HỆ THỐNG ĐIÊN CUỒNG TÌM CÁCH SINH TỒN TRONG TRUYỆN BE


Phần tự giới thiệu bản thân kết thúc trong bầu không khí vui vẻ, các bạn học sinh vốn còn nhiều lạ lẫm đã nhanh chóng trở nên quen thuộc.
Trương Chính Tâm đứng trên bục giảng, quay đầu nhìn qua đồng hồ treo tường, “Các bạn nam lớp mình đến phòng để tài liệu lấy sách giáo khoa lớp mười với thầy nào.” Thầy liếc mắt nhìn cậu bé ngồi cúi đầu gần cửa sổ, “Hứa Kỳ Sâm thì không cần đi đâu.”
Hứa Kỳ Sâm không trả lời, cậu vẫn cúi đầu nhìn chằm chằm mấy hình vẽ bậy trên mặt bàn học sinh khóa trước để lại.
Hạ Tri Hứa ngồi đằng sau nhìn bóng lưng cậu mà do dự muốn mở miệng, song lại bị Trần Phóng ngồi ở tổ hai giành lời trước, “Tri Hứa! Mau đi thôi!”
“À.” Hạ Tri Hứa đứng dậy, “Ừm.”
Bạn nữ cùng bàn ngồi bên cạnh đứng dậy nhường đường, Hạ Tri Hứa cười nói cảm ơn rồi đi ra ngoài.
Trần Phóng đứng ngoài cửa chờ Hạ Tri Hứa, vừa thấy hắn ra liền khoác vai hắn, “Thằng nhóc nhà mày lại chiếm hết spotlight rồi.”
“Đâu có, tao thấy bạn khác nói xuất xứ tên mình nên cũng thuận miệng nhắc đến theo thôi.”
Hai người đi cùng cả nhóm tới phòng để tài liệu, mỗi người ôm một chồng sách, Trần Phóng cười trêu, “Tao thấy năm nay danh hotboy của lớp về tay mày thầu rồi.”
“Mày bớt đi.” Hạ Tri Hứa lườm cậu ta, “Tao thấy hầu hết mấy đứa con trai trong lớp đều đẹp trai cả mà.” Răng nanh nhỏ xấu tính lộ ra, “Trừ mày ra ha ha ha.”
Trần Phóng không chịu, “Thế mày nói thử xem còn ai đẹp nữa?”
Hạ Tri Hứa nói bừa mấy cái tên, sau đó ra chiều thản nhiên như không chêm thêm, “Với cả… Người ngồi trước tao cũng không tệ.”
“Hứa Kỳ Sâm ấy hả.” Trần Phóng bĩu môi, “Trắng quá, trắng còn hơn cả phần lớn mấy đứa con gái lớp mình.”
Hạ Tri Hứa lập tức phản bác, “Trắng thì làm sao, chẳng lẽ đen đến mức phát sáng như mày thì chắc? Có mà làm bóng đèn cả đời đấy.”
“Ô cái thằng nhóc này bị làm sao thế! Thiếu đòn à?”
Hai người ầm ĩ trở về lớp, Hạ Tri Hứa đặt sách lên bàn giáo viên, vừa xoay đầu định quay về bê tiếp chuyến nữa thì nam sinh đằng sau kêu, “Không cần đâu, thầy bảo hết rồi.”
Hạ Tri Hứa gật đầu, quay đầu lại đúng lúc bắt gặp Hứa Kỳ Sâm ngồi một mình nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh sáng chia góc nghiêng của cậu thành hai phần sáng tối, vẻ lạnh nhạt yếu ớt treo lơi chính giữa.
Hai bạn nữ ngồi cùng bàn hai người thì đã trở thành bạn bè chỉ trong khoảng thời gian đi bê sách ngăn ngủi này, hai người rủ nhau vào nhà vệ sinh, Hạ Tri Hứa vỗ tay phủi bụi, thầm nghĩ lẽ ra vừa nãy nên vào phòng vệ sinh rửa tay.
Chỗ ngồi chỉ còn lại hai người bọn họ, đây là cơ hội tuyệt vời để làm quen.
Hạ Tri Hứa ngồi xuống chỗ, định là vỗ vai cậu, nhưng lúc gần đụng tới lại rụt tay về, hắn liếc nhìn tay mình, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng chạm mu bàn tay vào lưng đối phương.
Cơ thể Hứa Kỳ Sâm hơi run, khuôn mặt vốn đang nghiêng sang ngắm bên ngoài cửa sổ quay lại nhìn Hạ Tri Hứa ngồi đằng sau, vẻ mặt cậu vẫn không thay đổi gì, con ngươi màu hổ phách nhìn thẳng vào mắt Hạ Tri Hứa.
“Cậu có nhớ tớ không?” Hạ Tri Hứa cười nói, “Sáng hôm nay trên xe bus… Với cả ở cổng trường nữa, cậu hỏi xin tớ kẹo… Có nhớ không?”
Vẻ mong chờ trong nét mặt hắn quá đỗi rõ ràng.
Hứa Kỳ Sâm gật đầu.
Răng nanh nhỏ vui vẻ lộ ra, “Thật ra tớ đi mua kẹo cho cậu rồi, nhưng lúc về không thấy cậu nữa nên bóc ăn mất tiêu.” Hắn cười xấu hổ.
“Không sao.”
Chẳng rõ vì cớ gì, khi nói chuyện với cậu, Hạ Tri Hứa cứ vô thức cẩn thận từng li từng tí một, như thể trên mặt người này dán mác [Hàng dễ vỡ] vậy.
“Ờm… Sáng nay cậu làm sao thế, sao tự nhiên sắc mặt lại kém hẳn đi vậy?”
Đôi môi Hứa Kỳ Sâm hơi hé, giọng nói đều đều, “Tớ mắc chứng hạ đường huyết do di truyền, sáng nay đi vội không kịp ăn sáng.”
Cậu nói một câu dài hiếm hoi như vậy khiến Hạ Tri Hứa hết sức phấn khởi, nhưng rất nhanh, hắn lại thấy xót vô cùng.
Hạ đường huyết do di truyền hẳn là rất khó chịu rồi.
“Thế sau đó cậu làm sao…”
“Một dì ở quán ăn sáng dìu tớ qua một bên ngồi nghỉ.”
“Ồ…”
Trong lòng Hạ Tri Hứa vẫn còn thắc mắc, nhất là về cơ thể đầy rẫy thương tích này, nhưng hắn sợ mình bất cẩn nói nhầm gì khiến đối phương không vui, phá hủy mối quan hệ mà mình vất vả xây dựng nên từng chút một nãy giờ nên không hỏi nữa, chỉ cười nói, “Đã có duyên tới vậy thì bọn mình làm bạn đi.”

