HỆ THỐNG ĐIÊN CUỒNG TÌM CÁCH SINH TỒN TRONG TRUYỆN BE


Thành thật mà nói, hiện tại Hứa Kỳ Sâm thấy hơi sợ.
Được rồi, thật ra không chỉ là “hơi”.
Nhưng cậu lựa chọn quy vấn đề này thành tội của hệ thống vì đã thêm thiết lập sợ chó cho cậu.
Trần – thần kinh thô – Kình Vũ nào có cảm nhận được có chuyện gì không đúng ở đây, thấy Mục Diêu đến còn rất là vui vẻ, “A, thế mà Diệp Hàm bảo cậu không tới, nào nào nào, lại đây mau lên.”
Hứa Kỳ Sâm chau mày, không hiểu rốt cuộc con người này bị làm sao.
Không phải khi nãy từ chối cậu thẳng thừng lắm à?
Vẻ mặt Mục Diêu rất không vui, đi tới trước mặt Hứa Kỳ Sâm, “Đàn anh Diệp, anh giận em à?”
Hành động gì thế này?
Không phải người tức giận là hắn à?
Hứa Kỳ Sâm tỏ vẻ anh-chẳng-hiểu-em-đang-nói-gì, lắc đầu với Mục Diêu: “Đâu có…”
“Vậy sao anh không trả lời tin nhắn của em?”
Tin nhắn gì… Hứa Kỳ Sâm lần túi, lấy điện thoại ra bấm bấm, màn hình đen kịt không có một chút phản ứng nào.
“À, hình như là hết pin nên tự động tắt nguồn…” Hứa Kỳ Sâm cười, Mục Diêu nhìn điện thoại cậu, cảm xúc trên mặt dường như dịu đi đôi chút.
Trần Kình Vũ gọi các thành viên trong đội đang ngồi một bên nghỉ ngơi lại, “Đây là tân sinh viên năm nhất ở khoa chúng ta, đến lúc đó có thể sẽ tham gia vào đội…”
Còn chưa nói xong, Mục Diêu đã mở miệng ngắt lời cực kì lạnh nhạt, “Đàn anh, tôi còn chưa đồng ý.”
Bầu không khí lập tức trở nên lúng túng dị thường.
Hứa Kỳ Sâm còn đang phân vân không biết có nên đánh tiếng hòa giải lúc này hay không, anh trai da ngăm khi nãy gọi tên cậu đã nóng máu, “Mày là người mới tới mà tỏ thái độ gì đấy?”
Mục Diêu không nói gì.
Trần Kình Vũ lên tiếng khuyên can, “A Phong, thôi.”
“Thôi cái gì mà thôi.” Một anh trai khác vóc dáng hơi thấp hơn một chút cũng đứng lên, chậm rãi tiến tới giữa sân, nhặt quả bóng trên sàn lên vỗ vỗ, giọng điệu mang vẻ châm chọc: “Sợ chỉ được mỗi cái vóc dáng cao lớn cứ căn bản chả biết chơi bóng là gì, chạy đến đây làm ra vẻ là chính thôi.”
Nói rồi, anh ta dẫn bóng đầy thuần thục chạy lên phía trước, nháy mắt đã tới bên cạnh Hứa Kỳ Sâm, nhẹ nhàng nhảy lên, tay phải nâng bóng ném rổ.
Nhưng cảnh tượng vào rổ dễ dàng trong suy nghĩ của Hứa Kỳ Sâm không hề xuất hiện.
Mà trơ mắt nhìn bóng người màu đen bên cạnh vụt qua, dùng trình độ nhanh nhẹn và khả năng bật nhảy vượt trội hơn hẳn một con người bình thường, lấy đà nhảy lên, quyết liệt hất quả bóng rổ trong tay người có vóc dáng thấp bé kia rơi xuống đất.
Một cú block(*) chẳng hề nể nang.
(*) Block shot: Trong bóng rổ, block là khi các cầu thủ của một đội cố gắng làm chệch hướng tấn công mục tiêu của một cầu thủ tấn công (đội đối phương) và ngăn không cho bóng đi vào rổ.

Người chơi phòng thủ phải chạm bóng (loại bỏ cú ném) trong khi nó đang di chuyển lên trên hoặc trước khi bóng chạm vào rổ/vành rổ.
Tất cả mọi người nhìn về phía rổ.
Hai chân chạm đất, Mục Diêu nhét bàn tay phải vừa vươn ra vào túi quần.
“Đừng tùy tiện kết luận chủ quan như vậy về một người xa lạ.”
Liếc nhìn con người thấp bé với vẻ mặt khó lòng tin nổi sau cú block kia, hắn cong môi, lộ ra một nụ cười nhìn như vô hại.
“Nếu không sẽ dễ bị vả mặt lắm đó, đàn anh.”
Tâm trạng Hứa Kỳ Sâm lúc này chỉ có thể hình dung bằng hai từ: thấp thỏm.
Mục Diêu trước mặt và Mục Diêu mời cậu ăn mì trưa nay thật sự là cùng một người sao?
Quả bóng vô tội bị hất rơi xuống rồi nảy trên mặt đất vài lần, cuối cùng dừng hẳn lại.
Toàn bộ sân bóng rổ trở nên yên tĩnh khác thường.
Vốn dĩ cứ ngỡ rằng cục diện hiện tại sẽ trở nên vô cùng lúng túng bởi hành động của Mục Diêu, không ngờ Trần Kình Vũ lại vỗ tay đầu tiên, Hứa Kỳ Sâm còn tưởng mình xuất hiện ảo giác.

