HỆ THỐNG ĐIÊN CUỒNG TÌM CÁCH SINH TỒN TRONG TRUYỆN BE


Nhìn thấy nụ cười gần như lấy lòng của Mục Diêu, cuối cùng Hứa Kỳ Sâm không thể kìm nén được cảm xúc của bản thân nữa.
Không thể đối xử với hắn vô lý như vậy được.
Cảm giác áy náy lập tức trào dâng.
“Xin lỗi, anh…”
Lời muốn nói ra lại một lần nữa ngừng lại.
Mục Diêu đứng dậy, vòng tay phải không bị băng bó nhẹ nhàng ôm Hứa Kỳ Sâm vào lòng.
“Đừng đẩy em ra.” Giọng hắn ngâm dưới ánh trăng rất mực dịu dàng, “Đau lắm anh à.”
Trong tiếng cười như có như không thoáng xen lẫn một chút láu lỉnh ranh ma.
Kể cả phải sử dụng mánh lới nho nhỏ nửa làm nũng nửa dọa dẫm thế này, chỉ cần được ôm anh, dẫu cho anh có vì lòng thương cảm nên không nỡ đẩy ra, cũng coi như đã thành công rồi.
Vốn dĩ chỉ định như vậy mà thôi.
Không ngờ rằng, Hứa Kỳ Sâm chậm rãi nhấc hai tay lên, vòng qua sau lưng hắn.
Như một sự hồi đáp lặng yên.
Một sự hồi đáp hoàn toàn ngoài dự liệu.
Gần một phút trầm mặc, một giây trước khi cảm thấy Hứa Kỳ Sâm chuẩn bị chấm dứt cái ôm này, hắn lựa chọn tự mình phá vỡ.

“Đàn anh.” Mục Diêu mở miệng, “Em muốn đi tắm.”
Hứa Kỳ Sâm ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt khó hiểu, “Thế thì… Đi tắm đi…”
Mục Diêu cong môi, ngón tay phải chỉ vào cánh tay trái đã bị băng bó, “Cái này… Tháo ra hộ em với.”
Hứa Kỳ Sâm lập tức hiểu ra, nhẹ nhàng tháo nẹp cố định giúp hắn.

Mục Diêu xoay xoay cánh tay trái vẫn còn hơi tê nhức, vô tình đụng vào ngực, đau đến nỗi hít một hơi, “Giờ chỉ cần hơi động đậy thôi là em có thể nghe được tiếng xương cốt kêu lên răng rắc rồi.”
“Làm sao bây giờ, đau lắm đúng không, tốt nhất là em đừng cử động cánh tay nữa.”
“Vậy em tắm rửa thế nào bây giờ?” Mục Diêu cười hỏi, “Quần áo cũng không cởi ra nổi.”
Hứa Kỳ Sâm không hề nghĩ ngợi đã lập tức trả lời, “Anh giúp em.” Nói rồi nắm lấy mép dưới áo đồng phục đội của Mục Diêu, “Em nhấc cánh tay lên, nhẹ nhàng thôi.”
Mục Diêu rất muốn kìm chế nụ cười của mình, tự nhủ bản thân đừng để lộ ra, đừng quá rõ ràng, thế nhưng khóe môi như thể nhất định phải đối đầu với hắn, cứ cong lên không tài nào kiểm soát.
Vừa ngẩng đầu đã thấy chiếc răng nanh nhỏ gần môi Mục Diêu, Hứa Kỳ Sâm nghi hoặc hỏi: “Em đang vui cái gì thế?”
“Đâu có đâu.” Mục Diêu giơ cánh tay lên, “Đau quá, đàn anh cởi ra nhanh nhanh giúp em đi.”
Nghe vậy, Hứa Kỳ Sâm thở dài một tiếng với Mục Diêu, “Nhỏ tiếng thôi, sát vách có người.”
Mục Diêu được cởi áo cho cười không dừng lại nổi, “Anh chột dạ cái gì.”
“Sẽ bị hiểu lầm.” Hứa Kỳ Sâm kín tiếng giải thích.
Mục Diêu ồ lên một tiếng đầy ẩn ý, “Bị hiểu lầm đúng là khó chịu thật… nhỉ…”
Vừa nói vừa vươn tay gác trên eo Hứa Kỳ Sâm, “Thế thì cứ biến tất cả hiểu lầm thành sự thật là được rồi.”
Hứa Kỳ Sâm hơi rụt người về sau vì ngứa, khuỷu tay va vào hộc tủ, đau đến nỗi rên lên một tiếng khe khẽ.