Ánh mắt Hứa Kỳ Sâm chớp lóe, có lẽ đương do dự.
Khuôn mặt cười tươi rói giấu trong lòng Hạ Tri Hứa cùng hai bên khóe môi dần héo xuống tiu nghỉu theo sự do dự của cậu.
Một lát sau, Hứa Kỳ Sâm bỗng gật đầu.
Ting một tiếng, khuôn mặt tươi cười trở lại, thậm chí còn rực rỡ hơn.
[Bạn bè]
Hai chữ này dường như đã trở thành mức phân loại bình thường và phổ biến nhất trong các mối quan hệ của con người, trong sự thân thiết lại cất giấu một cảm giác rất vi diệu về khoảng cách.
Nếu như tớ thật sự có khả năng tiên tri thì tốt rồi.
Nếu như tớ biết mình sẽ thích cậu.
Thì ngay từ đầu đã chẳng dùng hai chữ ‘bạn bè’ để rạch ròi phạm vi mối quan hệ của chúng mình, đặt giới hạn vào giữa khoảng cách ấy.
Buổi đầu tiên chưa có thời khóa biểu, sau khi phát sách giáo khoa, chủ nhiệm Trương Chính Tâm tổ chức hoạt động bình bầu ban cán sực lớp, bầu không khí trong lớp sôi nổi hẳn lên, chỉ có nam sinh ngồi đằng trước với dáng vẻ xa cách ấy là chẳng hề hòa hợp gì với đám học sinh mới vào trường này.
Hạ Tri Hứa chăm chú ngắm nhìn bóng lưng cậu vì chán, mãi tới khi tên mình được xướng lên.
“Hạ Tri Hứa, em đảm nhiệm chức vụ cán sự bộ môn toán nhé.” Trương Chính Tâm lật xem danh sách rồi lại ngước lên nhìn Hạ Tri Hứa ngẩn tò te ra chẳng hiểu chuyện gì, “Môn toán hết sức quan trọng này sẽ được giao cho em.”
“Tại sao ạ?”
Các bạn trong lớp đều bật cười, Trương Chính Tâm cố tình tỏ ra thật nghiêm khắc, “Xem ra vừa nãy đúng là em không nghe thấy nói gì cả rồi.