“Giỏi lắm giỏi lắm, quả nhiên là người anh vừa liếc mắt nhìn đã thấy ưng.” Trần Kình Vũ bật cười vài tiếng, “A Minh là tiền phong phụ(*) nổi tiếng trong trường chúng ta, có thể block được cậu ta, được lắm, được lắm.”
(*) Tiền phong phụ/ Tiền phong hàng ngoài (Small Forward): Hoạt động bên trong khu vực 3 điểm và trung tâm hình thang trong sân bóng rổ, yêu cầu giỏi trong việc ném rổ ở các vị trí như cánh và góc, là vị trí chơi linh hoạt nhất trên sân, đòi hỏi phải có sự kết hợp giữa chiều cao vượt trội và kỹ năng ném bóng giỏi.
Quả nhiên, cậu đúng là hoàn toàn không giải thích được mạch não của trai thẳng.
Thú vị nhất là người tên A Minh bị block kia cũng vỗ tay, “Chịu phục, chịu phục rồi, đàn em đỉnh lắm.”
May mắn thay mọi người đều rất tốt, Hứa Kỳ Sâm đưa tay lau mồ hôi trên trán mình, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, nhân lúc đó hỏi trong lòng: “0901, sao Mục Diêu này lại dữ như vậy chứ? Tôi nhớ lúc mình viết có nặng nề sát khí vậy đâu…”
“0901 không biết, 0901 không rõ nữa.”
Hứa Kỳ Sâm: …
Từ bỏ việc xin sự trợ giúp từ Al trước sau đều không có tí tác dụng thực tế nào này, Hứa Kỳ Sâm dồn sự chú ý trở lại thực tại, Trần Kình Vũ bận rộn hỏi thăm kinh nghiệm chơi bóng rổ thời cấp ba của Mục Diêu, Mục Diêu cũng đáp câu được câu chăng, nhìn như thể chẳng phải là chuyện gì to tát.
“Anh thấy được lắm, cậu tham gia với bọn anh đi.” Trần Kình Vũ vỗ vai Mục Diêu.
Mục Diêu quay đầu nhìn Hứa Kỳ Sâm, “Đàn anh Diệp, anh cũng ở trong đội bóng ạ?”
Hứa Kỳ Sâm lắc đầu, “Anh rút rồi.”
“Vậy thôi.” Mục Diêu trả lời rất dứt khoát.

Trần Kình Vũ nghe vậy cuống cả lên, “Đừng mà, Diệp Hàm không có hứng thú với việc luyện tập nên mới rút, nhưng cậu là tuyển thủ hạt giống của bọn anh đấy.” Thấy Mục Diêu chẳng buồn phản ứng, Trần Kình Vũ bèn lôi đầu Hứa Kỳ Sâm qua, “Nếu không thì thế này, Diệp Hàm, ông làm quản lí đội bóng rổ của bọn tôi đi, Mục Diêu cũng ở lại, thế nào?”
Hứa Kỳ Sâm hơi nhíu mày, “Không phải quản lí đội bóng rổ đều là nữ sao?”
Cậu chưa từng thấy con trai làm quản lí đội bóng rổ bao giờ cả…