Mục Diêu thấy cậu bị va, chủ động dừng lại trò đùa, bắt lấy cùi chỏ của Hứa Kỳ Sâm, nhẹ nhàng xoa xoa vài lần, “Được rồi, không trêu anh nữa.”
Cuối cùng thì vẫn phải tự mình đi tắm.
Loay hoay hồi cả buổi trời mà vẫn không mở miệng nổi, quả nhiên là vẫn không dám vượt khỏi ranh giới.
Chỉ sợ tiến độ quá nhanh, sẽ khiến người ta khó chịu ngược lại.
Đối mặt với người mình thích sẽ luôn cảm thấy như đang giẫm trên băng mỏng, biết rằng đối phương có thiện cảm với mình, song lúc nào cũng cảm thấy sức nặng của cái gọi là thiện cảm kia vẫn không thể thắng nổi một bọt bong bóng, nói không chừng chỉ cần đi sai một bước sẽ lập tức bị chọc thủng.

Suy cho cùng cũng là do để bụng quá nhiều.
Gặp được người mình yêu thương nhất, phản ứng đầu tiên là người đó sẽ không thích mình.
Mục Diêu ngồi trong bồn tắm, thất vọng tháo túm tóc nhỏ trên đầu.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng vặn tay nắm cửa, “Anh vào nhé.”
Tâm trạng lập tức chuyển từ mây mù sang trời quang.
Đây cũng không phải tính cách Hứa Kỳ Sâm, vậy nên hắn thực sự rất bất ngờ.
Dù sao đi nữa, vừa nãy không khóa cửa quả là một hành động sáng suốt.
Hứa Kỳ Sâm đi dép, cầm một chiếc ghế nhỏ bước vào, ngồi bên cạnh bồn tắm, “Em nhắm mắt lại đi.” Nói rồi dội nước lên tóc Mục Diêu, nhỏ một chút dầu gội đầu ra lòng bàn tay, hai tay bao lấy đỉnh đầu Mục Diêu, ngón tay dịu dàng xoa bóp mái tóc đen tuyền.
“Lực tay có mạnh quá không?”
“Vừa đủ ạ.”
“Em đừng tùy tiện cử động cánh tay.”
“Vâng ạ.”
Thật sự có cảm giác như đang tắm rửa cho một con gâu gâu thật bự.
Hứa Kỳ Sâm cảm thấy rất thú vị.
Mặc dù cũng hồi hộp vô cùng, và trái tim liên tục đập thật nhanh.
Thế mà vẫn giữ nguyên trạng thái bất ổn này, khó khăn tắm rửa xong cho hắn.
Bận rộn suốt cả buổi, Hứa Kỳ Sâm mới có thời gian rảnh vệ sinh cá nhân, lúc ra khỏi phòng tắm trở lại phòng ngủ, thấy Mục Diêu đã tự mình mặc xong quần, ở trần nửa thân trên ngồi nơi mép giường, vì vậy bước tới lấy chiếc áo cộc tay để trên giường tròng qua người hắn, từ từ mặc vào.
Vóc dáng hắn cao lớn như vậy…
Hứa Kỳ Sâm giúp Mục Diêu buộc chắc lại cánh tay trái rồi cố định trước ngực, đồng thời ngượng ngùng mở miệng, “Ừm… Đồ của anh có lẽ sẽ hơi nhỏ, ngày mai anh đến ký túc xá của em lấy quần áo thay.”
