HỆ THỐNG ĐIÊN CUỒNG TÌM CÁCH SINH TỒN TRONG TRUYỆN BE


(*) Đại đại: Ngôn ngữ mạng, cách fan gọi người nổi tiếng trên mạng, tương đương với nghĩa “đại thần”.
***
Hạ Tri Hứa vừa dứt lời, Hứa Kỳ Sâm đã lập tức ném gối đầu lên giường, không nói không rằng gì mà cứ thế đứng lên, chỉ chăm chăm đẩy xe đi đằng trước, lưng sau cứng lại, dáng đi cũng không được tự nhiên.
Giống như một con rối gỗ đáng yêu.
Cậu như vậy trông vừa buồn cười vừa thú vị, Hạ Tri Hứa cũng đứng lên, hai tay nhét trong túi như trước, đứng đằng sau nhìn chằm chằm vành tai đỏ ửng lên của cậu.
“Chọn cả buổi trời cuối cùng không mua cái gối nào à?”
“Ừ.”
Hạ Tri Hứa cười, nói: “Cũng đúng, gối đầu nhà anh chỉ để trang trí thôi, lần nào đi ngủ cũng phải gối lên cánh tay anh mà.”
Câu nói ấy vừa thốt ra, tai Hứa Kỳ Sâm lại càng đỏ, bước chân cũng nhanh hơn.
Thật sự quá là đáng yêu.
Ngày nào Hạ Tri Hứa cũng tấm tắc trong lòng cả vạn lần cũng không thấy đủ.
Hai người xách túi to túi nhỏ về nhà.

Về đến nhà, Hứa Kỳ Sâm nghỉ ngơi một lúc rồi lại chui vào phòng làm việc bắt đầu viết truyện, Hạ Tri Hứa bày biện sắp xếp các vật dụng vừa mua rồi cầm máy tính của Hứa Kỳ Sâm vào phòng làm việc.
Tiểu thuyết tiếp theo của Hứa Kỳ Sâm theo đề tài điều tra tội phạm, cốt truyện cũng xâu chuỗi thì một loạt vụ án, trên thực tế đã được đăng dài kỳ gần 20.000 chữ, nhưng tuyến tình cảm của đôi chính loãng đến mức người đọc cũng bắt đầu hoài nghi rốt cuộc đây có còn là tiểu thuyết đam mỹ hay không.
Theo thường lệ, cậu bấm vào giao diện tiểu thuyết của mình, kéo chuột xuống dưới đọc bình luận của độc giả, hai ngày không vào xem, có rất nhiều bình luận được để lại.
[Trang Sinh Hiểu Mộng]: Tây Á đại đại ngừng đăng chương mới chắc chắn là vì đang bối rối không biết quyển này nên để công hay thụ chết đây.
[Vợ nhỏ của Tống Nguyên Ngôn]: Tây Á kéo ngăn bàn mình ra, bên trong chứa đầy lưỡi dao, “Thật là muộn phiền quá, hôm nay nên phát lưỡi dao nào thì tốt nhỉ.]
[Miêu Quân]: Nói không chừng quyển này cả công và thụ đều được sống đó! (Mặt thơ ngây)
[Hôm nay bác sĩ Tô cũng rất ngầu]: Sống được thì cũng có ích gì, giờ vẫn còn nhớ nỗi sợ từ kết cục của Lẫm Huyên… Thà chết còn hơn hahaha.
[Bạn là nhất]: Hay là bọn mình cược đi, xem kết cục của quyển này là công hay thụ chết.
[moyaaa]: Cược một toa xe lửa là thụ hứng dao, dù sao cũng là cảnh sát hình sự, nghề có độ nguy hiểm cao sẽ mất lúc làm nhiệm vụ.
[Tui là Mộng Trạch]: Tôi thì thấy là công, mấy đoạn phục bút trước đây có cảm giác như đang lập flag cho công, vả lại đến giờ thân thế của công vẫn chưa được vạch trần.

Thêm vào đó, theo mấy manh mối tích lũy được từ những vụ án trước, tôi thấy cuối cùng có khả năng sẽ xảy ra cao trào đỉnh điểm, sau đó công chết, kết cục thăng hoa từ bi kịch.
[Mèo con không ăn cá]: Nói không chừng lúc đó công với thụ đồng quy vu tận ấy chứ…
[Gầy bằng một tia sáng]: Cũng cược sẽ đồng quy vu tận!
[Em yêu Tây Á đại đại]: Chỉ cần là lao của Tây Á đại đại, dù có sắc cỡ nào em cũng nuốt trôi (Nắm tay)


Đọc những bình luận ấy, tâm trạng Hứa Kỳ Sâm rất phức tạp.
Tiểu thuyết cậu viết ngược đến vậy sao?
Mặc dù một nửa số nhân vật chính trước đây đều đã chết, nhưng đó là bút pháp phô bày nghệ thuật mà…
Thôi, thật ra cậu cũng không bịa nổi nữa.
Hứa Kỳ Sâm thở dài, nhớ lại nội dung hai chương trước rồi lại xem dàn ý, bắt đầu vùi đầu vào viết truyện.