Thầy bảo là, vị trí cán sự bộ môn này khá đặc biệt, chúng ta tạm thời sắp xếp theo kết quả thi cấp ba của mọi người, điểm thi toán của em đứng đầu cả lớp nên chức cán sự môn toán sẽ do em đảm đương.”
Hạ Tri Hứa ngượng ngùng gật đầu.
“Vậy chúng ta cùng vỗ tay cổ vũ bạn Tri Hứa nào.”
Tiếng vỗ tay của mọi người càng khiến hắn ngại hơn, Hạ Tri Hứa đứng lên hơi cúi người, “Cảm ơn, cảm ơn mọi người.”
Thực ra hắn chẳng muốn làm cán sự bộ môn lắm, cái chức này chỉ có việc phụ trách thu và phát bài tập hàng ngày, kết nối với giáo viên bộ môn, hắn cảm thấy công việc này hết sức nhàm chán, nhưng đã đến mức này rồi chẳng lẽ lại không kiên trì đảm nhiệm gánh vác nhiệm vụ.
“Được rồi, chúng ta chuyển sang môn ngữ văn…” Trương Chính Tâm đẩy gọng kính, “Điểm văn cao nhất lớp ta là bạn Hứa Kỳ Sâm, thật là hiếm có đấy, là một bạn học sinh nam.”
Hạ Tri Hứa theo bản năng nhìn cậu bạn ngồi trước, bóng lưng người được nhắc tên hơi cử động khẽ như bị giật mình.
Trương Chính Tâm cần thận xem lại điểm số ở mặt sau danh sách, “Bạn Hứa Kỳ Sâm thi ngữ văn 112 điểm, đây là một con số rất cao đấy.”
Các bạn học dưới lớp bắt đầu xì xào bàn tán, đối với môn ngữ văn điểm tối đa là 120 mà nói, 110 trở lên là một con số ngoài tầm với, dù gì mức điểm với những câu hỏi chủ quan trong văn rất khó mà kiểm soát được, chỉ có làm đúng hết các câu hỏi khách quan và phát huy vượt bậc ở những câu hỏi chủ quan thì mới có chút ít hy vọng được 110 điểm.
Trương Chính Tâm nhìn cậu, trông chẳng hề giống một người giáo viên gì, “Bạn học Hứa Kỳ Sâm, sau này em sẽ là phụ tá đắc lực của thầy rồi.”
Hứa Kỳ Sâm không đáp lại lời thầy như Hạ Tri Hứa, cậu im lặng không nói khiến bầu không khí phần nào trở nên lúng túng hơn.
Nhưng giờ phút này, trong lớp học yên tĩnh bỗng xuất hiện tiếng vỗ tay lẻ loi.
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt nhìn về phía Hạ Tri Hứa đang vỗ tay.
Hạ Tri Hứa nhún vai, cười nói, “Không phải cũng nên vỗ tay cổ vũ cán sự môn văn sao?”
Lời nói của hắn có một sức hút rất tự nhiên, những bạn học vốn cảm thấy Hứa Kỳ Sâm là một người kì quặc cũng vỗ tay theo Hạ Tri Hứa.
Đợi đến khi tiếng vỗ tay dần vơi đi rồi biến mất, Hạ Tri Hứa mới nghe được một câu rất khẽ khàng.
“…Cảm ơn.”
Xoa xòa lòng bàn tay đỏ ửng lên vì vỗ quá mạnh, khóe môi Hạ Tri Hứa không kìm được mà cong lên.
Dường như thấy thỏa mãn quá dễ dàng.
Chỉ còn hai phút nữa là tan học, Trương Chính Tâm hắng giọng, “Ba giờ chiều nay nhà trường tổ chức lễ khai giảng cho học sinh lớp mười ở hội trường, ngày mai sẽ có buổi huy động tập huấn luyện quân sự…”
“Phải huấn luyện quân sự thật ạ…”
“Không muốn đâu!”