Mục Diêu vờ vịt ra vẻ nghiêm túc, đáp vâng một tiếng.
“Quần áo thì không sao, có điều quần lót thì khá nhỏ.”
Đối phương cười vô cùng vui sướng, răng nanh nhỏ không giấu đi nổi.
Hứa Kỳ Sâm nghiêm mặt nói, “Em mà còn như vậy anh sẽ cho bên xương còn lại gãy nốt đấy.”
Âm thanh của 0901 đột nhiên xuất hiện: “Ngài Hứa mà lại biết đe dọa người khác! Ngài không còn là ngài Hứa mà tôi biết nữa rồi!”
Nội tâm Hứa Kỳ Sâm bất lực: Sự tồn tại của cậu có chức ăn bắn mưa đạn không báo trước sao? Mà nói, mấy ngày này cậu chưa phát thưởng đâu đấy.
0901 nghiêm túc giải thích: Bởi vì hành động khen thưởng quá nhiều, hệ thống đang tập trung tiến hành hạch toán.
Hứa Kỳ Sâm: Mấy người cứ từ từ mà tính đi, tôi ngủ đây.
Thấy Hứa Kỳ Sâm đi tới tủ lấy ra một tấm chăn đệm trải ra sàn, Mục Diêu tủi thân mở miệng “Đàn anh, anh sẽ không để một người đang bị thương như em ngủ trên đất đâu nhỉ.”
Hứa Kỳ Sâm yên lặng quỳ trên mặt đất trải phẳng đệm ngủ, lấy một cái gối đầu trên giường, “Đương nhiên là không, anh ngủ dưới sàn, em ngủ trên giường.”
Đáp án này cũng chẳng tốt hơn là bao.
Mắt thấy Hứa kỳ Sâm đã nằm trên sàn, Mục Diêu cũng đứng khỏi giường, nằm xuống cạnh cậu không nói một lời.
“Em lên giường ngủ đi.” Hứa Kỳ Sâm đẩy tay phải của hắn, “Sàn nhà cứng lắm.”
Mục Diêu như nước đổ lá khoai, nhắm hai mắt nói: “Anh ngủ ở đâu thì em sẽ ngủ ở đó.”
Nói mấy lần liền mà đối phương vẫn cứ làm như không nghe thấy gì, Hứa Kỳ Sâm chỉ đành thở dài, ôm gối trèo lên giường, nép mình thật sát vào tường, quay mặt về phía vách tường mà ngủ.
Mục Diêu cười hì hì bò lên theo, cánh tay phải chống trên giường nghiêng người nằm xuống, cách nhau một khoảng mười centimet, lẳng lặng nhìn bóng lưng Hứa Kỳ Sâm.
Cảm tưởng như tất thảy mọi thứ đều không thật.
Nhưng chỉ cần khoảnh khắc này thôi cũng đủ rồi.
Hứa Kỳ Sâm không ngủ được, đủ thứ sự tình quanh quẩn trong đầu.

Cảnh tượng chơi bóng ban ngày, hai tên quái thú hung hăng kia, còn cả Ninh Tranh lẩn mình trong bóng tối điều tra, liên tục lóe qua.

Thành thật mà nói, lúc này đây cậu đang rất rối, thế giới này thật sự quá khác biệt.