Một lần viết truyện, cậu sẽ hoàn toàn chìm đắm vào bên trong, nhất là khi linh cảm đến, thậm chí còn quên cả thời gian.

Tiểu thuyết trinh thám thường gồm nhiều tình tiết và lời thoại, Hứa Kỳ Sâm vừa viết vừa lật xem cuốn sách tài liệu điều tra hình sự trên tay, đến khi ngẩng lên mới phát hiện ra trên mặt bàn đã xuất hiện một cốc sữa bò, và Hạ Tri Hứa đứng bên cạnh bàn làm việc.
“Bạn xong việc rồi à?”
Hạ Tri Hứa trả lời, “Ừm.

Anh cài đặt lại hệ thống trong máy tính cho bạn rồi đấy, lát nữa bạn thử xem.”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, cầm cốc uống một ngụm sữa bò, âm ấm ngòn ngọt.
“Uống ngon không?”
Hứa Kỳ Sâm đặt cốc xuống, khóe môi dính vệt sữa tròn trắng trắng, như râu giả đáng yêu vậy, “Uống ngon.”
Hạ Tri Hứa khom lưng xuống hôn môi cậu, sau đó giơ tay lau sạch vết sữa ngoài miệng, lúc đứng dậy còn liếm ngón tay mình, lẩm bẩm đầy suy tư: “Hình như cho hơi nhiều đường.”
Nhịp tim đập vội vã, Hứa Kỳ Sâm nhìn theo Hạ Tri Hứa rời khỏi phòng.
Cậu lại quay đầu gõ chữ, nhưng phát hiện ra những con chữ vuông trên màn hình như nhảy nhót không chịu ngoan, khiến cho tinh thần cậu chẳng tài nào yên ổn, trong đầu chỉ toàn là khuôn mặt của Hạ Tri Hứa.
Cậu chợt phát hiện ra, sự tồn tại của Hạ Tri Hứa mới là chướng ngại lớn nhất cho việc viết lách của cậu.
Không được không được, phải mau viết truyện thôi.
Lại vùi đầu vào trong cốt truyện lần nữa, phát triển theo dàn ý, chương này là chương kết thúc của vụ án thứ ba, sau khi vén màn những phục bút đã trải ra trước đó, mối quan hệ của hai nhân vật chính cũng đã có nhiều tương tác tình cảm hơn nhờ một lần gặp nguy tìm cách cứu viện, vốn dĩ là thứ mà Hứa Kỳ Sâm không am tường nhất.
Trước đây đến chương tình cảm thăng hoa, Hứa Kỳ Sâm thường lấp đi bằng cốt truyện, những cái còn lại chỉ sơ qua.
Cậu nhớ đến lời nói đùa của Hạ Tri Hứa lần trước, nói gì đó mà lần sau cậu đừng viết cho hắn chết nữa.

Hứa Kỳ Sâm quyết định cứ thử viết trước xem sao đã.
Đôi tay đặt trên bàn phím, nhìn chữ trên màn hình, Hứa Kỳ Sâm bắt đầu lơ đễnh, trong đầu giờ chỉ còn Hạ Tri Hứa hiện lên nói với cậu câu này.


Không hiểu vì sao, đầu cậu chợt nảy sinh cảm hứng về những cuộc trò chuyện và tương tác tiếp xúc giữa hai nhân vật chính.
Cảm giác như, có thể cho hai người họ kết đôi thuận lợi trong truyện…
Viết thêm gần một tiếng nữa, cuối cùng Hứa Kỳ Sâm cũng kết thúc chương này, sửa sang lại một lượt từ đầu đến cuối rồi đăng chương mới lên.
Cậu đứng dậy khỏi ghế, vươn vai, cầm điện thoại đi ra ngoài.

Hạ Tri Hứa đang ngồi trên thảm trước TV chơi game, trên đầu đeo mắt kính VR, căn bản không nhìn thấy Hứa Kỳ Sâm đã đi ra.
Hứa Kỳ Sâm nhìn Hạ Tri Hứa chao người liên tục, cầm tay cầm trên tay như đang chơi trò đua xe nào đó.

