HỆ THỐNG ĐIÊN CUỒNG TÌM CÁCH SINH TỒN TRONG TRUYỆN BE


(*) Truyện da vịt giòn: Đam mỹ.
***
Vì sao lại chọn cậu?
Hứa Kỳ Sâm nhìn thẳng vào mắt Trần An Bình, không nói gì.
Trần An Bình cười, nói tiếp: “Những người đã chìm nổi lâu năm trong giới diễn viên này có thể kiểm soát được đủ loại, đủ kiểu nhân vật kì lạ quái đản, đó là năng lực của bọn họ, nhưng bọn họ lại khó mà diễn được những vai diễn ngây thơ, lo lắng và nhạy cảm thuở thiếu thời.

Bởi vì người càng có sự từng trải từ tận sâu trong xương cốt, càng khó trở về thuở nguyên sơ, dẫu có là diễn đi chăng nữa cũng không thể tránh được cảm giác gượng gạo ra vẻ.

Đây chính là lí do tại sao những bộ phim thanh xuân tương đối thành công thường hay chọn người mới để vào vai.” Ông thả lỏng người, dựa vào ghế sô pha, “Sau khi về, tôi xem từng video casting một, những người có kĩ năng diễn xuất tốt hơn cậu có rất nhiều, nhưng chỉ mình cậu mới thể hiện được những cảm xúc mà Úc Ninh cần phải có đương ngưỡng tuổi ấy.”
Nói một hồi, đột nhiên ông cười rộ lên, “Đặc biệt là lúc diễn chung với Lâm Nhiên, cảm giác căng thẳng và lo lắng ấy chân thực đến nỗi thậm chí còn khiến tôi hoài nghi rằng liệu hai người các cậu có quan hệ gì với nhau hay không.”
Hứa Kỳ Sâm lúng túng cười cười, “Đó là lần đầu tiên chúng cháu gặp mặt ạ.”
“Nói đùa vậy thôi.” Trần An Bình thu lại nụ cười, “Lúc tôi nhìn thấy hai cậu diễn chung với nhau, về cơ bản đã xác định được trong lòng rồi.

Hơn nữa, sau đó thằng nhóc Lâm Nhiên kia còn nói với tôi…”
Hứa Kỳ Sâm hơi nghi hoặc: “Sao ạ?”
Trần An Bình như vừa nhớ ra gì đó, lắc đầu: “Cũng không có gì đặc biệt, nói chung là casting xong đã cảm thấy chắc hẳn sẽ là cậu.

Nhưng mà có một điều tôi vẫn lấy làm lạ, sau hôm đó, tôi đã đi tìm rất nhiều phim truyền hình lẫn điện ảnh cậu từng đóng trước đây, nói thật là cảnh quay thực sự rất tệ.”
“Cảm giác ấy khác hoàn toàn với khi cậu tham gia casting.

Tôi muốn hỏi cậu một chút, rốt cuộc là cậu đã trải qua những gì mà lại đột nhiên sáng dạ ra như vậy?”
Một loạt dấu chấm lửng liên tiếp xuất hiện trong đáy lòng Hứa Kỳ Sâm…
Căn bản cũng không phải là cùng một người.
“Thật ra… Cháu cũng không biết…”
Trần An Bình dùng ánh mắt sắc bén trước sau như một quét qua Hứa Kỳ Sâm rất lâu, cuối cùng vẫn chấp nhận lời giải thích không rõ ràng của đối phương, “Không quan trọng, mục đích mà hôm nay tôi nói chuyện với cậu chủ yếu là để cậu thả lỏng hơn.


Việc cậu được diễn vai Úc Ninh không liên quan đến bất kì điều kiện kèm ngoài nào cả, mà do cậu thật sự là ứng cử viên phù hợp nhất.

Vậy nên phải luôn duy trì cảm xúc hiện tại, coi mình chính là Úc Ninh, diễn cho thật tốt, nghe chưa?”
Thì ra là vậy.
Hứa Kỳ Sâm chuyện gì cũng phó mặc cho duyên số, lần đầu tiên cảm nhận niềm vui khi được khẳng định, liên tục gật đầu.
Mặc dù hình tượng của cậu rất khớp với Úc Ninh, nhưng kiểu tóc không phù hợp cho lắm.

Sau khi vào đoàn phim, đạo diễn cố ý bảo người ta cắt bớt một ít tóc của Quý Mộng Trạch, trông trẻ trung hẳn ra.

Gương mặt cậu vốn dĩ đã mang cảm giác thiếu niên rất tự nhiên, hơn nữa làn da còn trắng hơn cả phái nữ, vậy nên đã hai mươi ba tuổi rồi nhưng đảm nhiệm vai diễn nam sinh mười bảy, mười tám chẳng mảy may áp lực gì.
Hứa Kỳ Sâm bận rộn cả ngày, đến tối mới về khách sạn nghỉ ngơi.