Ở thế giới trước, cậu vừa bắt đầu đã tiến hành một thay đổi lớn đối với cốt truyện, dẫn đến nội dung tiếp theo sau đó đều bị lật đổ, nhưng hiện giờ căn bản cậu đang đi theo con đường nguyên tác, khó lòng tránh khỏi một vài sai phạm, cậu không chắc những sai lầm nho nhỏ đó có tạo nên hiệu ứng cánh bướm, gây ra sự thay đổi cho cốt truyện tiếp theo hay không.
Cẩn thận suy luận lại một lần nữa, trong nguyên tác, số 8 và số 21 đúng là xuất hiện trong trận đấu thăng hạng, cùng nhau khiến Mục Diêu bị thương, nhưng cậu nhớ rõ lúc mình viết là chấn thương ở cánh tay, điều này nói rõ rằng đã có sự sai lệch trong cách thức tấn công, tạo nên hậu quả còn nghiêm trọng hơn, nói cách khác, nội dung thực sự đã có thay đổi rồi.
Nếu như đi theo kế hoạch vốn có, boss thật sự – cũng chính là tổ chức tội phạm, bàn tay đứng sau tấm màn đen trong cuốn tiểu thuyết này, sẽ xuất hiện trong vòng hai chương tiếp theo.

Những quái thú có năng lực thể chất phi thường từ trước tới nay vẫn luôn là mơ ước một nhóm đối tượng, nhưng bọn họ nắm giữ tư tưởng riêng của mình, sẽ không dễ dàng cam chịu để con người khống chế, vậy nên tổ chức tội phạm này mới đi bắt tay với một số nhà khoa học nghiên cứu sinh vật bị lệch lạc về mặt đạo đức, cùng nghiên cứu ra một loại thuốc nhằm nâng cao sức mạnh của quái thú, hấp dẫn sự chú ý của đám quái thú.
Nhưng đó chỉ là khởi đầu, mục đích thực sự là phá hủy tâm trí của quái thú, khống chế những sinh vật mạnh mẽ này như điều khiển một loài động vật.
Hai chương nữa, còn hai chương nữa là sẽ xuất hiện, hẳn mọi chuyện sẽ phát sinh trong tuần này.
Hứa Kỳ Sâm không thể ngồi chờ chết như vậy được.
Trong nguyên tác, hai con quái thú nhỏ kia chỉ là mồi nhử, sự ngông nghênh và hung hăng của bọn họ làm cho Mục Diêu nghi ngờ, đồng thời trong lúc bị Mục Diêu truy xét, bọn họ sẽ dẫn mầm tai họa nhắm về phía Mục Diêu, khiến cho Ninh Tranh lầm tưởng rằng hắn là kẻ tình nghi của những án mạng trước đây, cộng thêm sự truy đổi của tổ chức phạm tội ngầm, khiến Mục Diêu trước mặt sau lưng đều có kẻ thù.
Không thể như vậy được, tuyệt đối không thể để đi theo nguyên tác được.
Đầu óc Hứa Kỳ Sâm nhảy số rất nhanh, cậu cố gắng xóa sổ mọi sự căng thẳng và sợ hãi vì đã biết trước tình tiết, không đứng nhìn bằng con mắt Thượng Đế nữa mà đặt mình vào góc độ của độc giả, kiểm tra lại thật kĩ tuyến sự việc trong truyện.
Giống như biên soạn lại dàn ý chính một lần nữa là được.
Số 8 và số 21.
Ninh Tranh.
Tổ chức phạm tội.
Mục Diêu.
Đơn giản hóa các mối quan hệ phức tạp rối rắm thành bốn điểm.
Xóa Mục Diêu đi là được, trước hết phải dồn sự chú ý của Ninh Tranh lên người hai con quái thú kia, sau đó từ từ thả manh mối cho Ninh Tranh, để anh ta chủ động lần tìm tên boss đứng sau lưng, như vậy có thể dứt Mục Diêu ra được.
Dù làm gì đi nữa cũng phải triển khai một cốt truyện mới trong khoảng thời gian Mục Diêu dưỡng thương, bằng không rất có thể nhiệm vụ ở thế giới này sẽ kết thúc thất bại.
Hứa Kỳ Sâm không rõ rốt cuộc mình đã thiếp đi từ khi nào.
Trong mơ, cậu cảm thấy mình đang ngủ ở một nơi rất ấm áp, được phủ quanh một lớp rơm rạ nhuộm sắc vàng ươm thơm nồng mùi nắng, thư thả và mãn nguyện.
Kỳ lạ thật.
Người cậu thuộc thể hàn, khi đi ngủ lúc nào tay chân cũng lạnh như đá.
Mơ màng mở hai mắt, phát hiện mình đang nằm nghiêng trong lồng ngực một người.
Cánh tay phải Mục Diêu dang ra để Hứa Kỳ Sâm gối đầu lên, cánh tay trái vẫn bị băng bó chặt chỉ nhẹ nhàng áp trên gò má Hứa kỳ Sâm.
Lòng bàn tay hắn truyền đến hơi ấm cuồn cuộn không ngừng.
Cánh tay Hứa Kỳ Sâm vẫn còn đặt trên eo Mục Diêu.