Trương Chính Tâm vỗ lên mặt bàn giáo viên, “Thầy còn chưa nói hết, mọi người nhớ tập trung tại phòng học trước hai giờ bốn lắm, chúng ta kiểm kê sĩ số rồi sẽ cùng nhau xuống sân, nhớ kĩ chưa?”
“Nhớ —— rồi —— ạ ——”
Tiếng chuông tan học vang lên, học sinh trong lớp lập tức tươi tỉnh trở lại, nhảy cẫng lên reo hò.

Trương Chính Tâm lắc đầu, nhìn về phía tổ bốn sát cửa sổ gọi, “Hạ Tri Hứa, em ra đây với thầy một chút.”
Hạ Tri Hứa lại ngơ ngác đứng lên, nãy giờ hắn chỉ mãi nghĩ đến chuyện về nhà.
Sáng nay Hứa Kỳ Sâm ngồi cùng một chuyến xe bus đến trường với hắn, như vậy thì hẳn là cũng có thể tiện đường về nhà cùng nhau.
Vừa nghe thấy tiếng chuông tan học, Hạ Tri Hứa vừa chuẩn bị mời mọc Hứa Kỳ Sâm đi về chung thì bị giáo viên chủ nhiệm gọi ở lại, chỉ có thể gạt bỏ hết những suy nghĩ trong lòng.
Tiếc quá đi.
“Là thế này.” Trương Chính Tâm dẫn cậu ra ngoài hành lang lớp học, “Buổi đại hội huy động huấn luyện quân sự ngày mai sẽ có phần đại diện học sinh mới lên phát biểu sau lời động viên của nhà trường.

Lớp chúng ta cũng là một trong những lớp đại biểu, em là học sinh đứng đầu kì thi tuyển sinh lớp mình, mà em cũng lại khá hướng ngoại nữa nên thầy cảm thấy em sẽ là một ứng cử viên phù hợp.”
Hạ Tri Hứa không nói gì, liếc mắt nhìn theo Hứa Kỳ Sâm cúi đầu ra khỏi lớp, trái tim lập tức theo cậu xuống tận khúc ngoặt hành lang.
“Vậy thì về nhà em chuẩn bị bản thảo đi.”
Hạ Tri Hứa nhìn Trương Chính Tâm, hơi do dự, “Thầy ơi, em… Mấy bảo thảo em viết đại trà lắm, em tra baidu được không?”
Trương Chính Tâm không nhịn được mà bật cười, “Những dịp quan trọng thế này thì tự nghĩ vẫn hơn, lỡ như ‘đụng hàng’ với người khác thì ngại chết.”
“Cũng đúng…” Hạ Tri Hứa thấp thỏm gật đầu, lặng lẽ đếm bước chân trong đầu, có lẽ giờ Hứa Kỳ Sâm cũng đã xuống tầng hai.
“Nếu như em thật sự lo lắng rằng bản thảo mình viết chưa ổn thì có thể nhờ cán sự môn văn lớp mình trau chuốt lại giúp cho.” Trương Chính Tâm vỗ vai cậu, “Môn văn thi tuyển sinh em ấy đạt điểm tối đa đấy.”
Hai mắt Hạ Tri Hứa lập tức sáng rực.
Đây quả là một ý kiến hay.
“Cảm ơn thầy ạ! Em sẽ cố gắng hết sức!” Hạ Tri Hứa tràn trề năng lượng rời khỏi hành lang, ba chân bốn cẳng chạy xuống tầng, bắt gặp Trần Phóng đang đứng ở góc ngoặt cầu thang chờ mình.
“Này, giáo viên chủ nhiệm tìm mày làm gì thế?”
Hạ Tri Hứa luống cuống đáp đối phó: “Chuyện bài phát biểu của học sinh lớp mười ấy mà, không nói chuyện với mày nữa, tao phải đuổi cho kịp chuyến xe bus đây!” Dứt lời lao vèo xuống dưới tầng.
“Này! Vội làm gì! Xe bus mười phút lại có một chuyến mà…”
Tiếng gió xẹt qua tai, cuối cùng Hạ Tri Hứa cùng chạy xuống khỏi cầu thang quanh co, trong tầm mắt rộng khắp chỉ toàn là học sinh mặc dùng một loại trang phục, quả là một thử thách.
Hắn nheo mình tia xung quanh.
Cuối cùng nhìn thấy bóng lưng gầy gò với cánh tay bị bó bột băng gạc trắng đứng trên con đường rợp bóng cây ngô đồng.
Lách qua đám đông đông đúc đi qua đi lại không ngừng, Hạ Tri Hứa vội vã chạy tới đằng sau cậu.