Có thể trong game, hắn rất ngầu, nhưng ở ngoài đời thực trông ngốc khủng khiếp, Hứa Kỳ Sâm bật cười, thò bàn tay quơ quơ trước mặt hắn.
Hạ Tri Hứa vẫn đang giữ tay cầm, cơ thể thình lình nghiêng hẳn sang bên trái, Hứa Kỳ Sâm vội vàng dịch người đi, tránh để hắn đụng vào người mình.
Né tránh thành công, Hứa Kỳ Sâm ngồi đối diện ngắm hắn, lúc chơi game trông Hạ Tri Hứa rất nghiêm túc, môi mím chặt, hình như đang tiến vào một khúc cua liên tục, cơ thể nghiêng trái nghiêng phải không ngừng, mãi đến khi lao ra khỏi khúc cua rồi mới ngồi thẳng người dậy.
Thú vị ghê.
Càng nhìn càng thấy Hạ Tri Hứa giống một học sinh cấp ba.

Hứa Kỳ Sâm không kìm được ngồi nhích lại gần, ấn tay lên thảm, nhân lúc đối phương chưa lắc lư nghiêng ngả, cậu thò đầu lại gần, hôn lên môi hắn.
Chỉ hôn một cái thôi.

Hứa Kỳ Sâm như một đứa trẻ gây tội, cậu vội vã muốn trốn đi, nhưng bị Hạ Tri Hứa nắm tay giữ lại ngay lập tức.

Tay cầm rơi xuống đất, tay còn lại của hắn tháo mắt kính VR ra, đôi mắt hơi nheo lại vì chưa kịp thích ứng.
“Bạn viết xong rồi à?”
Hứa Kỳ Sâm trông rất chột dạ, mím môi gật đầu.

Nhìn tay cầm rơi trên mặt đất, cậu nín cười hỏi, “Bạn chơi xong rồi à?”
“Thua rồi.” Hạ Tri Hứa nhìn cậu, véo mạnh tay cậu, “Đáng ra có thể chiếm hạng nhất, bị bạn hôn cái là chẳng biết nổi gì nữa, trơ mắt nhìn xe người ta đi vụt qua, trời ơi.” Hắn thở dài nặng nề, kéo Hứa Kỳ Sâm tới ôm vào trong lòng, hôn mạnh mấy cái như phạt cậu.
Hứa Kỳ Sâm nhăn tít mũi vì bị hôn, cậu che miệng Hạ Tri Hứa, cười nói với hắn: “Tâm trạng em hiện giờ tốt lắm nhé.”
Hạ Tri Hứa mổ mấy cái vào lòng bàn tay cậu, nắm tay cậu xuống, “Làm sao, thấy anh thua mà tâm trạng tốt thế cơ à?”

