GẢ THAY NGỌT NGÀO - BÌNH TỬ

Khi Hạ Cẩn thức dậy, hắn phát hiện ra điều không thích hợp -- Dường như Trình Tuyết Nhàn không ở đây.

Cũng chính vào lúc này, Hạ Cẩn mới kinh ngạc nhận ra, mặc dù bọn họ mới chỉ thành thân được vài ngày, nhưng hình như hắn đã quen với sự tồn tại của Trình Tuyết Nhàn, thậm chí còn có chút vui mừng với sự tồn tại của nàng.

Chỉ cần ở cùng phòng với nàng, dù có làm gì, tâm trạng của hắn luôn rất tốt, ngay cả khi tâm trạng tồi tệ, nhìn nàng nhiều thêm vài lần tâm trạng sẽ khôi phục. Loại cảm giác này rất kỳ diệu, Hạ Cẩn không hiểu nó tượng trưng cho điều gì, nhưng hắn cũng không hề chán ghét loại cảm giác này, ngược lại còn có chút đắm chìm vào trong.

Thông thường hắn hay tỉnh dậy muộn, lúc này Trình Tuyết Nhàn đã dùng xong bữa sáng tại chủ viện và trở về từ lâu, sau đó nàng sẽ lẳng lặng ngồi đọc sách bên cửa sổ chờ hắn tỉnh dậy, hoặc tùy ý đi lại trong sân một chút -- Nhưng hôm nay, nàng không ở đó.

Hạ Cẩn cau mày, sắc mặt vốn đã u ám vì mới tỉnh ngủ nay lại càng u ám hơn, tỳ nữ nha hoàn trong phòng sợ tới mức không một ai dám tới gần. Mà mặc nhiên với loại tình huống này, Trình Tuyết Nhàn hoàn toàn không sợ, nàng sẽ trực tiếp dùng khăn nóng đắp lên mặt hắn, dùng loại phương thức thô bạo đơn giản gọi hắn tỉnh dậy -- Nhưng hôm nay, nàng không ở đó.

Hạ Cẩn sa sầm mặt hỏi vấn đề mà hắn quan tâm nhất: “Phu nhân đi đâu?”

Bởi vì phu nhân và Bích Châu đều không có nhà, các tỳ nữ khác trong viện tự biết mình không đủ kinh nghiệm, hoặc có lẽ bọn họ sợ Hạ Cẩn, nên mới cho mời Bích Đào, rồi lại sợ một mình nàng ta không làm được, cũng mời luôn cả Bích Thiến và Bích Hà tới đây.

Vì thế, hiện tại việc trả lời câu hỏi này thuộc về ba người các nàng.

Bởi vì Bích Đào đã vài lần thể hiện sự bất kính với Trình Tuyết Nhàn, nên Bích Châu cố ý hay vô tình điều nàng ta rời đi. Chính vì thế, nàng ta không rõ những chuyện liên quan đến Trình Tuyết Nhàn, vậy nên người thật sự có thể đáp lời, cũng chỉ còn lại Bích Thiến và Bích Hà.

Bích Thiến và Bích Hà nhìn nhau, sau đó Bích Thiến mở miệng trả lời: “Thiếu gia, phu nhân đã rời phủ.”

“Rời phủ?”

Vì sao rời phủ lại không nói với hắn một tiếng?

Ngọn lửa giận trong lòng Hạ Cẩn thiêu đốt hừng hực, hắn nói: “Đi đâu?”

Bích Thiến cảm nhận được cảm xúc của Hạ Cẩn, càng thêm sợ hãi run rẩy: “Bẩm thiếu gia, chúng nô tỳ không biết, chỉ biết phu nhân dùng xong bữa sáng tại chủ viện liền đưa Bích Châu tỷ tỷ ra khỏi phủ.”



Hạ Cẩn im lặng một lát, sắc mặt hắn khôi phục như bình thường, nhưng nhìn thế nào cũng giống yên lặng trước bão táp, hắn xoay người xuống giường, nói: “Hầu hạ ta rửa mặt chải đầu thay xiêm y.”

Đám người Bích thiến nhìn nhau, kỳ thật không ai dám bước lên.

Lúc này, Bích Đào tự nhận trước mắt là thời cơ tốt, nàng ta chủ động xin ra trận, Hạ Cẩn chỉ liếc nhìn nàng ta một cái không nói gì, xem như ngầm đồng ý.

Bích Thiến và Bích Hà thấy vậy thì âm thầm cảm thấy may mắn, ngược lại lui xuống hàng thứ hai.

Nhưng hai người không nghĩ tới, lá gan của Bích Đào lại lớn như vậy --

Nàng ta cách Hạ Cẩn rất gần, hắn có thể tinh tường ngửi thấy mùi hương nàng ta sử dụng, những ngón tay cầm xiêm y của hắn được nhuộm màu, nhìn lại còn có thể thấy dáng vẻ thẹn thùng, sắc mặt phiếm hồng của nàng ta. Nàng ta cúi đầu để lộ ra nửa phần gáy trắng nõn, sau đó lại nghe nàng ta nũng nịu bất bình thay hắn:

“Phu nhân cũng thật là, đi đâu sao có thể không nói tiếng nào, hồn nhiên khiến thiếu gia ngài lo lắng.”

Nhìn thì có vẻ như đang bất bình, kỳ thật chính là đổ thêm dầu vào lửa, tuy rằng thủ đoạn thật sự quá kém, nhưng nàng ta còn thông minh biết phối hợp với mỹ nhân kế, cộng thêm nàng ta cũng có vài phần nhan sắc, có lẽ nam nhân bình thường sẽ thuận theo ý nàng ta, nhưng --

Hạ Cẩn không phải nam nhân bình thường.

Hắn trực tiếp cười lạnh một tiếng, duỗi tay đẩy Bích Đào ra, nói: “Người đâu, trói nô tỳ này lại ném vào phòng chứa củi, chờ ta và phu nhân trở về sẽ xử trí.”

Bích Đào bị bịt miệng kéo xuống, lần này tới lượt Bích Thiến và Bích Hà tiến lên hầu hạ.

Lòng mang sợ hãi cẩn thận hầu hạ Hạ Cẩn, hắn nhấc chân đi tới chủ viện, vội vàng vào chủ viện rồi lại vội vàng đi đến chuồng ngựa, dắt ngựa chạy như bay ra khỏi phủ.

Kết quả, thật vất vả hắn mới tìm được tiểu thê tử của mình, lại thấy cảnh tượng khiến hắn nổi trận lôi đình như thế!

Bình luận

Truyện đang đọc