Mặc dù nói là vào đoàn phim, nhưng căn bản không kiếm được nổi một cơ hội nói chuyện cùng với Lâm Nhiên, cậu hơi uể oải, cứ theo tiến độ này thì biết đến bao giờ mới hoàn thành được nhiệm vụ đây?
Tắm xong nằm ngẩn người trên giường, Hứa Kỳ Sâm mới chợt nhớ ra hôm nay phát hành OST của Bạch Dực, thân làm đồng đội, hẳn cậu cũng nên hỗ trợ tuyên truyền một chút, vì vậy mở Weibo, nhanh chóng chia sẻ Weibo mới của Bạch Dực, còn bình luận phía dưới một trái tim nho nhỏ.
Bình luận ấy của cậu nhanh chóng được những người hâm mộ tinh mắt đào lên, Hứa Kỳ Sâm rất thích đọc bình luận.
[Dực Dực rực rỡ]: Xem tôi tìm được cái gì này! Bắt sống được một bạn đáng yêu!
[Mơ hão giữa ban ngày]: CP kém nổi tôi nằm mơ giữa ban ngày cuối cùng cũng đi rải đường được một lần!
[Manh Manh(*) ngoan nhất]: Giữa lúc đang sóng to gió lớn trên hot search mà Manh Manh của chúng mình còn có thể bình thản không màng đi tuyên truyền cho Bạch Ngư, đúng là đáng yêu thật sự…
(*) Manh (đáng yêu) – méng, đọc gần giống Mộng (trong Quý Mộng Trạch) – mèng.
[Tui là vợ iu của Quý Mộng Trạch]: Đoàn đội hoàn toàn không có động tĩnh gì sao? Quý Mộng Trạch bị đồ sát quảng trường(*) rồi, làm ăn cái kiểu gì thế không biết!
(*) Khi lên Weibo tìm kiếm tên của người nổi tiếng thì sẽ có nhiều bài viết liên quan đến người đó, chỗ ấy gọi là quảng trường.

Đồ sát quảng trường là những bài hiện lên đầu đều mang ý nghĩa tiêu cực, hắt nước bẩn.
[Hôm nay Quý Mộng Trạch có đi bán manh(*) không]: Nhà Manh bình tĩnh một chút đi, nơi này không phải chỗ để cãi nhau đâu…

(*) Bán manh: Làm những hành động và biểu cảm đáng yêu.
Chuyện gì thế này?
Hứa Kỳ Sâm phát hiện chiều hướng bình luận có gì đó sai sai.
Hot search? Quảng trường?
Cậu rời khỏi bài đăng Weibo, chuyển sang giao diện hot search, bấy giờ mới phát hiện ra tên mình đang đứng ngay trên đầu bảng.
Không chỉ vậy, [Quý Mộng Trạch – Lâm Nhiên], [Quý Mộng Trạch Nam Kha], [Quý Mộng Trạch vào vai Úc Ninh] cũng đều đang trong top 10 hot search.
Đã công bố chính thức rồi sao? Hứa Kỳ Sâm mở hot search đầu tiên, không phải Weibo chính thức của đoàn phim Nam Kha, mà là mấy tài khoản marketing tung một số hình ảnh hiện trường buổi khai máy, tấm nào cũng mờ căm, cố lắm cũng chỉ thấy bóng dáng của diễn viên chính.
[Trăng hôm nay thật đẹp]: Thợ săn ảnh vừa rung đùi vừa chụp đấy à? Không phải fan, nhưng lần đầu tiên get được nhan sắc của Quý Mộng Trạch, ảnh mờ mấy cũng không ngăn nổi khuôn mặt xinh đẹp này.
[Rất là đáng yêu]: Đệt! Đây là Quý Mộng Trạch!! Quý Mộng Trạch với Lâm Nhiên?? Thật hay giả đấy ai đến đánh tui cho tỉnh người ra đi!
[Đá bào vị xoài]: Ngoại hình đẹp thì được ích gì, kĩ năng diễn của Quý Mộng Trạch làm sao có thể đứng cùng một đoàn phim với người ở bậc ảnh đế như Lâm Nhiên chứ, lại còn diễn chung? Có khác nào tử hình công khai không?
[Dưa hấu dưa hấu]: Người qua đường thuần túy nhé, từ trước đến nay rất thích đạo diễn Trần, nhưng mà giờ ngay cả đạo diễn Trần cũng phải chịu khuất phục trước thị trường rồi, đáng tiếc thật sự.
[Khí trời nghi ngút đầm Vân Mộng(*)]: Fan nhà nào đó không cần giả vờ làm người qua đường đâu, từ trước đến nay đạo diễn Trần chọn vai đều cực kì nghiêm chuẩn, nếu ông ấy đã xác định Quý Mộng Trạch thì chắc chắn tự có lí do của riêng mình, đừng có ở đây kêu đạo diễn Trần mất phong độ các kiểu, không biết xấu hổ hay gì.
(*) Câu thơ trong bài “Vọng Động Đình hồ tặng Trương thừa tướng”, gốc là [Khí chưng Vân Mộng trạch], có từ Mộng Trạch trong câu.
[Gió sớm trăng tàn]: Lâm Nhiên diễn loại phim điện ảnh này tôi còn hiểu, chứ Quý Mộng Trạch là lưu lượng mà lại diễn phim điện ảnh đồng tính thì bất ngờ thật sự ý?!! Không thể tưởng tượng nổi.

