HỆ THỐNG ĐIÊN CUỒNG TÌM CÁCH SINH TỒN TRONG TRUYỆN BE


Ngay lúc Hứa Kỳ Sâm trở tay không kịp, giọng nói của Lý Vân đã vọng vào từ bên ngoài.
“Mộng Trạch? Mộng Trạch? Cậu có ở trong đó không?”
“Có ạ!” Như níu được nhành rơm cứu mạng, Hứa Kỳ Sâm ngậm kẹo đáp một tiếng, dựa đà nhanh chóng bò dậy, nhìn chàng trai trước mặt, cúi đầu, “Cảm ơn ạ.” Sau đó đi ra ngoài.
“Cậu làm cái gì thế hả, chị vội chết đi được.” Lý Vân kéo Hứa Kỳ Sâm đi về phía trước, giày cao gót giẫm như sắp bay đi.
Nhân viên công tác nữ xung quanh đó vui hơn hớn, thì thầm gọi tên Quý Mộng Trạch, bấy giờ Hứa Kỳ Sâm mới phát hiện ra mũ của mình vẫn còn nằm trong tay người kia.
Hứa Kỳ Sâm theo bản năng quay đầu lại, đúng lúc Lâm Nhiên bước ra khỏi phòng vệ sinh, ánh mắt hai người chạm nhau, Lâm Nhiên giơ cao tay cầm mũ lưỡi trai đen, khóe môi hơi cong lên.
Hứa Kỳ Sâm quay đầu, hỏi: “Lát nữa Lâm Nhiên ở trong phòng casting thật sao ạ?”
Lý Vân: “Ừ, diễn viên casting trước đều bảo nhìn thấy cậu ta mà.” Lý Vân sợ Hứa Kỳ Sâm căng thẳng, bèn động viên, “Không sao đâu, mặc dù Lâm Nhiên nổi tiếng từ khi còn trẻ, nhưng tính tình rất tốt, không hề kiêu căng gì cả.”
Hứa Kỳ Sâm không thấy được an ủi chút nào, đây là nhân vật cậu sáng tạo ra, cậu hiểu rõ ràng hơn ai hết đằng sau vẻ ngoài dịu dàng thân thiện của ảnh đế trẻ tuổi kia là hạng người gì từ tận sâu trong xương cốt.

Trước đây cậu luẩn quẩn trong lòng thế nào mà xây dựng thiết lập khẩu phật tâm xà như vậy được nhỉ?
Có điều, tính cách thiết lập của Lâm Nhiên trở thành phiên bản ngoài đời thực, vì cớ gì lại có cảm giác thân quen kì lạ…
Lý Vân thấy cậu ngẩn người, vội vã bảo cậu đừng suy nghĩ nữa, “Chuẩn bị nhanh lên, còn một người nữa là đến cậu rồi, có muốn cầm kịch bản vào không?”
Hứa Kỳ Sâm lắc đầu, “Không cần ạ.”
Lý Vân nửa tin nửa ngờ nhìn cậu, thấy sắc mặt cậu điềm tĩnh lại càng không yên lòng: “Cậu cũng đừng phật hệ (*) quá như thế.”
(*) Phật hệ: Kiểu người sống thế nào cũng được, không tham vọng, không tranh đoạt, coi nhẹ mọi chuyện.
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, “Em biết rồi.”
Chẳng bao lâu sau người casting đằng trước bước ra, Hứa Kỳ Sâm hít một hơi, vừa nãy mới ăn nhiều kẹo quá, chân răng mềm nhũn cả ra rồi.

Sau khi bước vào, cậu mới phát hiện ra trong đó chỉ có hai người, một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi và một người phụ nữ đeo kính khoảng ba mươi tuổi, hẳn là Trần An Bình và Cù Thanh.

Ghế tựa thứ ba trống vắng, không hiểu sao Hứa Kỳ Sâm lại thấy nhẹ nhõm, cậu hơi cúi đầu, đi tới trước máy quay, tự giới thiệu bản thân một cách đơn giản.
Từ lúc cậu bước vào, đạo diễn Trần và biên kịch Cù vẫn luôn quan sát bằng ánh mắt chẳng mấy thân thiện.

Hứa Kỳ Sâm nhìn ra được, dù sao Quý Mộng Trạch nổi tiếng là bình hoa chỉ được mỗi cái mã, phản ứng của bọn họ cũng là điều dễ hiểu.
Đạo diễn Trần lạnh lùng không nói gì, bầu không khí có phần căng thẳng.
Hứa Kỳ Sâm là người không có lòng hiếu thắng, cho nên hiếm khi nào cảm nhận được sự căng thẳng trong những cuộc cạnh tranh.

