GẢ THAY NGỌT NGÀO - BÌNH TỬ

Ngay khi về đến phủ, Trình Tuyết Nhàn theo thói quen định đi chủ viện thỉnh an, sau đó mới biết tin trưởng công chúa rời phủ, nàng chỉ đành phải trở về viện của mình.

Khi trở lại viện, nàng cũng không nghỉ ngơi, mà mời quản gia đến bảo ông phái người tới phủ Thừa Ân Hầu đón Bích Châu và các tỳ nữ trở về.

Hạ Cẩn nhìn Trình Tuyết Nhàn bận tới bận lui, nỗi ấm ức và phẫn nộ khi bị phớt lờ lại trào dâng trong lòng một lần nữa, hắn tiến lên kéo người về phòng, cực kỳ bất bình hỏi nàng:

“Nàng không hỏi ta một câu nào sao?”

Hắn cúi đầu, trán chạm trán với Trình Tuyết Nhàn, giọng điệu càng thêm ấm ức:

“Vì sao nàng luôn nhìn người khác, mà không nhìn ta?”

Hạ Cẩn thầm nghĩ: Không phải nàng rất thích gương mặt này của mình hay sao? Vì sao hắn cảm giác thời gian nàng nhìn người khác còn nhiều hơn nhìn hắn? Nàng có thật sự thích hắn không?

Trước nay Hạ Cẩn luôn cao quý như vàng ngọc, chưa từng chịu ấm ức như vậy?

Nhưng trong tình yêu, vốn không thể giảng đạo lý, người nào động lòng trước sẽ thua trước. Càng lao vào càng đặt nhiều tình cảm, càng dễ dàng bị ấm ức.

Hạ Cẩn cũng muốn gậy ông đập lưng ông, nàng không để ý tới hắn hắn cũng không để ý tới nàng. Nhưng làm sao bây giờ, hắn vừa nhìn thấy nàng đã không nhịn được mà mềm lòng, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của nàng, trái tim hắn như tan chảy, hắn sao có thể bỏ được không để ý tới nàng?

Hạ Cẩn càng nghĩ càng ấm ức, nhưng hắn cũng chỉ có thể buồn bã nói một câu: “Nàng để ý đến ta, được không?”

Trình Tuyết Nhàn mím môi, vốn dĩ không cảm thấy gì, sau khi bị hắn ồn ào cũng có chút áy náy, nàng nói: “Thiếp không có phớt lờ chàng.”



Hạ Cẩn nói: “Nàng có! Nàng xem, nàng nhớ rõ nha đầu thối tiểu ngũ kia, nhớ mẹ, thậm chí còn nhớ cả Bích Châu và mấy tỳ nữ, nhưng ngay cả một câu nàng cũng không hỏi thăm ta! Ta còn đang bị thương đấy!”

Trình Tuyết Nhàn chớp chớp mắt không biết làm sao, nhỏ giọng: “Xin, xin lỗi, thiếp sai rồi.” Nàng mím môi, thẳng thắn nói ra những lời trong lòng: “Thật ra không phải thiếp không quan tâm đến chàng, mà thiếp cảm thấy chàng sẽ tự mình xử lý tốt mọi việc, hơn nữa… hơn nữa thiếp cũng không biết chàng có thể nói với thiếp hay không.”

Vậy nên nàng dứt khoát không hỏi, tránh làm Hạ Cẩn khó xử.

“Ta không hài lòng với câu trả lời của nàng.” Hạ Cẩn bất mãn nói, hắn nhắm mắt “Nàng ỷ vào việc ta thích nàng.”

Hạ Cẩn yên lặng bổ sung trong lòng, không chỉ thích, mà còn yêu.

Trình Tuyết Nhàn chớp mắt, rồi lại chớp mắt, nhận ra Hạ Cẩn đang tỏ tình, khuôn mặt nhỏ lập tức ửng hồng, càng không biết phải làm sao.

Đúng lúc này, Hạ Cẩn lại hỏi nàng: “Nàng thì sao? Đối với ta, nàng đã từng rung động một chút nào chưa?”

Mặt Trình Tuyết Nhàn càng đỏ hơn, ngập ngừng nói: “Thiếp, thiếp không biết…”

Thật ra có một chút, nhưng sự e thẹn trong lòng Trình Tuyết Nhàn chiếm ưu thế, làm thế nào nàng cũng không nói ra được, chỉ có thể cho hắn một đáp án mơ hồ.

Vì thế Hạ Cẩn lại thất vọng, hắn còn tưởng rằng, ít nhiều gì Trình Tuyết Nhàn cũng rung động với hắn một chút, hắn khẽ thở dài: “Vậy sao?”

Tiếng thở dài rất nhẹ rất nhẹ, rơi vào trong tai Trình Tuyết Nhàn lại giống như một cây búa lớn đập vào đầu quả tim, khiến nàng vừa đau vừa tê dại.

Trình Tuyết Nhàn mím môi, giọng nói rất nhỏ: “Có, có một chút…”

Bình luận

Truyện đang đọc