Trần Kình Vũ lập tức phản bác, “Ai bảo nhất thiết phải là con gái chứ, A Phong nhỉ, tôi thấy Diệp Hàm được lắm.”
A Phong khoanh tay cười cười, “Tôi thấy cũng được, đỡ để mấy em gái vào đội bóng làm mọi người chỉ mải lo chuyện yêu đương.”
Phập.
Sao lại loáng thoáng nghe như tiếng mũi tên bắn trúng ngực.
“Vậy quyết định thế nhá.” Trần Kình Vũ vỗ vai Hứa Kỳ Sâm, “Ông yên tâm, không giao cho ông việc nặng gì đâu, bình thường đến đây huấn luyện cùng người mới là được, dù sao trước đây ông cũng hay đến sân bóng rổ còn gì.”
Nhìn Trần – tôi chưa từng bị Diệp Hàm từ chối bao giờ – Kình Vũ, rồi lại nhìn Mục – đàn anh không đồng ý em đi luôn bây giờ đây – Diêu.
Hứa Kỳ Sâm chỉ có thể yên lặng thở dài trong lòng.
“Được rồi.” Tiện thể bổ sung thêm một câu, “Nhưng sau này chắc tôi sẽ hơi bận, khi nào có thời gian mới qua chỗ đội được, không sao chứ?”
Trần Kình Vũ không định cho cậu làm quản lí đội bóng rổ thật, mục đích chính là giữ chân Mục Diêu lại thôi, nên cũng chẳng quan trọng việc cậu có thể thực hiện tốt trách nhiệm của quản lí đội bóng hay không, “Không sao, khi nào rảnh ông qua đây giúp đỡ là được.”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, mọi chuyện cứ thế mà phát triển theo chiều hướng kì lạ như vậy.
Ngồi xếp bằng ở một bên, hai tay chống đầu, nhìn Trần Kình Vũ đang thảo luận gì đó với các thành viên và Mục Diêu.
“Diệp Hàm.”
Nghe Trần Kình Vũ gọi tên mình, Hứa Kỳ Sâm đứng dậy đi tới, “Sao thế?”
“Ghi lại một vài số liệu thể chất của em ấy đi.” Trần Kình Vũ đưa cho cậu một tờ bảng biểu, chỉ về góc sân bóng rổ, “Thiết bị đo lường ở đằng kia.”
“Ừ.” Hứa Kỳ Sâm nhận lấy.
“Cố lên nhé quản lí.” A Minh nắm tay phải, giơ trước mặt Hứa Kỳ Sâm.
Này là định cụng tay với cậu à?
Hứa Kỳ Sâm lúc nào cũng lặng lẽ đương nhiên không quen với cách giao lưu quá mức nhiệt tình này, nhưng cậu vẫn học theo, siết chặt tay thành nắm đấm, vươn ra cụng với A Minh.
Mục Diêu đứng bên cạnh bỗng nhiên bật cười thành tiếng, Hứa Kỳ Sâm quay đầu lại nhìn hắn.
Cảm giác này cứ quen thuộc sao sao.
Điều cơ bản trước nhất đương nhiên là chiều cao và cân nặng của Mục Diêu, Hứa Kỳ Sâm dẫn hắn tới góc đặt thiết bị, “Cậu đứng lên đó đi.”
Mục Diêu ngoan ngoãn đứng lên.
Hứa Kỳ Sâm cúi đầu nhìn số cân nặng, “85.2kg.” Rồi lại ngẩng đầu xem xét vạch số chiều cao, “1m92…”
Cao ghê.
“Đo sải tay nào.” Hứa Kỳ Sâm lấy thước cuộn, kéo ra, giữ lấy đầu đoạn vừa rút đưa cho Mục Diêu, “Cầm lấy.”
Mục Diêu gật đầu, ngoan ngoãn cầm, mím môi cười, dang hai tay ra hết sức nghe lời.

Hứa Kỳ Sâm chậm rãi kéo thước cuộn thẳng sang bên còn lại, dừng ở đầu ngón tay kia.
Vẻ mặt Hứa Kỳ Sâm hết sức nghiêm túc, hơi nheo mắt lại cẩn thận kiểm tra số liệu đo, Mục Diêu nghiêng đầu chăm chú quan sát cậu.
Một cái ôm bán thành phẩm, mang lại cho hắn cảm giác sung sướng đến tột đỉnh.
“Chà.” Hứa Kỳ Sâm hơi giật mình, “1m94…” Ngẩng đầu nhìn Mục Diêu, đôi mắt sáng ngời, “Cộng thêm ngón tay cong lại ở bên kia của cậu nữa, áng chừng cũng phải 1m98, dài thật đấy.”
Mục Diêu nhướng mày, vẻ mặt đắc ý y như một đứa trẻ.
Các chỉ tiêu tố chất chuyên nghiệp tiếp theo cần có sự trợ giúp của người khác, Hứa Kỳ Sâm đưa Mục Diêu ra giữa sân, Trần Kình Vũ hướng dẫn Mục Diêu thực hiện các bài kiểm tra như bật nhảy tại chỗ và cường độ ném rổ, Hứa Kỳ Sâm đứng bên cạnh ghi chép.
Kết quả các hạng mục khảo sát thể chất của Mục Diêu đều cực kì xuất sắc, ngay cả Trần Kình Vũ đã chơi bóng rổ nhiều năm liền cũng phải ngỡ ngàng, lúc nhìn Mục Diêu vẻ mặt chẳng khác nào nhặt được của quý.
Mặc dù Hứa Kỳ Sâm không am hiểu về bóng rổ cho lắm, nhưng vẫn thường ngồi một mình yên lặng quan sát nên cũng hiểu được đôi chút.

