GẢ THAY NGỌT NGÀO - BÌNH TỬ

Địa điểm tổ chức tiệc ngắm hoa không phải trong hoàng cung, mà là ở phủ của mẫu thân tiên Hoàng Hậu - phủ Thừa Ân Hầu.

Phủ Thừa Ân Hầu luôn giữ tác phong khiêm tốn, ngay cả thời kỳ cường thịnh khi tiên Hoàng Hậu còn sống cũng vậy, càng không cần nói tới bây giờ. Chỉ là khiêm tốn thì khiêm tốn, hầu hết các dịp đều không thể bỏ qua gia đình này. Ai bảo Hoàng Thượng, Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử và Ngũ công chúa cứ mãi nhớ thương họ.

Nhìn xem hiện tại, ngay cả tiệc xem mắt của Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử cũng được tổ chức tại phủ Thừa Ân Hầu, ai có thể nói rằng đằng sau động thái này không có ý nghĩa sâu xa?

Nhưng chuyện này cũng chẳng liên quan gì mấy đến Trình Tuyết Nhàn, nàng chỉ đơn thuần tới làm khách, ngắm hoa và ngắm mỹ nhân.

Với đủ loại mỹ nhân nhiều màu sắc ở trong sân, nàng cảm thấy hôm nay mình có thể ăn nhiều thêm một bát cơm.

Nhìn phu nhân đang hứng trí bừng bừng, tròng mắt không ngừng xoay chuyển, Bích Châu luôn cảm thấy mình nghĩ chưa thông điều gì đó, đột nhiên nàng không biết mình nên đồng cảm với chủ tử hay phu nhân.

Sau khi đi dạo một vòng rồi trở về, Ngũ công chúa ngồi xuống bên cạnh Trình Tuyết Nhàn, hỏi nàng: “Muội cảm thấy người nào tốt hơn?”

Trình Tuyết Nhàn không chắc nàng ấy đang hỏi gì, là diện mạo, tính tình hay mức độ xứng đôi với hai vị hoàng tử? Vậy nên nàng cũng không trả lời trực diện, chỉ nói: “Ngài thật biết làm khó ta, ta chỉ có một đôi mắt, bên dưới lại có biết bao nhiêu mỹ nhân, làm sao ta có thể quan sát hết trong khoảng thời gian ngắn như vậy.”

Ngũ công chúa giống như quả bóng bị xì hơi: “Ai nha, thật phiền phức, lần sau ta sẽ không bao giờ tổ chức yến tiệc kiểu này nữa, có trời mới biết ta không thể hòa hợp với bọn họ.”

Trong sân có rất nhiều thiên kim tiểu thư mềm mại nhu nhược, người có tính cách vui vẻ hoạt bát như Ngũ công chúa, trong lúc ngắn ngủi quả thật rất khó để chung đụng.

Trình Tuyết Nhàn nhìn dáng vẻ của nàng ấy, chỉ mỉm cười không nói gì, trong lòng lại cảm thấy kỳ thật Ngũ công chúa không cần phải lo lắng như vậy. Nàng nghĩ chắc hẳn Bệ hạ đã quyết định được ứng cử viên từ lâu, bữa tiệc ngắm hoa lần này chỉ đi ngang qua sân khấu một chút mà thôi.

Tuy nhiên, tốt hơn hết nàng vẫn nên cất giấu ý tưởng đó ở trong lòng, dù sao Bệ hạ cũng chưa lên tiếng, nàng tùy tiện nói ra khó tránh khỏi việc tự tiện phỏng đoán thánh ý.

Ngũ công chúa đột nhiên nói: “Nhàn Nhàn, chúng ta tới nơi khác ngồi đi.”



Trong lòng Trình Tuyết Nhàn cảm thấy kỳ quái, ngẩng đầu lên định hỏi thì thấy một nhóm người đang tiến về hướng bọn họ. Nàng có một vài suy đoán, nên đồng ý với Ngũ công chúa, hai người nhanh chóng rút lui, tìm một nơi yên tĩnh khác.

“Vừa rồi…ngài có thể nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì không?” Trình Tuyết Nhàn hỏi.

Sắc mặt Ngũ công chúa vẫn không khá hơn, nghe vậy thì hừ nhẹ một tiếng: “Vừa rồi, người dẫn đầu là chất nữ của Hoàng Hậu, tham vọng bừng bừng, cảm thấy việc mình làm Nhị hoàng phi là chuyện ván đã đóng thuyền. Nếu không phải… Hừ!”

Trình Tuyết Nhàn đang thắc mắc, người phương nào có thể khiến Ngũ công chúa nhượng bộ, hóa ra là liên quan đến đương kim Hoàng Hậu.

Tuy rằng đương kim Hoàng Hậu không có được thánh sủng, nhưng dù sao chức vị Hoàng Hậu vẫn còn đó, tất cả Hoàng tử Công chúa dù trong lòng có suy nghĩ như thế nào, ngoài mặt vẫn phải gọi bà ta một tiếng mẫu hậu. Ngay cả người luôn được cưng chiều như Ngũ công chúa cũng vậy, nếu không rất có thể sẽ liên lụy tới hai vị ca ca của nàng ấy. Nhưng nàng ấy cũng không cần phải lựa chọn lùi bước khi đối mặt với chất nữ của Hoàng Hậu.

Trình Tuyết Nhàn nói: “Nếu ngài cảm thấy không kiên nhẫn, trên thực tế, yến tiệc ngắm hoa cũng không cần ngài phải làm gì quá nhiều, chi bằng chúng ta cứ trốn tới khi kết thúc thì hơn.”

Ánh mắt Ngũ công chúa sáng lên, nói: “Chủ ý không tồi!”

Hai người lén lút bỏ trốn, bởi vì nơi này là phủ Thừa Ân Hầu, nhà ngoại của Ngũ công chúa, nàng ấy rất thông thuộc địa hình nơi đây, vậy nên hai người ngay cả một nha hoàn cũng không dẫn theo.

Vừa chạy, Ngũ công chúa vừa nghiêng đầu nhìn về phía Trình Tuyết Nhàn, thấy gương mặt nàng mang theo ý cười bình thản thong dong, dưới ánh nắng chiếu rọi, sườn mặt vừa mềm mại lại thánh khiết, không khỏi thở dài: “Nếu muội có thể trở thành tẩu tẩu của ta thì tốt biết mấy.”

Diện mạo của Trình Tuyết Nhàn nhiều lắm chỉ ở mức trung bình, nhưng nàng thắng ở khí chất độc đáo, lãnh đạm như cúc (*), khiến người ta chỉ liếc mắt một cái liền khó có thể quên được.

(*):Mô tả hành vi và tính cách của một người thờ ơ như bông hoa cúc.

Nữ tử như vậy, sánh đôi với Hạ Cẩn, thật sự vô cùng đáng tiếc.

Phía sau núi giả cách đó không xa, một bàn tay đẫm máu dùng sức bấu chặt vào thân núi, sức lực mạnh đến mức tưởng chừng như giây tiếp theo ngọn núi giả sẽ bị kéo sập.

Bình luận

Truyện đang đọc