuyết Nhàn có thói quen dậy sớm, hôm nay cũng không ngoại lệ, quá nửa giờ Mẹo nàng đã tỉnh dậy, chẳng qua ngay khi thức dậy, nàng cảm thấy toàn thân đau nhức, bủn rủn tựa như bị vật nặng nghiền qua, cả người khó chịu cực kỳ.
Nhưng đi kèm với khó chịu, nàng lại cảm thấy ấm áp.
Nàng như đang dựa vào một bếp lò lớn, tại mùa thu mát mẻ cũng nóng nực đổ mồ hôi, nếu mùa đông có thể ôm ấp nguồn nhiệt này thì tốt biết mấy… Hả? Tại sao xúc cảm của bếp lò lại có chút không đúng?
Trình Tuyết Nhàn hơi hé mắt, lọt vào tầm mắt là màu da trắng nõn trên lồng ngực mạnh mẽ nam tính, còn có một cánh tay rắn chắc đang đặt trên eo nàng. Khi thoáng ngẩng đầu, nàng nhìn thấy đường cong khuôn cằm kiên nghị của trượng phu, cọ xát lần nữa, nàng nhìn thấy gương mặt tuấn tú của hắn, đẹp tới mức người thần đều phẫn nộ.
Trình Tuyết Nhàn nhìn tới ngây người, thật đẹp…
Đầu óc lầy lội như hồ nhão rốt cuộc cũng vận hành, tất cả những chuyện tối qua lần lượt xoay chuyển, cuối cùng Trình Tuyết Nhàn cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì -- Hóa ra mình đã thành thân rồi.
Nàng lại nhìn Hạ Cẩn nhiều hơn, cho dù cả người mềm nhũn, đau đớn cũng không thể ngăn cản nàng tận hưởng tâm trạng tươi đẹp, tuyệt vời vào sáng sớm.
Dường như động tác của Trình Tuyết Nhàn hơi lớn, Hạ Cẩn đang ngủ mơ màng đã nhận ra, hắn ôm chặt cô vào lòng, cánh tay dùng sức đè nặng nàng, mơ hồ nói một câu: “Ngủ đi, đừng nhúc nhích.”
Trình Tuyết Nhàn bị ép vào ngực hắn không thể động đậy, nhưng nàng cũng không thể thật sự ngủ tiếp, hôm nay nàng phải dậy sớm kính trà cho trưởng công chúa và công công (*), nàng không muốn lưu lại ấn tượng không tốt với trưởng công chúa.
(*): Bố chồng.
“Hạ Cẩn, nên dậy thôi.”
Gọi vài tiếng, Hạ Cẩn vẫn không có phản ứng, Trình Tuyết Nhàn ngẫm nghĩ, dứt khoát tát mạnh lên lưng Hạ Cẩn, sau khi âm thanh giòn giã vang lên, cuối cùng Hạ Cẩn cũng mở mắt như mong muốn của nàng. Tuy nhiên, biểu cảm lại cực kỳ khủng bố, như thể nàng vừa đánh thức một tên đại ma vương.
Trình Tuyết Nhàn chớp chớp mắt, không hề hoảng hốt hay sợ hãi, rất bình tĩnh nói: “Chàng nên dậy đi, lát nữa chúng ta còn phải đi kính trà đấy.”
Dường như Hạ Cẩn không nghe vào bất cứ điều gì, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm Trình Tuyết Nhàn.