Đương nhiên, trong lòng cậu hiểu rõ hơn ai hết rằng ở rất nhiều hạng mục kiểm tra, Mục Diêu đều không cố gắng hết sức mình.
Cũng không uổng thiết lập Chó chăn cừu Đức trước đây cậu đặt ra, Hứa Kỳ Sâm nghĩ thầm.
Hình thể cao to mạnh mẽ, thao tác nhanh nhẹn, tính công kích mạnh, năng lực làm việc rất cao, tất cả những điều này đều là đặc tính của Chó chăn cừu Đức.
Mặc dù lúc đầu khi sáng tác, Hứa Kỳ Sâm chỉ đơn giản cho rằng Chó chăn cừu Đức là giống chó đẹp và ngầu nhất trong lòng cậu, nên mới thiết lập như vậy mà thôi.
Hiện giờ nhìn thấy người thực, cảm giác vi diệu không nói nổi thành lời.
“Tốt lắm.” Trần Kình Vũ lật qua lật lại tờ bảng biểu, vẻ mặt vui mừng không thôi, “Đợi hai ngày nữa chúng ta cùng nhau huấn luyện chung vài lần, tập phối hợp thi đấu, bước chân vào vòng chung kết các trường chắc chắn không thành vấn đề.”
Mục Diêu gật đầu, vẫn không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn Hứa Kỳ Sâm đang đứng ngẩn người bên cạnh.
Không rõ vì sao, trong lúc thất thần, Hứa Kỳ Sâm lại cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn về phía mình, bèn vô thức chếch nghiêng đầu.
Tầm mắt chạm nhau.
Cả hai người đều quay mặt đi.
Một loại cảm giác rất quen thuộc.
Trần Kình Vũ vỗ tay, “Hôm nay đội chúng ta có thêm người mới, lát nữa nhất định phải đi ăn mừng mới được.”
A Minh cũng ồn ào, “Được đấy, bọn mình đi ăn xiên nướng đi! Tôi đói lắm rồi~”
“Đi đi đi, ăn khuya đi.”
Hứa Kỳ Sâm hơi do dự, trong đầu cân nhắc xem có nên từ chối hay không.
Bỗng nhiên cảm nhận được một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai mình, kì lạ là Hứa Kỳ Sâm hoàn toàn không thấy phản cảm chút nào.
Nghiêng đầu, bắt gặp nửa bên mặt của Mục Diêu.
“Đàn anh sẽ đi chứ ạ?”
“Hả?” Hứa Kỳ Sâm nghĩ ngợi, không biết tại sao không nói nổi từ chối – không giống như những lúc đối mặt với Trần Kình Vũ, vì để không bị hắn phát hiện ra Diệp Hàm có điểm bất thường nên không thể không làm theo lời hắn nói, mà là một cảm giác không đành lòng rất tự nhiên.

Dường như chẳng tài nào từ chối được lời đề nghị của Mục Diêu.
“Ừ… Đi.”
Cậu có thể cảm nhận được rất rõ ràng rằng lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt trên vai mình kia dần buông lỏng.
Ánh mắt của Hứa Kỳ Sâm rơi xuống bàn tay kia, nhìn một hồi lâu, không nói gì.
“Vậy thì tốt.” Mục Diêu mím môi cười, đôi mắt lại cong cong, khác biệt hoàn toàn với con người vừa mới phá cửa xông vào kia.
Hứa Kỳ Sâm hết sức hoang mang.
Rời khỏi sân vận động, Trần Kình Vũ đưa bọn họ đi tới một quán đồ nướng cách cửa đông không xa, công việc kinh doanh của cửa hàng khá tốt, khu vực ngoài trời kín cả chỗ ngồi.
Vừa mới đẩy cửa ra, gió lạnh từ máy điều hòa phả vào mặt, tâm trạng Hứa Kỳ Sâm lập tức thoải mái hẳn.
“Ô, Kình Vũ đến đó à.” Một ông chú mập mạp bước ra từ bên trong, “Mấy ngày rồi không gặp mấy đứa rồi.”
Mọi người chào hỏi nhau đầy quen thân, Hứa Kỳ Sâm vừa định mở miệng theo cùng đã bị ông chú vỗ vỗ vai, “Sao Tiểu Hàm vẫn gầy nhom thế này, cháu xem mấy đứa kia kìa, đứa nào đứa này cao khỏe thế kia cơ mà.”
Hứa Kỳ Sâm cười, “Cháu ăn nhiều lắm đấy ạ.”
Ông chú cũng cười, có thể là vì nhìn thấy Mục Diêu nên hỏi Trần Kình Vũ, “Cậu chàng đẹp trai này là?”
“À, tân sinh viên khoa bọn cháu đấy ạ, sau này sẽ cùng vào đội bóng rổ cùng chúng cháu.” Trần Kình Vũ chỉ lên tầng trên, “Ông chủ, còn phòng riêng không ạ?”
“Mấy đứa đến đúng lúc lắm, vừa có một phòng riêng đặt trước bị hủy, đúng lúc đang trống.

Lên đi, phòng ở tít bên trong cùng cạnh nhà vệ sinh ấy nhé.”
“Vâng ạ.”
Năm người rồng rắn lên tầng hai, Hứa Kỳ Sâm đi cuối cùng, mấy cậu trai to con đạp lên bậc cầu thang ruỳnh ruỳnh, làm cậu có một loại cảm giác bất an lúc nào cũng có thể bị giẫm bẹp.
Nói là phòng riêng, thực chất không gian bên trong cũng không lớn lắm, đặt một chiếc bàn dài, Hứa Kỳ Sâm và Mục Diêu được xếp ngồi chung trên ghế sô pha ở một đầu, ba người còn lại ngồi trên ghế đối diện, Trần Kình Vũ gọi một bàn đầy ắp đồ nướng, Hứa Kỳ Sâm cả tối chưa lót gì vào bụng vừa ngửi thấy mùi thơm đã lập tức thấy đói.
“À, gọi điện thoại cho lão Trương với Đầu Gỗ xem có đến không?” Trần Kình Vũ huých cùi chỏ với A Minh, A Minh lắc đầu, “Tôi vừa hỏi rồi, lão Trương không tới được, Đầu Gỗ hôm nay có tiết tự chọn.”
“Vậy chúng ta ăn trước đi.” Trần Kình Vũ gọi năm lon bia, thêm một chai rượu trắng, “Hôm nay không say không về nghe chưa, vì đội chúng ta vừa được thay máu mới.”
Mặc dù mới đầu mọi người đối đầu không khoan nhượng, nhưng thái độ của cả ba người đều rất thân thiết, thậm chí còn có thể miêu tả bằng cụm từ đầy nghĩa khí.