Ngoại trừ việc Mục Diêu không thể dang rộng cánh tay trái ra, tư thế thế này gần như là giải thích hoàn hảo nhất cho hành động ôm nhau ngủ.
Có lẽ bởi vì quá sợ lạnh nên trong lúc mơ ngủ, cậu đã dính lại gần người hắn theo bản năng.

Như con bướm đêm lao mình theo ánh sáng.
Dù là tình huống thế nào đi chăng nữa, dù đã gặp lại bao nhiêu lần đi chăng nữa, trong tiềm thức vẫn sẽ liên tục giẫm lên vết xe đổ, bị thu hút mà không thể kháng cự.
Vì muốn để hắn ngủ thêm một lát nữa, Hứa Kỳ Sâm nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi tay Mục Diêu, sau đó chậm rãi nhấc cánh tay đặt trên người cậu, nhưng còn chưa kịp ngẩng đầu, đối phương đã như cảm nhận được động tác rất khẽ này, vô thức duỗi thẳng cánh tay phải vòng qua đầu Hứa Kỳ Sâm, bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa sau gáy, dựa cằm lên trán Hứa Kỳ Sâm.
Làm sao bây giờ, bị ôm chặt hơn nữa rồi.
Định đi làm bữa sáng cho hắn, nhưng không tài nào nhấc ra được.

Có lẽ đối với những người đã quen với hình thức ở chung như thế này, rời khỏi lồng ngực đối phương là một việc rất tự nhiên và cũng rất đơn giản, nhưng đối với Hứa Kỳ Sâm mà nói, từng cử động một đều quá đỗi gian nan.
Trái tim đập liên hồi, mức độ hồi hộp không thua kém gì khi gỡ bom phải lựa chọn xem nên cắt dây xanh hay dây đỏ.
Trong tình cảnh đầy căng thẳng như vậy…
Hứa Kỳ Sâm lại thiếp đi lần nữa.
Lần thứ hai tỉnh dậy, đập ngay vào mắt là Mục Diêu không hề chớp mắt lấy một cái, dọa Hứa Kỳ Sâm giật nảy mình.
Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Hứa Kỳ Sâm, răng nanh nhỏ của Mục Diêu không kìm nén nổi nữa.
“Đàn anh, anh đáng yêu quá đi.”
Hứa Kỳ Sâm cau mày, ánh nắng mặt trời đâm xuyên qua khiến cậu không mở nổi mắt, “Hả? Anh… Anh lại ngủ à? Giờ là mấy giờ rồi…”
“Mười rưỡi ạ.” Mục Diêu bĩu môi, “Em còn tưởng sẽ được ăn bữa sáng đàn anh chuẩn bị chứ.”
Vốn là có, nhưng mà tại em nên mới bị nhỡ, Hứa Kỳ Sâm thầm phản bác trong lòng.
Hai người nhanh chóng làm vệ sinh, cũng may là cuối tuần, nếu không Hứa Kỳ Sâm chắc chắn sẽ bị cho thôi việc.