Hứa Kỳ Sâm không lướt nữa, người hâm mộ của cậu đã cố gắng bình luận kiểm soát phía dưới để tạo tình hình tích cực, nhưng đương nhiên Hứa Kỳ Sâm hiểu rõ, đứng ở góc độ người qua đường, nào ai thèm đọc bình luận giải thích của fan.
Không sao, bắt đầu từ khoảnh khắc cậu lựa chọn tranh giành nhân vật kia, cậu đã hiểu được điều này rồi.
0901: “Ngài Hứa, nếu ngài cảm thấy không vui, tôi kiến nghị rằng tạm thời ngài đừng nên dùng Weibo nữa.”
Hứa Kỳ Sâm: “Không đâu, tôi không có không vui đâu, người bọn họ mắng cũng đâu phải tôi.”
0901: “…Ngài nói cũng đúng.”
Nếu đứng từ góc độ của Quý Mộng Trạch mà đọc được những thứ thế này trên Weibo chắc hẳn sẽ rất chán nản, nhưng cậu không thể như vậy.

Những luồng dư luận như thế này luôn có một bàn tay bí ẩn sau màn đổ thêm dầu vào lửa, cậu nhất định phải đào được thêm thông tin từ những ý kiến này để có thể đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ chính một cách thuận lợi.

Cảm thấy hơi đói bụng, vừa nghĩ xem có nên đi ăn cơm không, chuông cửa đã reo vang.

Hứa Kỳ Sâm đặt điện thoại di động xuống đi ra mở, thấy Trương Tiểu Tiểu xách hai túi lớn đứng nơi ngưỡng cửa.
“Anh Mộng Trạch, em đặt thức ăn ngoài về cho anh này!
Hứa Kỳ Sâm nhanh chóng nhận lấy túi đồ trong tay Tiểu Tiểu, lòng nở đầy hoa, “Đúng lúc anh đang đói bụng, vào đi, chúng ta ăn chung.”
Trương Tiểu Tiểu lắc đầu: “Em ăn rồi.

Anh Mộng Trạch, anh cứ ăn đi, em còn việc chưa làm xong nữa, em đi trước đây.”
Cô bé trợ lý này cứ như đạp Phong Hỏa Luân(*), đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Hứa Kỳ Sâm mở túi thức ăn ngoài ra, mùi thơm ngào ngạt phả đầy mặt.
Ừm, phải là thiên sứ nhỏ đạp Phong Hỏa Luân.
(*) Phong Hỏa Luân: Bánh xe gắn dưới chân Na Tra.
Trong hộp thức ăn ngoài có rất nhiều gà rán, khoai tây chiên, hamburger các kiểu, đều là đồ ăn nhanh Hứa Kỳ Sâm thích.

Trước đây viết về phương diện ăn uống của Quý Mộng Trạch, cậu dựa theo ý thích của mình, bây giờ nghĩ lại thấy thật là sáng suốt.
Hứa Kỳ Sâm tay trái cầm cánh gà, tay phải bưng Coca, mấy trận cãi vã xé xác nhau trên Weibo khi nãy đều đã quên đi sạch sẽ.
Đương ăn uống vui vẻ, chuông cửa vang lên lần nữa.
Trương Tiểu Tiểu lại tới sao?
Đặt đồ ăn trong tay xuống, Hứa Kỳ Sâm mất một hồi lâu đi tìm dép lê mà chỉ thấy mỗi một chiếc, không thèm đi nữa, chân trần ra mở cửa.
Khoảnh khắc cửa được mở ra, thứ nằm trong tầm mắt của Lâm Nhiên chính là Hứa Kỳ Sâm tóc tai ướt nhẹp, đi chân trần, miệng ngậm đầy đồ ăn, mở to hai mắt.
Hứa Kỳ Sâm vừa nhìn thấy Lâm Nhiên, theo bản năng định sập cửa lại, nhưng đối phương đã kịp chen một bước vào trước.
“Này này, ít nhiều gì chúng ta cũng có quan hệ hợp tác, làm gì có ai tiếp khách như em thế này.”
Hứa Kỳ Sâm nhận ra đúng là không nên đóng cửa, nhưng đầu óc cậu rối bời, không biết phải nói gì lúc này.