Hứa Kỳ Sâm cảm thấy rất may mắn, trước đây viết Diệp Hàm yêu thầm Trần Kình Vũ xem ra cũng không bị vô lý, mặc dù không phải hình mẫu lí tưởng của bản thân, nhưng những người này đều rất tốt.
Lặng lẽ liếc mắt sang nhìn Mục Diêu, thấy có vẻ như hắn cũng đã cởi bỏ lớp phòng bị, không còn ngập tràn vẻ công kích như trước nữa.
Trần Kình Vũ khui rượu, trước hết rót cho mình một ly, sau đó chuyển sang ly của Hứa Kỳ Sâm, Hứa Kỳ Sâm nhìn rượu rót ầm ầm tràn ra cả miệng ly, không biết phải nói gì, đành nhân lúc mọi người không chú ý âm thầm mua một chai thuốc tỉnh rượu loại mạnh từ 0901, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Đợi đến lúc chỉ còn sót lại Mục Diêu, Mục Diêu mới mở miệng nói: “Đàn anh Trần, em không biết uống rượu.”
Vẻ mặt cậu ta rất nghiêm túc, Hứa Kỳ Sâm vừa ăn khoai tây nướng vừa chằm chằm quan sát hai người.
Trần Kình Vũ không hề ngẩng đầu, “Mục Diêu, cậu chẳng thú vị gì cả.

Uống bia không say đâu, đến đây nào, thử chút đi.”
Ăn xong khoai tây, Hứa Kỳ Sâm lại lặng lẽ cầm thêm một xâu chân gà nướng, thong thả ung dung gặm, mắt nhìn về phía Mục Diêu, vẻ mặt hắn xuất hiện một chút gượng gạo.
Không biết uống rượu.
Uống rượu.
Rượu.
Hứa Kỳ Sâm bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì, thả chân gà trên tay xuống, cầm lấy ly rượu của Mục Diêu nốc một hơi.
Ba người đối diện không hiểu gì.
A Phong: “Diệp Hàm, ông uống sai ly rồi…”
Hứa Kỳ Sâm đặt ly xuống, giả vờ như không hề hay biết, “Vậy sao? À đúng rồi…” Cậu cười, chỉ chân gà trên đĩa, “Món này hơi mặn, tôi định uống tí rượu cho dằn vị xuống.” Nói rồi vừa lẩm bẩm kêu mặn, vừa uống cạn ly rượu của mình.
Đó đều là lấy cớ cả, mặc dù vụng về thấy rõ, nhưng Hứa Kỳ Sâm buộc phải làm như thế.
Ai bảo cậu tự làm bậy, đặt ra thiết lập tìm đường chết [đụng phải chất cồn sẽ hiện nguyên hình] cho Mục Diêu chứ?
Vì để hắn không dọa sợ mọi người, phát sinh biến lớn cho cốt truyện, Hứa Kỳ Sâm đành phải dũng cảm đứng ra chắn rượu thay.
Một lần còn bỏ qua được, nhưng liên tục mấy lần đều như vậy, Trần Kình Vũ bắt đầu thấy khó hiểu, “Không phải chứ, tôi rót cho em ấy ly nào là ông uống hết ly ấy, Diệp Hàm, đầu óc ông có vấn đề à?”
Hứa Kỳ Sâm lấy mu bàn tay lau miệng, ho khan mấy tiếng, “Đâu, đâu có.”
Ba người đối diện đều nhìn cậu bằng ánh mắt rất kì quặc.
Hứa Kỳ Sâm cười chột dạ, “Ừm…”
“Đàn anh, em bị dị ứng với cồn rất nghiêm trọng.” Mục Diêu chân thành giải thích, “Đàn anh Diệp không muốn phá hỏng không khí vui vẻ của mọi người nên mới uống thay em.”
Trần Kình Vũ đặt chai rượu xuống, “Từ nãy đến giờ có mỗi thế thôi chứ gì, Diệp Hàm sao ông không nói sớm, tự mình nốc nhiều rượu như vậy tôi còn tưởng ông lên cơn gì.”
Hứa Kỳ Sâm bất đắc dĩ cười trừ.
Trần Kình Vũ lập tức gọi nước chanh cho Mục Diêu, “Uống cái này đi.”
“Cảm ơn đàn anh Trần ạ.”
Mấy cậu con trai rượu vào là bắt đầu cười cười nói nói, pha trò gây cười, chỉ có một mình Hứa Kỳ Sâm ăn xiên nướng hết sức nghiêm túc.