Không cần ăn sáng nữa, Hứa Kỳ Sâm đảo mắt nhìn tủ lạnh, xào nhanh một đĩa rau diếp, một đĩa thịt heo xào ớt xanh, một đĩa trứng xào cà chua, vô cùng đơn giản, đối phó cho xong bữa trưa.
Mục Diêu kén ăn cực kì, đĩa thịt heo xào ớt xanh trước mặt chỉ chịu gắp lấy thịt, nhất quyết không động vào ớt xanh, nếu không cẩn thận gắp phải sẽ gắp một đũa khác.
“Em ghét ớt xanh đến vậy sao?”
“Vâng ạ.”
Hứa Kỳ Sâm chợt nhớ tới trong buổi họp lớp cấp ba, chơi trò nói thật hay thử thách, chai rượu đem xoay như bị nguyền rủa, khiến cho người nào đó liên tục bị miệng chai nhắm tới, nhưng lại không bao giờ chọn nói thật.
Vậy nên lần nào cũng bị ép ăn cho hết một đĩa ớt xanh, cuối cùng phải kết thúc trò chơi bằng việc chạy ào tới phòng vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Đúng là giống nhau tới cực điểm.
Khóe môi Hứa Kỳ Sâm không nhịn nổi mà cong lên, gắp một đũa ngập ớt xanh nhét vào trong miệng.
“Đàn anh, nếu anh không thích ăn ớt xanh thì không cần ăn đâu, bỏ lại thì bỏ lại vậy.”
Hứa Kỳ Sâm lúng búng nói không rõ: “Anh thích ăn mà.”
“Có người thích ăn ớt xanh thật sao?” Mục Diêu không thể tin nổi, nhìn Hứa Kỳ Sâm gắp thêm một đũa nữa mới chịu tin, “Được rồi, vậy cũng tốt.”
“Hả?” Ý là sao cơ…
Mục Diêu cười nói: “Sau này chúng ta ăn cơm sẽ không lãng phí nữa, tốt mà.”
Nói gì đó.
Cứ như thể sẽ ăn cơm bên nhau cả đời vậy.
Hứa Kỳ Sâm cúi đầu xúc một thìa cơm, tự hoài nghi liệu có phải mình đã bỏ nhầm đường thay muối hay chăng.
Ngọt lịm luôn, kì lạ thật đấy.
Cậu nhờ Tề Manh làm thủ tục xin nghỉ giúp Mục Diêu, nghe cô bé nói trong điện thoại hình như trận bóng rổ ngày hôm qua vô cùng ầm ĩ, giảng viên trong trường học đều biết chuyện xảy ra, không cần giải thích rõ đã hoàn thành xong được thủ tục.
Trong nguyên tác, số 8 và số 21 là nhân vật giống như hai kẻ du côn lưu manh, ghen tị trước độ nổi tiếng của Mục Diêu trong trường, muốn chèn ép khí thế của hắn lại, thường ngày cũng hay diễu võ dương oai trong khoa mình, bạo lực học đường với bạn bè.
Cũng bởi vì tính tình thích giương nanh múa vuốt này mới liên lụy tới một loạt chuyện lớn về sau.
Liếc qua nhìn Mục Diêu không tim không phổi ngồi trên ghế sô pha xem chương trình tạp kĩ, Hứa Kỳ Sâm về phòng ngủ của mình, mở máy tính lên, vào mạng lưới trang chủ của trường đại học Tây Minh.
Quả nhiên, ngay đầu trang đã là một bài đăng nóng hổi.
[Dạo này mấy trận bóng rổ giao lưu trong trường đều chơi bạt mạng như thế à? Trực tiếp phạm quy bạo lực, đẩy người ta đến nỗi nhập viện, chuyện đến nước này mà nhà trường không quản lý sao?]
Hứa Kỳ Sâm sớm đã đoán được, dựa vào độ nổi tiếng của Mục Diêu với các sinh viên nữ trong trường, chắc chắn sẽ có người thích hắn đăng bài bênh vực kẻ yếu.
Ở phía dưới đa phần đều xót cho Mục Diêu, còn có rất nhiều người mắng đội khoa vật lý ra tay quá tàn nhẫn.
Như vậy còn chưa đủ.
Hứa Kỳ Sâm tạo một bài đăng ẩn danh mới.
[Không ai thảo luận về cách thi đấu của khoa vật lý ngày hôm qua sao? Số 8 và số 21 chơi đỉnh thế mà, thực sự quỳ lạy, quan điểm của trai thẳng hoàn toàn nhé, đừng có táp, không hiểu gì về bóng banh thì miễn vào đây, cảm ơn.]
Mặc dù tiêu đề như vậy trâng tráo thật sự.
Nhưng cậu nhất định phải trái chiều dư luận một chút, mượn cơn tức giận của mọi người đẩy số 8 và số 21 lên trung tâm cơn bão, bị tất cả mọi người bàn tán thay cho Mục Diêu.
Âm thanh của 0901 bỗng nhiên xuất hiện.
“Ngài Hứa, hóa ra ngài còn chưa vứt đống kinh nghiệm E-Marketing tích lũy ở thế giới trước, đúng là học đi đôi với hành.”
Đây là lời khen hả…
Đúng như dự đoán, vừa đăng bài lên đã nhận được vô số bình luận.

