GIÀNH LẠI THANH XUÂN ĐÃ MẤT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Số lượng sinh viên trong phòng rất lớn, lượng người muốn câu view, câu like cũng nhiều vô cùng thế nên ngay lập tức đoạn video kia được: phát-trực-tiếp trên mạng xã hội!


Những người ban sáng vừa chửi thầm, chửi thề, nói xấu sau lưng Hải Anh khi xem được cái này liền cảm thấy hai má nóng rát như bị người ta vả mặt. Cũng may bọn họ không thẳng mặt cô mà chửi bới, nếu không giờ sẽ chẳng còn cách nào cứu vãn được nữa.


Hải Anh nhìn biển người trong phòng ầm ầm thảo luận khi video kể thúc, cô không đi vào mà né ra đợi thám tử rời đi. Cậu ta nhân lúc không ai để ý, tắt điện thoại rồi lén ra cửa. Vừa nhìn thấy Hải Anh liền nháy mắt bán manh: "Cô giáo, việc của em xong rồi em phải đi về đây!"


"Cảm ơn cậu!" Đến đây là đủ, nếu cậu chiếu thêm bất kì cái gì khác nhất định tôi sẽ chém cả cậu và 'chủ nhân' của cậu. Thám tử tựa như biết Hải Anh nghĩ cái gì, chớp mắt cười nhìn cô đầy ẩn ý "Khi nào có việc cần tôi sẽ liên lạc, đừng để người khác hiểu nhầm!"


"Người ta biết rồi mà ~" Cậu ta nháy mắt rồi chạy vội "Lần đầu xin dự thính đã gặp phải tình cảnh như vầy, lần sau ai còn dám đến chứ? Uhuhu.."


"(((;ꏿ_ꏿ;)))" Có cần phải thái quá thế không trời?


Ừm, không ngờ thám tử còn làm được loại việc cao cấp như thế này đấy. Không những quay video còn khớp được lời nữa chứ. Hải Anh nghĩ rằng đó là video chỉnh sửa chứ không phải thực sự tự Đức và Ngọc Hà nói ra vì cô vẫn tin tưởng hai người bọn họ thông minh lắm. Hơn nữa bệnh viện ngày ngày đều có nhân viên quét dọn làm sao tùy ý đặt camera chứ? Chắc chắn một ngày đẹp trời thám tử quay được cảnh hai người bọn họ ôm nhau thắm thiết, sau đó hôm nay cậu ta chỉnh sửa khẩu âm miệng, lồng tiếng vào như vậy...
Trăm nghĩ vạn suy, đến giờ Hải Anh vẫn chưa biết được người ta cài bao nhiêu gián điệp cạnh cô đâu..


*


Trong khi Hải Anh bên kia tiếp tục chuẩn bị cho việc làm 'bước kế tiếp', thì Ngọc Hà lại giống như chuột chạy qua đường.


Hôm nay cô ta không học lớp Hải Anh nên không thể xem vẻ mặt khổ sở của cô được. Nhưng không sao, chỉ cần nghe tiếng xì xào, bàn tán, chửi sau lưng Hải Anh của đám sinh viên là đủ khiến cô ta vui vẻ rồi. Topic kia vừa ra đã nổi như cồn, sáng nay Ngọc Hà check thử còn thấy lượt xem và chia sẻ tăng gấp mấy lần. Thậm chí trên page Sự kiện nổi danh cũng có người chụp bài đăng lên. Hải Anh giờ không chỉ bị sinh viên khắp trường chửi mà là cả thành phố, thậm chí toàn bộ cư dân mạng. Gạch đá đủ khiến cô xây mấy tòa lâu đài ấy chứ, nghĩ thôi Ngọc Hà đã vui đến mức không khép nổi miệng rồi. Cô ta ước tốt nhất là thần kinh Hải Anh yếu một chút, bị người ta nói nhiều không chịu nổi trầm cảm rồi tự tử đi là tốt nhất!
Khi đi qua khu bảng tin, Ngọc Hà càng vui vẻ hơn nữa khi phát hiện ra tin tức kia còn được người nhiều chuyện nào đó in ra dán đầy trên đấy. Mấy hôm trước cô ta vào lớp liền bị các bạn học khác nhìn ngó, lườm nguýt các loại, thế nhưng hôm nay họ lại đùn đẩy nhau ra hỏi thăm cô ta xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Ngọc Hà chỉ chờ cơ hội này đến, lập tức dùng năng lực uốn ba tấc lưỡi của mình để tô vẽ cho bản thân. Rằng thì là: chuyện riêng của cô Hải Anh; nghe nói cô ấy và chồng không hợp nhau; bọn họ thường xuyên cãi nhau; cô Hải Anh hay đi cả ngày không về, cơm nước không lo; chồng cô Hải Anh luôn yêu chiều cô ấy.. Chung quy lại dù là đứa ngu cũng nhận ra được mũi dùi hướng thẳng về phía Hải Anh. Song nhận ra cũng đâu làm gì được, ai bảo tin tức trên topic thể hiện rõ bản chất sự việc thế chứ. Haizzz, cô Hải Anh này đúng là ngoài mặt giả hiền lương, còn dùng tiền mua danh chuộc tiếng.. nào ngờ toàn là giả dối, lấy đó lòe thiên hạ để che đi bản chất xấu xa ghê tởm của mình.


