Chịu đựng qua bữa cơm trưa, cuối cùng Trưởng công chúa cũng trả lại Trình Tuyết Nhàn cho Hạ Cẩn. Bà nhắc nhở đôi phu thê mới cưới ngày mai tiến cung tạ ơn, sau đó lấy cớ mệt mỏi đuổi hai người đi.
Hạ Cẩn lập tức vui vẻ, ngay khi hắn đang nghĩ đến việc nói chuyện tử tế với nàng về chuyện sáng nay, một trong số các gã sai vặt của hắn -- không phải người từng vô lễ ở Trình phủ-- chạy tới nói mấy vị công tử phủ Bát vương gia mời hắn đi uống rượu.
Thật ra nguyên văn lời nói là mời Hạ Cẩn tới Thuần Hương Lâu uống rượu, nhưng gã sai vặt kia vẫn có chút nhanh trí, ở trước mặt thiếu phu nhân không dám nói ra ba chữ “Thuần Hương Lâu”, nếu Hạ Cẩn muốn ra ngoài, nói cũng không muộn.
Nhưng hắn ta không nói, không có nghĩa là Trình Tuyết Nhàn không nói, nàng lập tức phản ứng lại --
“Muốn mời chàng đến Thuần Hương Lâu đúng không?”
Hạ Cẩn: “…”
Rượu của Thuần Hương Lâu không thơm nhất kinh thành, đồ ăn cũng không ngon nhất kinh thành, nhưng cô nương lại vừa nhiều vừa đẹp nhất. Chỉ với điểm này, cho dù rượu và đồ ăn có khó ăn đến đâu, cũng không thể ngăn cản các nam tử đổ xô tới.
Huống chi là nhóm cậu ấm vừa có tiền lại nhàn hạ.
Đặc biệt là nhóm ăn chơi trác táng do Hạ Cẩn cầm đầu, nếu không phải các trưởng bối đè ép, sợ rằng bọn họ sẽ ăn ở tại chỗ, coi Thuần Hương Lâu như nhà mình.
Hạ Cẩn chính là khách hàng thường xuyên của Thuần Hương Lâu, quen thuộc nơi đó như nhà mình, cho dù ở trước mặt cha mẹ đề cập đến Thuần Hương Lâu, mặt hắn cũng không đổi sắc, nhưng khi đối mặt với Trình Tuyết Nhàn --
Chột dạ, rất chột dạ, đặc biệt chột dạ.
Giờ phút này, hắn nào có nhớ mình phải nói chuyện tử tế với Trình Tuyết Nhàn về chuyện buổi sáng, chỉ một câu nói của nàng đã khiến hắn có chút đứng ngồi không yên, bất giác nở nụ cười vô cùng nịnh nọt.
Trình Tuyết Nhàn hiểu rõ, biết hắn muốn đi, vì vậy nàng nói: “Đi đi, buổi tối nhớ về sớm nghỉ ngơi, mẹ nói ngày mai chúng ta phải vào cung bái kiến Bệ hạ và nương nương.”
Lời nên nói đã nói xong, Trình Tuyết Nhàn xoay người rời đi, lại bị Hạ Cẩn kéo lại.