Trần An Bình dõi theo cậu, cậu cũng bất động nhìn lại đối phương.
Cù Thanh mở miệng dẫn chuyện trước, giọng không nóng không lạnh: “Đọc qua kịch bản chưa?”
“Rồi ạ.”
“Cậu thử độc thoại lời của Úc Ninh ở trang thứ ba trước đi, đằng đó có kịch bản, có thể đọc.”
Hứa Kỳ Sâm dạ một tiếng, thầm nghĩ có lẽ bọn họ lo mình thể hiện quá kém nên không muốn gây khó dễ gì.

Nhưng cậu cũng chẳng đến lấy kịch bản, chỉ cúi đầu hắng giọng một tiếng, mắt nhìn thẳng máy quay, bắt đầu vào thẳng.
“Tháng sáu, không khí nóng nực trên con đường nhựa khiến mọi thứ gom trong tầm nhìn trở nên biến dạng, tựa rong biển lay động trong đáy mắt.

Thanh âm quay đều của bánh xe đạp điên cuồng văng vẳng bên tai, mồ hôi, gió ấm, trời xanh, như thể khay đựng thuốc màu của tranh sơn dầu, mãnh liệt hòa lẫn trong nhau.”

“Hôm nay liệu anh ấy còn ở trong tiệm cà phê đó không? Hẳn là có chăng, hôm qua anh ấy mặc một bộ đồng phục màu đen cũ kĩ, ấy vậy mà trông lại rất phù hợp.

Khi ấy sao mình chẳng liếc mắt nhìn qua tấm thẻ trên ngực anh ấy một lần, có khi đã biết được tên người ta rồi cũng nên.”
Hứa Kỳ Sâm nói chậm rãi, giọng cậu cực kì đặc biệt, chất giọng thiếu niên vừa lành lạnh vừa mềm mại.
“Lỡ như không ở đó thì sao? Lỡ như hôm nay anh ấy nghỉ rồi thì sao? Nóng quá đi mất, mặt trời nóng ran đằng sau lưng, còn hơi đau nữa.

Lối bước cũng sắp tan chảy đến nơi rồi, nhìn như lớp dầu nhão dính, như bết hẳn vào quần áo trên người.

Trong không khí hỗn độn thoang thoảng hương thơm cà phê rất mỏng, mũi mình nhạy lắm đó.”
“Có nên vào mua một ly cà phê không? Cứ ngó mắt vào trước đã, đúng rồi, nhìn xuyên qua cửa sổ xem anh ấy có ở đây không, nếu không thì vào xin một ít gió máy lạnh cũng được.

Nhưng anh ấy ở đây thì sao?”
“Mồ hôi dính nhớp trong lòng bàn tay mà chẳng rõ nguyên do, mình ghét mùa hè lắm, mùa hè khiến mình nom nhếch nhác lạ.

Cửa sổ trong suốt, có thể nhìn thấy rõ dáng môi cong lên cười của anh ấy khi lên đơn cho người khác nữa.

Anh ấy ở đây, hay là đi thôi, mình đã cố đạp bàn đạp, vậy mà chân lại bắt đầu không chịu sai khiến.”

Hứa Kỳ Sâm nhìn ống kính, sắc mặt bắt đầu thay đổi, trở nên mất tự nhiên hẳn.
“Xin chào, một ly… Mocha đá ạ.”
“Cuối cùng vẫn vào.

Tất cả là tại mùa hạ, nhiệt độ cao cùng tiết trời oi bức kìm cơ thể mình lại, buộc mình phải lên tiếng.”
“Khoảnh khắc ấy, mình bỗng hơi ghét anh ấy, y như cách mình ghét mùa hạ.”
“Mãnh liệt, chẳng chút kiêng dè áp bức trái tim mình.”
Hứa Kỳ Sâm nói xong câu cuối cùng, trong giây lát chưa thoát được ra khỏi dòng cảm xúc, đương khẽ hoảng hốt chợt nghe thấy mấy tiếng vỗ tay.

Cậu ù ù cạc cạc nghiêng đầu sang, nhìn thấy Lâm Nhiên đứng dựa vào khung cửa.
Người kia mỉm cười bước vào phòng, ngồi xuống bên cạnh đạo diễn Trần.

Đạo diễn Trần nhìn cậu trai thanh tú đến cực điểm trước mặt, ánh mắt vẫn lạnh lùng như trước, nhưng chẳng còn nỗi ghét bỏ như ban đầu.