Khi chỉ còn cách hai, ba bước, hắn ngừng lại, cố gắng lắng lại nhịp thở dồn dập, đến khi có thể giả vờ tỏ ra là mình đi không nhanh không chậm, trùng hợp gặp gỡ.
“Hứa Kỳ Sâm.”
Người bị gọi không quay đầu lại, cứ như đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình.
Hạ Tri Hứa cũng không nản, hắn đi lên mấy bước đứng cạnh cậu, ngó đầu sang, “Trưa nay cậu cũng ngồi xe bus về à?”
Hứa Kỳ Sâm nghiêng mặt nhìn hắn, sau đó gật đầu.
“Hình như chúng ta cùng đường đó, đi chung đi.”

Hắn thêm vào hai chữ ‘hình như’ như có thể che giấu được hành động cố ý của mình.
Hứa Kỳ Sâm bước đi rất chậm, cậu không bị thương ở chân, có vẻ chỉ là quen đi chậm mà thôi.

Nhưng Hạ Tri Hứa thì không, hắn lúc nào cũng bừng bừng sức sống, bước nhanh như gió, vì vậy giờ phút này, hắn cố tình liếc xuống chân Hứa Kỳ Sâm để điều chỉnh tần suất bước đi của bản thân.
Để tự cảm thấy trông giống như một người bạn ngầm thấu hiểu hơn.
“Nhà cậu ở gần trạm xe bus à?” Hạ Tri Hứa cố gắng khơi chuyện.
Nhưng rất nhanh, hắn phát hiện ra kĩ năng trò chuyện của mình vẫn cần được cải thiện thêm nhiều, không nên đưa ra những câu hỏi có thể chỉ cần trả lời [Phải] hoặc [Không phải] như thế.
Nhất là với một người trầm mặc kiệm lời.
“Ừm.”
Biết ngay mà.

Hạ Tri Hứa nhẹ nhàng thở dài, song nhanh chóng lấy lại nụ cười vui vẻ, “Tớ cũng thế, nhà tớ ở khu dân cư đối diện trạm xe bus, chắc chúng ta sẽ không ở chung một khu nhà đâu ha?”
“Không phải.”
Lại nhầm, lại hỏi sai rồi.
Hạ Tri Hứa cúi đầu nhìn lá ngô đồng rơi xuống đương kì giáp hạt.(*)
(*) Thời kì giáp hạt: Chỉ khoảng thời gian giữa giai đoạn lá cũ mới úa chưa có chồi non.
“Nhà tớ cũng ở một bên trạm xe bus, nhưng mà phải rẽ vào góc đường.”
Nghe thấy giọng nói mềm mại của cậu, Hạ Tri Hứa như một cái cây khô héo bỗng chốc được tưới nước, lấy lại được sức sống chỉ trong giây lát.
“Vậy à? Vậy thì cũng gần.” Bất giác, hai người đã sóng vai đi ra khỏi cổng trường, biển báo trạm xe bus màu xám nằm ngay bên cạnh trường học, đã có rất đông học sinh đứng chờ ở nơi đó.
Hai người đi tới trạm xe bus, Hạ Tri Hứa liếc nhìn qua cánh tay bị thương của Hứa Kỳ Sâm, theo bản năng đứng chếch lên chắn người đằng trước giúp cậu.
Sau lưng Hứa Kỳ Sâm là biển quảng cáo ở trạm xe bus, đằng trước cậu là Hạ Tri Hứa.
Bến xe chen chúc bị cơ thể cao to của hắn chia ra thành một vùng không chật hẹp mà an toàn.
“729 đến rồi.” Hạ Tri Hứa quay đầu, “Bọn mình lên chuyến này nhé?”
Hứa Kỳ Sâm thoáng nhìn vào buồng xe, không đông đúc lắm, “Cũng được.”
Hạ Tri Hứa ừm một tiếng, nhanh nhẹn lấy thẻ học sinh bên túi lưới cặp chìa ra trước, còn cố ngoái đầu lại, “Cậu đừng vội, đừng để tay bị đụng.”
Đúng là một người kì lạ.