Đợi đến lúc cậu ăn được kha khá, ba anh trai đằng kia cũng đã hòm hòm say, người nào người nấy vật nhoài ra bàn, tay run bắn lên mà vẫn còn hò hét rót thêm ly nữa.
Cảnh tượng ấy khiến Hứa Kỳ Sâm dở khóc dở cười.
Ăn no rồi, Hứa Kỳ Sâm ngả người dịch về đằng sau duỗi thẳng chân, nhưng vì không vững nên suýt nữa ngã ra khỏi ghế sô pha, vì vậy bèn vội vàng lấy tay chống đệm ngồi, thu gọn chân vào định ngồi trở lại chỗ.
Nhưng đôi chân vừa rút lại đã không cẩn thận đạp phải chân một người khác.
Hứa Kỳ Sâm vội vàng nói “Ngại quá”, mặc dù còn chưa biết rốt cuộc là đạp phải ai.
“Đàn anh, anh đạp phải chân em rồi.” Mục Diêu bình tĩnh cầm lấy ly nước uống một ngụm.
Hứa Kỳ Sâm đang định xin lỗi, nhưng lúc ngẩng đầu lên Mục Diêu lại không khỏi lắp bắp.
“Em, em cầm nhầm ly rồi.”
Mục Diêu vừa uống một ngụm đã phát hiện ra, nhưng đã không còn kịp nữa.
Hứa Kỳ Sâm vội vã ngồi dậy, nhéo mặt hắn nhằm để hắn há miệng ra: “Em nhổ ra mau lên.”
Mục Diêu tránh khỏi tay cậu, xoa xoa mặt mình, chau mày, “Em nuốt hết rồi, đàn anh sao thế?”
“Hả?” Hứa Kỳ Sâm hơi sửng sốt, đúng vậy, phản ứng của cậu hình như rõ rệt quá rồi, “Cái đó… Không phải em bảo em dị ứng rượu rất nghiêm trọng còn gì…”
Mục Diêu nhìn vẻ mặt hoảng loạn của Hứa Kỳ Sâm, bật cười thành tiếng.
Còn cười được nữa.
Thật là…
Hứa Kỳ Sâm lại cảm thấy kì lạ, sao vừa rồi Mục Diêu lại cầm nhầm cốc được?
Tại cậu dẫm trúng chân à?
Không phải chỉ là dẫm vào chân một cái thôi sao?
Còn chưa làm rõ manh mối bên trong, đã bị hành động tiếp theo của Mục Diệu dọa giật mình.
Thằng nhóc này theo đà ngã xuống, gối đầu lên đùi Hứa Kỳ Sâm.
“Đàn anh…” Giọng mũi của Mục Diêu hơi nặng, nghe dẻo quánh.
Như đang làm nũng.
“Em say rồi.”
Lúc này còn đùa được nữa.

Hứa Kỳ Sâm định đẩy ra, lại phát hiện trên đầu hắn…
Mọc ra hai cái tai đen xù lông!
Hứa Kỳ Sâm sợ tới mức run lên.
Mục Diêu thoáng nghiêng mặt sang, đặt ngón trỏ trước môi, “Suỵt…”
Tiêu rồi.
Liếc nhìn ba người anh em ngồi đối diện chỉ cách đó một bước chân.
Rồi lại cúi đầu nhìn Mục Diêu.
Cậu còn phải vờ như rất ngạc nhiên, thì thầm hỏi: “Sao em lại thành như vậy…”
Mục Diêu vươn tay, tháo chiếc mũ lưỡi trai trên đầu Hứa Kỳ Sâm xuống dễ như ăn cháo.
“Cho em mượn cái này một lúc nhé.”
Đội lên đầu, sau đó ngồi dậy.
Tốc độ tim đập khiến Hứa Kỳ Sâm bồn chồn không yên.
Mục Diêu quay sang, đè thấp vành mũ xuống nhìn Hứa Kỳ Sâm, nở nụ cười.

Không phải nụ cười mím môi kìm nén, cũng chẳng mang theo ý khiêu khích nào.
Mà là nụ cười xán lạn đong đầy ánh nắng tháng chín.
Chiếc răng nanh nhọn hoắt gần môi cuối cùng cũng không thể giấu được nữa.