Một lúc lâu sau, ông mới mở miệng, “Cậu học thuộc lời thoại từ khi nào?”
“Trong lúc chờ lên sân khấu ạ.” Hứa Kỳ Sâm thành thật trả lời.
Trong lòng đột nhiên văng vẳng một thanh âm quen thuộc, “Ngài Hứa, trí nhớ của ngài tốt thật đấy.”
Đây là lần đầu tiên 0901 chủ động khởi xướng cuộc hội thoại, Hứa Kỳ Sâm đáp, “Năm cấp ba tôi theo khoa học xã hội, mấy chuyện học thuộc như thế này dễ như ăn cháo, hơn nữa đoạn độc thoại này còn do tôi viết nên, cũng có ấn tượng ít nhiều.”
Biên kịch Cù không giống Trần An Bình, vẻ mừng rỡ trên mặt cô chẳng tài nào che giấu, khi nãy suýt chút nữa đã đứng lên ôm chầm lấy cậu thiếu niên sạch sẽ gọn gàng trước mặt, hô to chắc chắn là cậu.

Nhưng dẫu sao cô cũng chỉ là biên kịch, việc có phù hợp với hình tượng không là do đạo diễn quyết.
“Cả giọng nói lẫn vẻ ngoài của cậu đều rất phù hợp với nhân vật Úc Ninh.” Cù Thanh đẩy gọng kính trên sống mũi, “Màn độc thoại của những diễn viên casting trước đều có gì đó chưa tới, nhưng cách cậu độc thoại có thể khiến tôi thấy rất gợi hình gợi cảm.”

Thành thật mà nói, hiện giờ Quý Mộng Trạch để mặt mộc, vận áo thun trắng quần jean chẳng khác nào Úc Ninh bước ra từ trong kịch bản.

Nhưng kĩ năng diễn xuất lại là một vấn đề rất lớn, dù sao cũng là phim điện ảnh chứ không phải chụp tạp chí.
Hứa Kỳ Sâm không quen đón nhận lời khen từ người khác, đành hơi cúi xuống, “Cảm ơn ạ, có điều xét về phương diện kĩ năng diễn xuất, cháu thật sự chưa đuổi kịp được những người khác.”
Đạo diễn Trần hơi gật đầu, dường như không hề ghét bỏ câu trả lời này, ít nhất cũng biết tự nhận thức về bản thân, không bao biện bằng những cái cớ như không phải xuất thân chính quy.

Có điều kĩ năng diễn xuất của Quý Mộng Trạch nổi tiếng đến nỗi khiến người ta chẳng thể yên lòng cho cam, Trần An Bình nhìn chằm chằm Hứa Kỳ Sâm hồi lâu không lên tiếng, nhìn đến nỗi đáy lòng cậu nôn nao.
Hứa Kỳ Sâm cứ đứng hoài như thế, ánh mắt dừng trên người Lâm Nhiên.
“0901, ngoại hình của Lâm Nhiên có xây dựng dựa trên nguyên mẫu nào không?”
0901: “Ngài Hứa à, không có nguyên mẫu đời thực, đều căn cứ từ tiểu thuyết của ngài để tạo nên.”
Đáp án này rất qua loa, Hứa Kỳ Sâm không nhịn được cứ nhìn Lâm Nhiên mãi, nào ngờ hình như bị đối phương phát hiện ra, nghiêng đầu sang nhìn về phía cậu.
“Đạo diễn Trần, nếu không thì cháu và Quý Mộng Trạch diễn chung một đoạn thử xem sao?”
Hứa Kỳ Sâm chối bỏ từ tận đáy lòng.
Tác giả có lời muốn nói:
– Về việc casting: Trên mạng có rất nhiều video casting diễn viên ở Âu Mĩ, phần lớn đều là đối mặt với máy quay (đạo diễn có thể đứng đằng sau) thực hiện biểu diễn lời thoại.

Về cơ bản là dùng suy nghĩ của bản thân mình để diễn giải đoạn thoại đó ra, không có đối tượng cụ thể cũng không có sự hợp tác, nếu không tin có thể đi tìm hiểu một chút.

Trong nước có rất ít video casting được đăng tải, vậy nên mình viết dựa vào sự tham khảo cách casting bên trời Âu, chắc cũng sẽ tương tự giống vậy thôi.
– Về độc thoại: Giống như những bộ phim của đạo diễn Vương Gia Vệ, có rất nhiều đoạn độc thoại, một điều khá phổ biến trong các bộ phim nghệ thuật.


Bình luận

Truyện đang đọc