Sau một lúc im lặng, đột nhiên vang lên tiếng cười trầm thấp, một bàn tay đẫm máu vươn ra từ sau núi giả, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.
Trình Tuyết Nhàn cau mày, nhưng không phải biểu cảm sợ hãi, mà là lo lắng, nàng nhanh chóng tiến lên hai bước, hỏi: “Chàng bị thương?”
Người đứng sau núi giả cuối cùng cũng lộ diện, là Hạ Cẩn. Trạng thái hiện tại của hắn không được tốt, mặc y phục như người hầu. Hình như hắn bị thương ở vai, máu chảy không ngừng thấm ướt nửa ống tay áo, bàn tay còn lại dính máu loãng chắc hẳn do hắn ấn lên miệng vết thương.
Trình Tuyết Nhàn muốn tiến thêm hai bước nữa để kiểm tra tình hình của hắn, nhưng lại bị Hạ Cẩn ngăn cản, hắn nói: “Đừng tới đây, nếu nàng bị dính máu, sẽ rất khó giải thích.”
Trình Tuyết Nhàn nói: “Nhưng vết thương của chàng…”
Dường như Hạ Cẩn hoàn toàn không cảm thấy đau, như thể hắn không hề bị thương, coi như không có chuyện gì xảy ra nói: “Không sao, một vết thương nhỏ mà thôi.” Dừng một chút, hắn lại hỏi: “Làm sao nàng biết có người phía sau núi giả, hơn nữa người đó còn là ta?”
Trình Tuyết Nhàn không trả lời câu hỏi của hắn, nàng nhíu mày nói: “Nhưng vết thương của chàng phải mau chóng xử lý … Hơn nữa bất kể Ngũ công chúa có thể ngăn cản được người của Kỳ vương phủ hay không, chàng đều phải rời khỏi phủ Thừa Ân Hầu càng sớm càng tốt.”
Dù là Kỳ vương hay Thừa Ân Hầu, đều không thể để người của bọn họ phát hiện ra Hạ Cẩn đang ở nơi này. Người trước, ngay cả khi Ngũ công chúa đang tổ chức tiệc ngắm hoa cũng không ngần ngại xông vào phủ Thừa Ân Hầu, đoán chừng Hạ Cẩn đã động tới đồ vật cực kỳ quan trọng của Kỳ vương. Về phần người sau, đó là vấn đề liên quan đến danh tiếng, không chỉ có danh tiếng của nữ quyến phủ Thừa Ân Hầu, còn có danh tiếng của tất cả nữ quyến đến đây ngày hôm nay.
Bất kể thế nào, hậu quả đều rất nghiêm trọng.
Hạ Cẩn nói: “Ta biết, nhưng chắc hẳn lúc này bên ngoài phủ Thừa Ân Hầu đã bị bao vây rồi.”
Dựa theo tầm quan trọng của đồ vật trong ngực hắn, nếu không phải địa phương vạn bất đắc dĩ (*), chắc chắn Kỳ Vương sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.
(*): Cực chẳng đã, không thể làm khác được.
Đồng tử Trình Tuyết Nhàn co rụt lại, ổn định tinh thần, nói: “Thiếp nghĩ, chắc hẳn chàng phải có sự chuẩn bị gì đó, đúng không?”
Trong mắt Hạ Cẩn hiện lên ý cười, nói: “Đương nhiên.”
Trình Tuyết Nhàn gật đầu, nói: “Vậy được rồi, chàng cứ làm theo kế hoạch của mình đi.”
Nói xong, Trình Tuyết Nhàn xoay người rời đi, thoạt nhìn có vẻ cực kỳ yên tâm.
Hạ Cẩn: “…”
**********
Bởi vì Kỳ vương phủ dẫn phủ binh (*) tới gây chuyện, gia đinh bình thường trong phủ Thừa Ân Hầu không ngăn cản kịp, để bọn chúng xông vào tiền viện, nếu không phải đại công tử của Thừa Ân Hầu ở gần đó kịp thời đuổi tới, sợ rằng những người này sẽ trực tiếp xông vào nội viện.
(*): Một trong những hệ thống quân sự cổ đại của Trung Quốc, đặc điểm quan trọng nhất của hệ thống này là sự đoàn kết của binh lính và nông dân, lính phủ thường là nông dân cày ruộng, được đào tạo trong nông trường, nhập ngũ chiến đấu trong thời chiến.
Chỉ là Kỳ vương vẫn không muốn từ bỏ, không ngừng giằng co với Thừa Ân Hầu và mấy vị công tử, ngay cả Ngũ công chúa chạy tới cũng không có cách nào phá vỡ cục diện bế tắc này.
Kỳ vương càng lúc càng nôn nóng và mất kiên nhẫn, mơ hồ có tư thế muốn xông vào.
Ngũ công chúa thấy vậy, ánh mắt sắc bén, nói: “Hoàng thúc, mặc dù không biết rốt cuộc ngài đã đánh mất đồ vật quan trọng gì, kẻ trộm kia có thật sự lẻn vào phủ Thừa Ân Hầu hay không, nhưng đó đều không phải là lý do để ngài dẫn theo đám hán tử thô lỗ này xông vào phủ Thừa Ân Hầu!”
Kỳ vương hừ lạnh một tiếng: “Tiểu Ngũ, sao cháu có thể nói chuyện với người lớn như thế? Lễ nghi giáo dưỡng đều cho chó ăn rồi sao?”
Trình Tuyết Nhàn vừa tới nơi liền nghe thấy những lời này, nàng lập tức nói: “Ngũ công chúa có gì sai? Ngược lại là Kỳ vương điện hạ, ngài có ghi nhớ một chút vương pháp nào ở trong lòng không?”
Kỳ vương chỉ hừ lạnh với Ngũ công chúa, đối với những người khác, ông ta sẽ không khách khí như vậy, lửa giận vốn bị kìm nén, lúc này đã phát tiết toàn bộ lên người Trình Tuyết Nhàn, ông ta cả giận nói: “Ngươi là cái thá gì? Người đâu, bắt lấy nàng ta!”
Trình Tuyết Nhàn nói: “So sánh với vương gia, tất nhiên ta chẳng là cái thá gì, nhưng vương gia cũng đừng quên, nơi này không phải phủ Kỳ vương mà là phủ Thừa Ân Hầu. Xin hỏi vương gia, ngài tự tiện xông vào nơi này, liệu có nhận được thánh ý hay không? Nếu ngài khẳng định kẻ trộm lẻn vào hầu phủ, vậy xin hỏi có chứng cứ gì hay không? Nếu đã không có thánh ý, lại không có chứng cứ, ngài dựa vào đâu mà dẫn người mạnh mẽ xông vào nơi này?”
Dừng một chút, Trình Tuyết Nhàn che miệng cười: “Theo luật, vấn đề này nên đi tìm Kinh Triệu Phủ mới phải. Muốn lục soát, cũng nên đợi Kinh Triệu Phủ tới mới đúng.”