Không thiếu người mắng chủ tầng tam quan bất chính, nhưng mắng số 8 và số 21 còn nhiều hơn.
[Chủ bài bị ngu, đã xác định xong.

Số 8 với số 21 có kĩ thuật mẹ gì, toàn chơi kiểu đường ngang ngõ tắt, thấy không cản được bóng của trung phong bên đội đối thủ nên ghen tị đỏ cả mắt mới xuống tay ác vậy, chơi như thế mà cũng thổi phồng lên được à?]
[Hôm qua tôi có mặt ở đó, số 8 với số 21 thật sự chơi rất buồn nôn, cả sân theo dõi công khai mà dám lén lút làm mấy trò mèo thế à? Loại này không đánh cho tàn phế thì không được.]
[Không hiểu nổi là chơi bóng hay đi đánh nhau, thật sự muốn lập team đi cho số 21 một trận quá.]
[Hai thằng kia đúng là làm bẩn môn thể thao bóng rổ.]
Không được, vẫn chưa đủ.
Hứa Kỳ Sâm tiếp tục đăng một bài ẩn danh nữa, nhen thêm lửa cho sức nóng của hai người kia.
[Kĩ thuật thì không còn gì cần phải bàn, đã vậy thể lực của số 8 và số 21 còn quá đỉnh nữa chứ.