Hứa Kỳ Sâm nhìn bóng lưng cao gầy, lẳng lặng đứng cuối hàng người chờ lên xe.

Từng người đằng trước lần lượt lên, cuối cùng Hứa Kỳ Sâm cũng vào được, trong buồng xe chật kín, còn có mấy bạn học sinh đang đứng.
“Hứa Kỳ Sâm, tới đây đi!”
Bỗng nghe thấy giọng nói người kia, Hứa Kỳ Sâm do dự bám ghế đi vào bên trong, tìm thấy Hạ Tri Hứa bị mấy người đang đứng chắn mất.
Hạ Tri Hứa cười rất rạng rỡ, thấy Hứa Kỳ Sâm đi tới thì lập tức đứng dậy khỏi chỗ, “Cậu ngồi đi.”
Hứa Kỳ Sâm được “nhường chỗ” nhìn Hạ Tri Hứa mặt mày tươi rói, đối phương rõ ràng rất mong chờ, vì vậy cậu chẳng thể làm gì khác hơn là ngồi xuống.
Đây là ghế cam ưu tiên duy nhất, Hạ Tri Hứa không có chỗ ngồi đứng bên cạnh cậu, một tay bám lấy chỗ tựa ghế ngồi của Hứa Kỳ Sâm, tay còn lại bám lấy ghế đằng trước, vô thức vây cậu vào bên trong.
“May quá, vừa lên đã tìm được chỗ ngồi.”
Hứa Kỳ Sâm không nói gì, quay mặt đi lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ô cửa kính không được lau sạch sẽ phản chiếu bóng người mờ mờ, phản chiếu góc nghiêng mặt của cậu và cả cậu bạn nhiệt tình mặc áo sơ mi trắng đằng sau.
Trước đêm khai giảng, Hạ Tri Hứa đã cố tình đi dò la tuyến đường đến trường cấp ba Tĩnh Kiệm.
Xe bus có thể đi thẳng, xuyên suốt chặng tám trạm dừng.
Cảm giác khá là xa.

Thế nhưng tưởng tượng và thực tế luôn có sự chênh lệch, đúng nghe thông báo đã đến trạm, Hạ Tri Hứa đứng ngẩn người suốt chuyến đi không khỏi sửng sốt.

Nhanh vậy sao?
Chưa gì đã đến nơi rồi.
Thời gian đúng là tay lừa đảo cao siêu.
Hứa Kỳ Sâm đứng lên khỏi chỗ ngồi, Hạ Tri Hứa cũng sực tỉnh lại, hai người xuống xe một trước một sau.

Đi một đoạn đường dọc theo trạm xe bus tới ngã tư, Hạ Tri Hứa đi sang phía đối diện con đường, Hứa Kỳ Sâm lại rẽ trái về nhà.
“Nghe bảo điểm thi văn tuyển sinh của cậu đạt tối đa luôn à, giỏi thật, tớ còn chẳng dám nghĩ đến cơ.”
Giọng điệu Hạ Tri Hứa chân thành một cách rất dễ nhận ra, Hứa Kỳ Sâm cũng chỉ có thể khiêm tốn trả lời, “Do may mắn thôi.”
“Vừa nãy thầy Trương bảo tớ lên phát biểu đại diện khối mười, nhưng tớ không giỏi viết bản thảo lắm, năng lực ngôn ngữ của tớ kém lắm, cậu…” Hạ Tri Hứa đang nói thì dừng bước lại, “Cậu giúp tớ một chút được không?”
Hứa Kỳ Sâm cũng dừng lại, quay đầu nhìn sang Hạ Tri Hứa đang thấp thỏm khôn nguôi.
Cậu không muốn giúp đỡ gì.
Hoặc có thể nói, cậu không muốn dính dáng đến bất kì ai.
Nhưng khi nhìn người trước mặt, nhìn đôi mắt rõ ràng trắng đen của hắn, không hiểu sao cậu lại đồng ý như bị ma xui quỷ khiến.
“Ừm.” Hứa Kỳ Sâm cụp mắt, “Nhưng mà trình độ của tớ cũng chỉ có hạn thôi.”
“Không sao đâu! Cảm ơn cậu nhé!” Hạ Tri Hứa cười không thấy mặt trơi, răng nanh nhỏ gần môi lại lộ ra sáng chói lên dưới ánh mặt trời làm đôi mắt Hứa Kỳ Sâm đau nhức.
Người này chói mắt quá rồi.
“…Tớ về đây.”
Về nhà, Hạ Tri Hứa hoàn thành bữa ăn với tốc độ nhanh nhất, thậm chí còn không đợi mẹ Hạ chờ cả buổi sáng hỏi thăm con trai cảm nhận về trường mới, hắn đã chạy tót vào phòng ngủ, kéo rèm cửa sổ ra, ngồi vào bàn học lấy một quyển vở trống không, bắt đầu suy nghĩ ý tưởng cho bản thảo phát biểu.
Mẹ Hạ bưng đĩa trái cây đã cắt sẵn gõ cửa phòng, bên trong rất im ắng, vì vậy gõ thêm lần nữa.