Trong căn phòng riêng chật hẹp, dưới ánh đèn tối tăm, lấp lóe ánh sáng vừa đáng yêu vừa lạ lùng.
Nụ cười này, đối với Hứa Kỳ Sâm mà nói, thật sự quá đỗi quen thuộc.
Không giải thích được vì sao, khi nhìn thấy nụ cười ấy, trái tim lại nhói lên rất khẽ.
Rõ ràng chỉ xa cách một ngày, lại cảm giác như đã lâu lắm rồi không gặp.
Thời gian thật sự là kẻ chủ quan nắng mưa thất thường.
Còn chưa kịp thoát khỏi dòng suy nghĩ, đã bị Mục Diêu lôi ra ngoài.
Trần Kình Vũ hoàn hồn, gục đầu xuống bàn, với với tay, mơ màng nói, “Hai người đi… Đi đâu… Tiếp đi đã…”
Hứa Kỳ Sâm nhỏ giọng gọi mà không được đáp lại, đành mặc mình bị kéo đi suốt dọc đường, nhìn cổ tay mình bị Mục Diêu nắm chặt.
Xuống dưới tầng, Mục Diêu nói với ông chủ chuyện nhóm Trần Kình Vũ uống say, không ngờ ông chủ lại trực tiếp xua tay, “Cũng chả phải lần đầu, nhìn thì oai chứ thật ra tửu lượng thấp lắm, không sao, hai đứa cũng không hiểu được ba thằng nhóc đấy đâu, tối nay cứ để ở lại chỗ chú, hai đứa về mau đi.”
Lúc này Hứa Kỳ Sâm mới thở phào một hơi, vừa rồi cậu còn đang lo lắng vấn đề làm sao xách được ba tên kia về được, dù có khiêng lên đi ra ngoài cũng sẽ trở thành một “kỳ quan.”
Mục Diêu kéo Hứa Kỳ Sâm ra khỏi quán nướng.
Chính xác mà nói mùa hè đã kết thúc rồi, mặc dù ánh nắng ban ngày vẫn còn cố gắng tạo nên nhiệt độ nóng bức huyễn hoặc, nhưng đêm vừa buông xuông, sự chênh lệch nhiệt độ tăng vọt vẫn phơi bày sự thực rằng mùa thu đã dợm bước đến gần.
Gió đêm trong cái tiết trời này mang theo nhiệt độ không nóng không lạnh vô cùng vi diệu.
Hứa Kỳ Sâm bị hắn kéo đi, mải miết đi trong bóng tối.
Mặc dù cảnh tượng không hề có một điểm giống nhau, nhưng trong lòng cậu lại như đang phát đi phát lại rất nhiều lần một cuộn phim.
Là Lâm Nhiên, hay có chăng là người ấy.
Hứa Kỳ Sâm không nói rõ được.
Bất giác bị hắn dẫn tới một con hẻm nhỏ đen kịt.
Mục Diêu dừng bước, xoay người nhìn cậu, “Đàn anh, anh bị em dọa sợ rồi sao?”
Hứa Kỳ Sâm theo bản năng hả một tiếng trước nhất, sau đó gật đầu, “Ừm.”