“Không phải.” Hứa Kỳ Sâm gập hai đùi lên, ngồi gập gối, “Vừa nãy lúc viết truyện, em phát hiện ra cuối cùng mình cũng phá vỡ được một chỗ cổ bình.”
(*) Cổ bình: Chỉ trạng thái đình trệ trong quá trình phát triển công việc, giai đoạn này giống như phần cổ bình (dạng bình thuôn dài cổ hẹp), nếu không tìm được phương hướng chính xác thì có thể sẽ bị nhốt mãi ở trong đó.
Hạ Tri Hứa nhướng mày, khuôn mặt chăm chú lắng nghe.
“Đó là tuyến tình cảm, em đột nhiên phát hiện ra hình như mình cũng có thể viết được tuyến tình cảm tương đối mượt mà và tự nhiên, chắc cũng không ngọt lắm, nhưng em cảm thấy tương tác giữa hai nhân vật chính đã tốt hơn trước đây rất nhiều rồi.” Hứa Kỳ Sâm vui vẻ hết sức, “Hơn nữa em cũng đã có ý tưởng khá ổn cho cái kết của bộ này rồi.”
Hạ Tri Hứa gật đầu đầy suy tư, “Ồ… Thế là bộ này bạn chết hay anh chết?”
“Cái gì đấy.” Hứa Kỳ Sâm bất mãn nhấc chân Hạ Tri Hứa ra, “Sao bạn giống mấy độc giả của em thế?” Rồi cậu nhanh chóng nhận ra hàm ý khác trong lời nói của Hạ Tri Hứa, “Gì mà anh với bạn, bộ này em đâu có viết dựa theo bạn…”
Nói xong tự bản thân thấy không tự tin, Hứa Kỳ Sâm đánh mắt đi nơi khác.
“Thế à…” Hạ Tri Hứa vươn cánh tay dài tới giữ hai bên hông Hứa Kỳ Sâm, hai chân ngồi xếp bằng cũng duỗi ra, di chuyển cả người cậu vào giữa hai chân mình rồi ôm chặt trong lòng, “Vậy sao anh lại thấy thiết lập của nhân vật chính này quen quen thế nhỉ? Giỏi toán, màu tóc và màu mắt đều đen tuyền, thích vận động, biết đánh đàn, à phải rồi, bạn nói xem có trùng hợp không, còn cao 186cm, cao ngang anh luôn này.”
Bị nguyên mẫu của nhân vật tự mình chọc thủng thực sự khiến Hứa Kỳ Sâm chỉ muốn đào cái hố chui xuống đất ngay bây giờ, nhưng giờ phút này cậu lại đang bị đối phương ôm rất chặt, không đi đâu được, đành cúi đầu che tai mình, kêu hắn đừng nói linh tinh nữa.
Hạ Tri Hứa buồn cười kinh khủng, “Để anh chụp dáng vẻ bạn lúc này nhé, làm cái meme “không nghe không nghe đồ khốn tụng kinh”.”
The meme
Nghe vậy, Hứa Kỳ Sâm ngẩng phắt đầu lên, “Bạn!”
Hạ Tri Hứa hôn chụt một cái lên môi Hứa Kỳ Sâm, lắc vai cậu với vẻ mặt xin tha, “Anh không muốn chết đâu Tây Á đại đại à, lần này cho anh sống tử tế đến cuối truyện đi.”
Hứa Kỳ Sâm cong môi, giọng nhỏ xíu, “Thì vốn lần này sẽ không chết mà… Hơn nữa sẽ là HE, em đã nghĩ xong cái kết rồi.”
“Nghĩ kĩ rồi à.” Bàn tay Hạ Tri Hứa ôm sau lưng cậu vỗ đầy vui sướng, “Thế kết cục thế nào, bên nhau à? Có làm chuyện gì vui vẻ không?”
Nghe vậy, Hứa Kỳ Sâm lại đá hắn một cái.
“Này! Đừng có đá lung tung…” Hạ Tri Hứa nắm lấy mắt cá chân của cậu, “Có phải bạn muốn nửa đời sau không được làm chuyện vui vẻ nữa không?”
“Chuyện gì vui vẻ?” Hứa Kỳ Sâm hất cằm, nhướng mày.
Với cái vẻ “Em cực kì A đấy nhé”.
Thấy điệu bộ ấy của ông trời con nhà mình, Hạ Tri Hứa lập tức hết sức phối hợp bằng cách thay đổi giọng điệu, nói với vẻ mặt rất cần sống, “Thì là… Ăn cơm, ngủ, xem phim, kiểu vậy, vui mà, ở bên cạnh Sâm Sâm nhà chúng ta thì làm gì cũng vui hết.”
Thế còn tạm được.
“Không nói linh tinh với bạn nữa, em đi đọc bình luận của độc giả đây.” Hứa Kỳ Sâm lấy điện thoại trong túi bộ đồ ngủ ra, cậu định thoát khỏi vòng ôm của Hạ Tri Hứa mà bị hắn ôm chặt lại, “Đừng chạy, ngồi đây xem luôn đi, anh cũng muốn đọc.”
“Được thôi.” Hứa Kỳ Sâm xoay người, đổi thành tư thế ngồi dựa lưng vào lòng hắn, lấy điện thoại mở giao diện cuốn tiểu thuyết đăng dài kỳ.
Cậu có một niềm mong đợi nho nhỏ, nằm lệch trong lòng Hạ Tri Hứa, “Em nghĩ chắc chắn các độc giả sẽ thích, chương này có tình tiết công với thụ vô tình ôm nhau đấy.”
Giọng nói trầm thấp trêu chọc của Hạ Tri Hứa vờn bên tai cậu: “Ở trên xe bus à?”
Hứa Kỳ Sâm gập khuỷu tay huých hắn, sau đó bận lướt xuống đến khu vực bình luận.
[Món đồ nhỏ đặc biệt]: Đọc chương mới xong tôi phải thoát hẳn ra xem tên truyện và tên tác giả, giờ vẫn chưa thể tin nổi, đây không phải mơ đấy chứ?
[Một ngày ham vui]: Lầu trên, bạn không cô đơn đâu!
[Bé cưng Mộng Trạch của tui]: Cũng thoát ra ngoài +1
[My meo]: Gì cơ!!!! Công thụ ôm nhau!???! Mau nói cho tôi biết đây là lưỡi dao biến thành hình vẹo gì vậy?
[Thầy Lâm, là em đây]: Đấy không phải ôm, đấy là công thụ làm tổn thương nhau bằng cách tiếp xúc cơ thể (Cố gắng giải thích giúp Tây Á đại đại)
[Momo]: Team sai giờ bày tỏ chắc chắn là chưa tỉnh ngủ, để tui đi ngủ bù giấc đã, dậy đọc lại có khi thụ đã đánh công gãy xương rồi.