Nghe tiếng con trai đáp lại, bà mới đẩy cửa ra, “Ăn trái cây đi này, con đang làm gì thế?”
Hạ Tri Hứa không ngẩng đầu lên, “Giáo viên chọn con làm đại diện phát biểu khối mười vào buổi đại hội huy động huấn luyện quân sự ngày mai, con đang chuẩn bị viết bản thảo phát biểu.”
“Thât à?” Mẹ Hạ xoa đầu Hạ Tri Hứa, đặt đĩa lên bàn, “Đúng là con trai của mẹ.” Dứt lời, bà lại nắm lấy vai Hạ Tri Hứa, “Ủa không, trước đây con cũng làm học sinh đại diện bao nhiêu lần rồi mà, sao lần này nghiêm túc thế? Lại còn đích thân viết bản thảo nữa chứ.”
Hạ Tri Hứa đẩy nhẹ mẹ ra, “Con lên cấp ba rồi thì cũng phải có tiến bộ hơn chứ, được rồi mà, mẹ mau ra ngoài đi.”
“Vâng vâng vâng, không làm phiền đại diện tân sinh nhà chúng ta nữa, ngôi sao sáng của ngày mai~”
Mẹ Hạ nói không sai, chưa lần nào hắn nghiêm túc như vậy.
Trước khi hạ bút phải suy nghĩ từ sao cho phù hợp với ngữ cảnh, vận dụng đủ các biện pháp tu từ lằng nhằng rườm rà, vắt kiệt óc tìm từ ngữ phù hợp, tất cả những công việc ấy đều khiến Hạ Tri Hứa vốn chẳng mặn mà gì với môn văn cảm thấy thật lãng phí thời gian.

Nhưng mà.
Hạ Tri Hứa cau mày, cắn đuôi bút.
Không thể để cậu ấy cảm thấy trình mình kém cỏi như vậy, không thể để người bạn mới quen mà lại xem thường được.
Có lẽ đây chính là cái cớ sứt sẹo để che giấu nỗi căng thẳng trong lòng.
Chỉ vì một bản thảo phát biểu, Hạ Tri Hứa không chợp mắt cả trưa, vừa mới đặt bút xuống ngẩng đầu lên thì phát hiện đã là hai giờ chiều.
Mẹ Hạ ngồi trước TV xem phim truyền hình Hàn quốc nhìn con trai út nhà mình lao vọt ra khỏi phòng, biết ngay hắn lại sắp đi muộn rồi.
“Từ từ thôi, đừng có cuống.”
Hạ Tri Hứa thở hồng học chạy tới trạm xe bus, lại không gặp được bóng dáng mình đã chờ mong.
Rõ ràng không hề hẹn trước chiều nay đi chung, không gặp được chẳng phải là điều rất đỗi bình thường sao? Thời gian nghỉ trưa dài như thế, sao cậu ấy có thể tình cờ đợi cùng một tuyến xe với mình được?
Hạ Tri Hứa nắm chặt vở trong tay nhìn về phía chiếc xe bus màu xanh lá đang lái tới gần, hắn quay đầu vẫn không nhìn thấy ai khác, đành quẹt thẻ lên xe một mình.
Có lẽ chuyến xe này lái hơi chậm, hoặc có chẳng là do thời gian dừng ở mỗi trạm hơi lâu.
Cầm siết quyển vở, Hạ Tri Hứa chợt phát hiện ra con đường từ nhà đến trường thật xa biết bao nhiêu.
Thời gian đúng là tay lừa đảo cao siêu.


Bình luận

Truyện đang đọc