Biết được đầu đuôi sự việc, Hạ Cẩn khen ngợi: “Bé ngoan thật lợi hại.”
Trình Tuyết Nhàn lắc đầu, nói: “Bất cứ người nào thận trọng một chút đều có thể nhận ra sự xảo trá trong đó, việc này cũng chẳng đáng là bao.”
Trình Tuyết Nhàn thật sự cảm thấy chuyện này không có gì ghê gớm, chẳng phải vị thiên kim tiểu thư kia cũng mơ hồ nhận ra điều không ổn đấy ư? Chỉ vì tuổi còn quá trẻ, chưa biết được tính nghiêm trọng của sự việc, hơn nữa thật đáng buồn khi không có người tin tưởng, vì vậy mới khiến nàng nhặt được món hời lớn.
Hạ Cẩn lại lắc đầu, hắn nói: “Cho dù có người nhạy bén giống như nàng, nhưng lại không thấy ai có can đảm nói ra điều đó giống như nàng.”
Nói tới việc mưu phản, đây không phải chuyện nhỏ, ngay cả khi thật sự phát hiện ra manh mối, không phải ai cũng có đủ can đảm nói ra chuyện này trước tiên giống như Trình Tuyết Nhàn, hơn nữa còn không chút do dự, lựa chọn tin tưởng Bệ hạ.
Việc này cần sự nhạy bén và khả năng phán đoán, thiếu một thứ cũng không được.
Vậy nên, nó không hề vô giá trị như lời nói của Trình Tuyết Nhàn.
Hạ Cẩn đưa tay vuốt mái tóc đẹp của tiểu thê tử nhà hắn, nói: “Bé ngoan thật sự rất lợi hại.”
Trình Tuyết Nhàn mím môi, gương mặt hơi nóng.
Hạ Cẩn lại hỏi nàng: “Tại sao nàng lại nói với ta? Không sợ ta không tin tưởng nàng hay sao?”
Hàng mi run rẩy, Trình Tuyết Nhàn ngẩng đầu, nói: “Chúng ta là phu thê, không phải sao?”
Giống như Hạ Cẩn chưa bao giờ nghi ngờ lời nàng nói, nàng cũng chưa bao giờ nghi ngờ Hạ Cẩn sẽ không tin mình, chỉ là nàng vốn nghĩ rằng Hạ Cẩn sẽ hỏi thêm vài câu giống như Trưởng công chúa, chứ không phải chưa hỏi bất cứ điều gì đã lựa chọn tin tưởng nàng.
Mặc dù kết quả nằm ngoài dự đoán, nhưng không thể nghi ngờ, vế sau càng khiến người ta cảm thấy sung sướng ấm lòng hơn.
Hạ Cẩn cũng bị lời này thiêu đốt khiến đầu quả tim cũng trở nên tê dại, hắn không nhịn được cúi đầu hôn nàng, hôn xong hắn lại nhớ tới một chuyện, rốt cuộc trong lòng vẫn có chút khó chịu, hắn hỏi: “Vậy tại sao nàng không nói với ta trước?”
Từ hôm qua đến bây giờ, thời gian bọn họ ở bên nhau nhiều như vậy, nàng có thời gian đi nói với mẹ hắn chuyện này, nhưng lại không hề có ý định nói với hắn, làm sao hắn có thể nuốt trôi cục tức này.
Nếu không phải sau khi hắn trở về, nàng lập tức thẳng thắn với hắn, nói không chừng hắn sẽ càng thêm tức giận.
Còn hiện tại, hắn chỉ có chút tức giận, chỉ một chút mà thôi!
Dỗ dành một xíu là được rồi!
Tuy nhiên, Trình Tuyết Nhàn lại không dỗ dành hắn, không những không dỗ dành, ngược lại nàng còn trách cứ hắn: “Thiếp rất muốn nói với chàng trước, nhưng vấn đề là, chàng có cho thiếp cơ hội không?”
Hạ Cẩn hơi ngây ngốc, não bộ tự động phát lại mọi việc từ hôm qua đến bây giờ, hắn: “…”
Trình Tuyết Nhàn nói: “Tự chàng suy ngẫm lại đi.”
Nói xong, nàng xoay người đi rửa mặt, cả đêm không thèm để ý tới Hạ Cẩn.
Hạ Cẩn trộm gà không được còn mất nắm gạo:…
**********
“Xem ra, lần này thê tử của con thật sự lập công rồi!”
Hoàng Thượng nhìn báo cáo sau khi được Hạ Cẩn sửa sang lại và trình lên, ánh mắt lạnh băng, chỉ khi tầm mắt dừng lại trên người Hạ Cẩn mới có một chút độ ấm.
Hạ Cẩn gật đầu, nói một cách vô cùng hiển nhiên: “Vậy giải quyết xong chuyện này, cữu cữu cũng đừng quên thưởng cho thê tử của con nhé.”
Hoàng Thượng bật cười, nói: “Con cứ yên tâm, ta quên phần ai cũng sẽ không quên phần các con.” Ông lại nghĩ tới lần trước Hạ Cẩn xin cáo mệnh cho Trình Tuyết Nhàn, cười nói: “Chi bằng ta nâng cáo mệnh cho thê tử của con? Không ngờ cuối cùng nàng lại tự kiếm cáo mệnh cho mình.”
“Cữu cữu!”
Hạ Cẩn nóng nảy, sau một câu nói của Hoàng Thượng, hắn như người trong mộng bị đánh thức, hắn luôn tâm tâm niệm niệm kiếm cáo mệnh cho Trình Tuyết Nhàn, sao có thể chịu được việc bị người khác cướp đoạt trước, cho dù người đó là chính nàng.
Hắn nói: “Cáo mệnh của thê tử con đã có con đi kiếm, cữu cữu cứ thưởng cho nàng là được!”
Hoàng Thượng cười lớn, nói: “Tên khỉ nhà con, cuối cùng cũng có người thu phục được con.”