Mục Diêu cười phì thành tiếng, “Sao em lại thấy anh chẳng có vẻ gì là sợ thế nhỉ?”
Ánh mắt Hứa Kỳ Sâm hơi lay động, “Anh… Trước đây anh từng nghe người khác kể rằng, có, có quái thú gì gì đó…” Rồi cậu xua tay, “Nhưng mà em yên tâm, anh sẽ không nói ra đâu, anh, anh rất thích động vật nhỏ…”
Mục Diêu tiến đến trước mặt Hứa Kỳ Sâm, khoảng cách giữa hai người đột ngột ngắn lại.
“Thật sao?” Răng nanh nhỏ của hắn lộ ra lần nữa, “Vậy anh có thích chó không?”
Hứa Kỳ Sâm nuốt nước bọt, gật đầu.
“Ồ~”
Không hiểu vì sao, Hứa Kỳ Sâm lại nghe ra được hứng thú đùa dai trong từ tượng thanh hết sức đơn giản này của Mục Diêu.
Một loại linh tính chẳng lành thình lình bật ra.
Quả nhiên.
Dự cảm của Hứa Kỳ Sâm từ trước đến nay chưa bao giờ làm cậu thất vọng.
Con ngõ tối tăm không người đột nhiên xuất hiện một tràng tiếng chó sủa liên tiếp, Hứa Kỳ Sâm nheo mắt nhìn, một đám thú nhỏ lông xù chạy nhào ra từ trong bóng tối.
Nỗi sợ hãi sinh lý trào dâng tựa thủy triều.
Cậu dám thề, cả đời này mình chưa bao giờ sợ hãi như vậy!
“Á!”
Hứa Kỳ Sâm định bỏ chạy theo bản năng, nhưng ở đầu còn lại của con hẻm, cũng có một đàn cún con hết sức phấn khởi chạy tới.
Chuyện gì thế này hả!
Hứa Kỳ Sâm cuống đến độ mình mẩy run bắn, nước mắt sắp trào ra khỏi hốc mắt, con ngõ hẻm bị chặn kín bưng, không còn đường nào chạy thoát.
Trong lúc quẫn bách, bắt gặp Mục Diêu đứng sừng sững như cái sào tre bên cạnh với khuôn mặt bình tĩnh, Hứa Kỳ Sâm không hề nghĩ ngợi nhảy vọt lên người hắn.
Nhìn Hứa Kỳ Sâm ôm chặt mình không dám buông tay như con gấu túi, thậm chí còn muốn nhích hẳn lên trên, Mục Diêu cười không ngậm miệng lại được, hai cánh tay đỡ lấy đùi Hứa Kỳ Sâm.
Khát vọng sinh tồn mãnh liệt khiến Hứa Kỳ Sâm ôm chặt lấy cổ Mục Diêu, vùi đầu vào vùng cổ hắn, không dám ngẩng lên dù chỉ một giây đồng hồ.
Mục Diêu cười hỏi: “Đàn anh, không phải anh thích chó sao?”
Hứa Kỳ Sâm lắc đầu, buồn bực kêu: “Mau xua chúng nó đi đi! Xin em đấy!”
“Em cũng hết cách rồi.” Mục Diêu cố ý thở dài, “Lúc em thay đổi hình dạng, trên người sẽ tỏa ra mùi hương chỉ có đồng loại mới nhận ra được, hơn nữa còn bị thu hút chạy lại đây.”
Hứa Kỳ Sâm vẫn chôn kín đầu trong cổ hắn, âm thanh xen lẫn tiếng nức nở khẽ, “Vậy phải làm sao bây giờ! Anh sợ lắm!”
Mục Diêu luồn tay ra sau vỗ về lưng Hứa Kỳ Sâm, giọng nói trầm thấp mà dịu dàng, “Được được được, đừng sợ mà.” Vừa dỗ dành Hứa Kỳ Sâm, vừa ôm cậu chậm rãi đi ra khỏi con ngõ.
Mặc dù đã muộn lắm rồi, nhưng lối đi bộ vẫn có không ít người, Hứa Kỳ Sâm cảm thấy việc mình treo trên người Mục Diêu như thế này trông rất mất mặt, nhưng cậu thật sự sợ chết đi được, tim suýt nữa thì vọt ra ngoài cổ họng, đến mức ấy thì thà chịu mất mặt còn hơn là xuống dưới.
Mấy con cún đáng sợ đó theo đuôi họ suốt cả chặng đường, sủa gâu gâu gâu không ngừng.
Mãi đến tận khi tới cổng trường mới yên tĩnh trở lại, rồi từ từ tản đi.
Mục Diêu lay người trên thân mình.
“Đi cả rồi anh.”
Hứa Kỳ Sâm vẫn không dám ngẩng đầu, sụt sịt, “…Thật không?”
“Ừm.”
Giọng điệu đối phương rất mực chắc chắn, bấy giờ Hứa Kỳ Sâm mới thả lỏng hơn chút, ngó nghiêng xung quanh xác định thật sự không còn chó nữa, thở phào nhẹ nhõm.
“Làm anh sợ gần chết…”
Đột nhiên phát hiện ra mình vẫn còn đang treo trên người Mục Diêu, cậu vội vàng giãy người tụt xuống, lời nói cũng bắt đầu vấp váp.
“Cái đó… Em, em… Anh, anh phải về rồi… Em cũng mau quay lại kí túc xá đi!”
Ném lại những lời không hề logic đáng nói đó, rồi vắt chân chạy trốn.
Chạy một mạch về kí túc xá, phát hiện Dương Hiểu Thành còn chưa đi ngủ.
“Cậu đi đâu thế?” Dương Hiểu Thành nghiêng đầu nhìn Hứa Kỳ Sâm chạy trốn đến nỗi thở không ra hơi, “Làm gì mà mệt dữ vậy, bị chó đuổi sát đít hay gì.”
Hứa Kỳ Sâm chống cửa bước vào, chột dạ lắc đầu.
“Tớ gọi điện mà cậu không nghe máy gì cả, tưởng đêm nay không về ngủ chứ.”
“Điện thoại tớ hết pin nên tắt nguồn.” Hứa Kỳ Sâm đi tới bên bàn của mình, tìm cục sạc để sạc pin, sau đó rót cho mình một cốc nước uống.
“Hai hôm nay cậu kì lạ lắm đấy.” Dương Hiểu Thành gõ mã hiệu, không ngẩng đầu, “Không phải yêu đương gì đấy chứ?”
Hứa Kỳ Sâm bị lời này làm sặc sụa, ho đến nỗi không nói nên lời, chỉ có thể xua xua tay.
“Nhìn dáng vẻ này của cậu là biết đang chột dạ rồi, nói đi, năm mấy? Có xinh đẹp không?”
Hứa Kỳ Sâm lắc đầu, phủ nhận lần nữa.

Điện thoại trên bàn sáng lên, cậu tiện tay mở khóa, phát hiện WeChat thông báo vài tin nhắn.
Mở ra xem, là tin nhắn gửi lúc sáu giờ chiều.
[Mục Diêu]: Không được!
Tự nhiên nhắn một câu như vậy, Hứa Kỳ Sâm chẳng hiểu gì.
Cái gì thế…
Ngón tay lướt lên trên, nhìn thấy tin nhắn cuối cùng mình gửi.
[Được rồi, không sao, để anh tìm người khác vậy.]
Rồi lại trượt xuống.
Mục Diêu: [Không được!]
Mục Diêu: [Đàn anh, không được tìm người khác!]
Mục Diêu: [Em sẽ đi, chờ em.]
Chợt nhớ tới dáng vẻ hung hăng bước thẳng vào sân bóng rổ khi nãy của hắn, Hứa Kỳ Sâm không nhịn được khóe môi cong lên.
“Cậu nhìn cậu kìa, cầm điện thoại lên là lại cười cái kiểu này, chắc chắn là đang yêu đương sau lưng tớ rồi!”
Không mà.
Hứa Kỳ Sâm thầm phản bác trong lòng.


Bình luận

Truyện đang đọc