Sự ung dung và đắc ý được Ngọc Hà duy trì cho tới khi vào lớp. Giảng viên cũng mấy lần liếc mắt qua cô ta tựa như tò mò muốn hỏi chuyện. Ngọc Hà dung hòa với lớp học một cách hoàn hảo, mọi người không xa lánh cô ta như trước kia nữa mà vô thức kéo cô ta vào mấy câu chuyện vô thưởng vô phạt. Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, khi Ngọc Hà đang cười nói vui vẻ đột ngột màn chiếu của giảng viên xảy ra vấn đề. Phông chiếu đang có bài học tự dưng biến thành xanh lè, rồi từ xanh lè lại chuyển sang một đoạn video. Cô ta trợn mắt nhìn khung cảnh quen thuộc, con người quen thuộc, đoạn đối thoại quen thuộc.. càng nhìn càng cảm thấy, OMG, sốc không thể tả!


Cô ta làm sao quên được đoạn hội thoại này chứ? Vừa mới hôm qua cô ta trao đổi với Đức ở phòng bệnh của hắn ta xong. Nhưng lúc ấy trong phòng không hề có người thứ ba, camera giấu kín gì đó càng không thể có vì trước khi nói chuyện hoặc làm chuyện xấu Ngọc Hà đều đã kiểm tra kĩ lưỡng. Góc quay trong video còn là góc quay chính diện, không những thế còn thu âm rất rõ ràng rành mạch, không rè, không mất tiếng..
Khoan! Dừng!
Giờ đâu phải lúc khen sự chuyên nghiệp của địch, làm giỏi tới mức thần không biết quỷ không hay. Việc cô ta cần nghĩ cách thoát khỏi tình trạng xấu hổ này nè! Trời ạ, vừa mới thoải mái được tí giờ đã lại khôi phục trạng thái cũ rồi. Không, thậm chí còn khủng khiếp hơn trước nữa bởi vì..


"Chính là cô ta!"


"Mẹ ơi, ghê tởm muốn chết!"


"Chen chân vào nhà ân nhân còn dám bôi nhọ cô Hải Anh, cái loại người vô liêm sỉ gì vậy chứ?"


"Con này ở tiểu thuyết không sống nổi quá hai dòng đâu!"


"Khéo nó còn đi khách ấy chứ, phí công mấy thằng mình tôn thờ nó như nữ thần!"


"Làm cuốc không em êiii!"


"Vãi thật, chắc trước nó bán thân đi cửa sau với mấy lão già đầu tư quá.."


"'#××'%×%vjdiwj%g+h.."


Hàng ngàn hàng vạn câu xì xào bàn tán vang vọng như muốn nhấn Ngọc Hà chìm nghỉm. Cô ta càng nghe càng thấy lạnh hết người, luống cuống, sợ hãi, buồn tủi, uất hận.. tất cả những cảm xúc tiêu cực dồn ép khiến tay chân cô ta run lẩy bẩy. Không biết lấy dũng khí từ đâu, Ngọc Hà vẫn còn thu dọn được sách vở đồ đạc của mình nhét vào cặp. Khi dọn xong, cô ta đứng lên muốn chạy trốn ngay lập tức. Nhưng còn chưa bước nổi bước nào đã bị một người chặn lại đó là một bạn học nữ ngồi ngay phía trước Ngọc Hà. Cô ta biết thừa người này không ưa cô ta, cũng tại bạn trai nó thích cô ta chứ cô ta đâu có lỗi lầm gì? Muốn trách phải tự trách mình không xinh đẹp ngoan hiền, trách mình không đủ sức giữ người yêu chứ trách gì cô ta? Không biết điều!


"Chạy đi đâu thế?" Bạn học nữ này cười khẩy, khoanh tay trước ngực nhàn hạ đợi mấy con thú phía sau cùng đứng dậy trợ lực "Cướp bạn trai của tao con chưa đủ, đến cả chồng cô Hải Anh mày cũng mó vào?"


"Đồ đĩ không biết xấu hổ!" Tiếng mắng chửi vang lên khắp bốn phía, càng lúc càng to hơn. Ngọc Hà vùng lên muốn chạy, cô ta tin vào sức khỏe của bản thân nên nghĩ mình thừa năng lực đẩy ngã bạn học nữ này và vụt ra cửa. Nhưng những người khác cũng đã đứng lên, bất chấp giảng viên đang cố sửa máy tính mà quây cô ta lại.
Muốn làm gì?
Hải Anh kia còn chưa lên tiếng, các người điên gì vậy chứ?


"Xuất thân nghèo khổ không có nghĩa là nhân cách tồi tệ.. nhưng mày thì đúng chuẩn bần hàn từ trong xương cốt đấy con khốn ạ!"


"Kinh tởm!"


"Còn muốn đổ diệt cho người khác? Bôi nhọ chính ân nhân của mình?"


"Loại như mày nên chết đi thì hơn đó!"


"Các.. Các người.." Ngọc Hà bị đồn xuống hoảng hốt la lên, cô ta cố mò điện thoại nhưng không kịp nữa.. mấy bạn học này tựa như bị điên, lấy đứa con gái chặn cô ta làm mốc bệnh điên lây lan dần khắp chốn. Chúng nó hăng lên, mặt mũi đỏ bừng, tay chân cũng loạn cào cào như muốn đánh cho Ngọc Hà bầm dập. Cô ta bị ai đó kéo quần kéo áo, cấu xé tay chân, giật tóc giật tai.. đau tới mức nước mắt sắp chảy ra rồi.
"Các người làm gì vậy? Thầy ơi, cô ơi, cứu em.."


"Im mồm đi con chó!"


"Đánh cho chừa cái tội chuyên giựt chồng người ta.."


"Đời tao ghét nhất Tuesday, chết đi!"


"NÀY, CÁC EM LÀM GÌ THẾ? DỪNG TAY.."


"Đánh thích lắm thầy ơi, thầy lên làm cái!"


"Đấm mạnh lên, cho nát mặt nó ra.."


"Con phò!"


"DỪNG LẠI! TÔI NÓI CÁC EM DỪNG NGAY LẠI!"


"..."

Bình luận

Truyện đang đọc