Theo lý mà nói chơi suốt cả trận ai cũng sẽ mệt gần chết, thế mà hai người kia đến tận lúc cầu thủ đối phương bị thương cũng không hề thở dốc lấy một lần, thể lực như vậy đúng là quá khác người, khâm phục thật đấy.]
Bài vừa đăng lên đã thành hòn đá làm dậy sóng cả hồ nước.
Xung quanh làn sóng đầy nhịp nhàng này, sự chú ý của tất cả mọi người lập tức dồn cả vào thể lực khỏe mạnh bất thường của số 8 và số 21, đồng thời thu hút rất nhiều fan chơi bóng trong trường phân tích và đốp chát lại bài đăng.
[Lầu 41 nhắc tôi mới nhớ, trận thi đấu hôm qua càng nghĩ càng thấy lạ, thể lực kinh khủng như vậy dù là vận động viên chuyên nghiệp cũng chưa chắc đã được luôn đó? Kì lạ thật sự, giá mà có video thì tốt, có thể quan sát để phân tích một chút rồi.]
[Lầu 45, tôi có video quay lại đấy, bấm vào link này là xem được nha.]
[Đáng sợ vãi, có khi nào chơi thuốc không?]
[Không phải chứ, chỉ là một trận thi đấu thăng hạng trong trường thôi, làm gì đến mức phải chơi thuốc?]
[Nhưng kì lạ thật sự mà, càng xem càng thấy khó tin…]
Video vừa tung ra, màn thể hiện khác thường của hai người kia lập tức trở thành mục tiêu mổ xẻ của tất cả mọi người, lầu xây càng lúc càng cao, trong vòng hai tiếng đồng hồ đã vượt qua bài đăng ban đầu, có số lượt nhấp chuột xem đứng nhất diễn đàn.
Bỗng nhiên xuất hiện một giả thuyết thế này.
[Chắc không phải… hai người kia căn bản không phải người bình thường đâu nhỉ…]
[Chà, tầng trên nói càng nghe càng thấy ớn…]
[Nếu giả thuyết kia không phải sự thật thì tốt rồi, báo cáo thẳng lên đi, đây là làm hại con người, vào cục cảnh sát đừng hòng đi ra nữa.]
[Báo cáo báo cáo, không ngờ trường học của chúng ta lại tồn tại thứ này, đáng sợ thật đấy!]
Không ngờ chưa gì mọi người đã nghĩ tới khả năng là quái thú, mặc dù hơi sai lệch so với kết quả dự đoán, nhưng cũng có thể mượn gió bẻ măng.
Ban đầu Hứa Kỳ Sâm còn suy nghĩ xem có nên báo cáo ẩn danh không, nhưng hiện giờ, mượn tay người khác là an toàn nhất.
Nhưng mà, nếu muốn hoàn toàn xóa bỏ hiềm nghi về Mục Diêu trong lòng Ninh Tranh vẫn cần phải nắm được đầu sợi dây của tổ chức phạm tội, buộc nó lại với sự kiện thú hoang tấn công dạo gần đây, sau đó ném ra ngay trước mặt Ninh Tranh.
Phải hành động tăng tốc lên mới được.
“Anh đang bận gì à?”
Sau lưng đột nhiên xuất hiện một giọng nói, Hứa Kỳ Sâm giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, rất tự nhiên đứng dậy quay người.
“Không có gì, mới nhận được email của công ty.” Nói rồi khép máy tính lại, “Mỏi mắt quá.”
“Vậy sao? Để em xem nào.”
Sự chú ý của Mục Diêu lập tức chuyển sang đôi mắt của Hứa Kỳ Sâm, liên tục đòi xuống dưới tầng mua thuốc nhỏ mắt cho cậu.
Xem ra chưa bị phát hiện, Hứa Kỳ Sâm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
“Chắc là chiều nay anh phải tăng ca ở công ty, có một cuộc họp nhóm nhỏ.” Hứa Kỳ Sâm giả vờ như không đi rót nước, sau đó vội vàng thay đổi đề tài, “Phải rồi, cả tuần nay em không lên lớp có sao không? Sẽ bỏ lỡ nhiều tiết học lắm đấy.”
Mục Diêu ngồi trên ghế sô pha, chốc chốc lại bấm điều khiển TV, “Không sao đâu ạ.”
Mấy tiết học này nói thật là quá bằng lớp tiểu học.
“Dù sao đến đó em cũng chỉ ngủ thôi, đi hay không cũng vậy.”
Hứa Kỳ Sâm khuyên nhủ vô cùng chân thành, “Em đừng như thế, đến lúc trượt môn sẽ ảnh hưởng tới tốt nghiệp đấy.”
Mục Diêu nhướng mày, “Đàn anh, yên tâm đi.”
Dùng cách thực trực tiếp nhất thể hiện trọn vẹn bốn chữ tuổi – trẻ – ngông – cuồng.
“Em, tuyệt, đối, sẽ, không, trượt, môn, đâu.”
Nếu không phải sợ bị OOC, học kì này đã thi đạt hạng nhất cho anh xem rồi.


Bình luận

Truyện đang đọc