Dáng vẻ ấy lọt vào mắt Lâm Nhiên, chỉ thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu.
“Đang ăn à?”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, vất vả mãi mới nuốt được đồ ăn trong miệng xuống, “Anh ăn cùng không?”
Vốn chỉ là lời khách sáo thôi, ai mà ngờ đối phương còn không thèm do dự nửa giây, “Được thôi.”
0901: “Ngài Hứa, cơ hội hiếm có, phải thật quý trọng.”

Âm thanh đột nhiên văng vẳng dọa Hứa Kỳ Sâm giật nảy mình.
Cô nam quả nam cùng ở chung một phòng.
Tình huống này cảm giác cực kì quen thuộc, y như trong tiểu thuyết đam mỹ vậy.
0901: “Ngài Hứa, đây vốn dĩ là tình huống trong tiểu thuyết đam mỹ mà, hơn nữa ngài còn là tác giả đam mỹ đấy.”
Hứa Kỳ Sâm: …Hóa ra cậu còn ẩn giấu thuộc tính ăn nói xói móc này nữa cơ à?
Lâm Nhiên vừa ăn khoai chiên vừa xem TV trong khách sạn, chẳng có dáng vẻ của một minh tinh chút nào.

Thấy anh tự nhiên như thế, Hứa Kỳ Sâm cũng thả lỏng cảnh giác ngồi xuống, chọn lựa mấy cái hộp rõ lâu, cuối cùng cầm một cái đùi gà, vừa định bỏ vào miệng thì nghe Lâm Nhiên nói: “Vừa mới thông báo chính thức xong đấy.”
Đối phương cứ bâng quơ nhẹ nhàng như vậy, Hứa Kỳ Sâm thì suýt nữa cắn trúng lưỡi.
“Nhanh, nhanh nhỉ.”
Lâm Nhiên cười, nghiêng đầu nhìn cậu: “Sao, thấy mình ăn mắng chưa no à?”
Mặc dù thông báo chính thức cũng chẳng phải chuyện gì lớn, nhưng đối với fan của Quý Mộng Trạch mà nói là một liều an thần, đối với quần chúng hóng hớt có thể xem như kết quả xác thực, hơn nữa lựa lúc này thông báo chính thức, cũng có ý bảo vệ diễn viên.
Tuy nhiên Hứa Kỳ Sâm không quan trọng gì mấy chuyện thế này, tiếp tục cắn thịt đùi gà: “Lúc nào sau khi thông báo chính thức chả bị mắng, quen dần là được.”
Lâm Nhiên hơi kinh ngạc: “Fan ở trên mạng gọi em là idol phật hệ, tôi còn tưởng là cố tình xây dựng hình tượng chứ.”
Hứa Kỳ Sâm cười khổ, “Vậy cũng coi như là hình tượng tích cực nhỉ?” Cậu cầm Coca ở bên cạnh, hút một hơi, “Có điều tình huống thế này vội vàng cũng chẳng làm gì được.

Cư dân mạng hóng tin nóng mấy ngày thôi, đến khi có sự kiện mới nổi hơn xuất hiện, chuyện này chẳng mấy chốc sẽ lu mờ cả ấy mà.”
“Không dễ vậy đâu.” Lâm Nhiên nhanh chóng ăn sạch một gói khoai chiên, cảm thấy hơi khô mà tay lại đang dính dầu không muốn đụng vào thứ khác, liếc mắt qua thấy đồ uống trên tay Hứa Kỳ Sâm bèn cúi người dí đầu lại gần, nháy mắt cắn chặt ống hút cắm trong ly Coca, hút mạnh một ngụm lớn, sau đó hài lòng đứng dậy.
Hứa Kỳ Sâm sững sờ trước động tác bất thình lình ấy, rất lâu sau mới lắp ba lắp bắp thốt nổi một câu: “Cái này, cái này em uống qua rồi mà.”
Lâm Nhiên nghiêm túc gật đầu.
“Tôi biết.”
Sau đó nở một nụ cười hồn nhiên thơ ngây.
“Không phải mấy hôm trước em cũng uống ly của tôi sao?
Nói rồi thẳng tay lấy hẳn ly nước trong tay Hứa Kỳ Sâm, cắn chặt ống hút, uống sạch Coca.

Anh bình tĩnh nhìn chăm chú vào mắt Hứa Kỳ Sâm, sau đó chậm rãi ghé sát lại.
Đến khi sắp sửa đụng vào chóp mũi cậu.
“Sau này chúng ta còn phải thực hiện cảnh diễn hôn nữa, giờ mà em đã sợ rồi à?”


Bình luận

Truyện đang đọc