[Bánh trôi hạt mè]: Đây không phải Tây Á đại đại! Tôi không tin!! Trả Tây Á của tôi lại cho tôi ngay!
[Hôm nay Tây Á cưới em không?]: Sợ vãi, sao Tây Á đại đại lại phát kẹo thế, chuyện này là không thể nào, ai tới lắc tui tỉnh đi!
[Vợ cả của Tây Á]: Không phải tìm ai viết hộ đấy chứ (Thì thầm thui, á á đừng đánh em)

Tiếng Hạ Tri Hứa cố gắng nín cười thấp thoáng đằng sau lưng như BGM cho Hứa Kỳ Sâm đọc bình luận.
Hứa Kỳ Sâm đen cả mặt, tức tối nói: “Muốn cười thì cứ cười đi.”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!” Hạ Tri Hứa cười nghiêng ngả cả người, Hứa Kỳ Sâm xoay nửa người lại đẩy mạnh hắn xuống nền đất, thế là Hạ Tri Hứa theo đà nằm dài trên sàn, ôm bụng cười lăn lộn.
“Sao mấy người toàn thế vậy.” Hứa Kỳ Sâm bực bội đạp hắn, “Tức quá đi.”
Hạ Tri Hứa còn tóm lấy chân Hứa Kỳ Sâm, bắt chước giọng cậu, “Tức quá đi.”
Hứa Kỳ Sâm định đá hắn nữa, nhưng bị Hạ Tri Hứa nắm lấy mắt cá chân kéo qua.

Hắn vươn tay xoa đầu Hứa Kỳ Sâm, giọng điệu như dỗ dành đứa trẻ con, “Ui chao ông trời con của anh, bọn anh không giận đâu mà, mấy cô nàng ấy trêu bạn thôi, thình lình bị mụ mị đầu óc vì kẹo nên chưa tỉnh lại ấy mà.”
Nói thì nói thế, Hứa Kỳ Sâm vẫn thấy không vui lắm, “Thế sau này không phát kẹo nữa.”
“Đừng mà, bạn học Tiểu Hứa, đây chỉ là bước đầu tiên trên vạn dặm trường chinh thôi, biển sao trời mênh mông đang đợi bạn chinh phục đó!”
Hứa Kỳ Sâm liếc hắn, thở dài, “Được rồi.”
Dễ dỗ quá đi.

Hạ Tri Hứa cười nói thầm trong lòng.
“Sau này bạn cứ điên cuồng rải kẹo đi, chắc chắn mấy cô nàng đó sẽ sướng phát điên.” Hạ Tri Hứa hôn môi cậu, “Anh trao cho bạn quyền độc nhất vô nhị.”
“Trao quyền gì?”
“Nguyên mẫu đó.” Hạ Tri Hứa nhướng mày, “Bạn có thể lấy nguyên mẫu của anh viết tiểu thuyết cả đời.”
Hứa Kỳ Sâm đứng dậy, bĩu môi, “Ai thèm.”
“Ái chà, được đấy.” Hạ Tri Hứa cũng đứng lên theo, “Đúng là anh chiều hư bạn rồi, khai phá ra được cả cái tính kiêu chảnh bạn che giấu cơ đấy.”
Hứa Kỳ Sâm mím môi nhịn cười, đặt chiếc máy tính trên bàn trà lên đùi mình.

Hạ Tri Hứa vào bếp rót cốc nước, đứng dựa cạnh tủ.

Hứa Kỳ Sâm ấn nút khởi động máy, phát hiện ra rõ ràng thời gian khởi động máy tính đã được rút ngắn, và điều còn khiến cậu giật mình hơn là, cậu nghe thấy một âm thanh quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa.
“Chào buổi tối, tôi là hệ thống điều hành độc quyền của ngài, số hiệu 201509010739.”
Hứa Kỳ Sâm kinh ngạc nhìn máy tính của mình, rồi lại quay đầu nhìn Hạ Tri Hứa đứng dựa vào tủ lạnh đang mỉm cười với cậu, nghe thấy máy tính lại phát ra âm thanh kia lần nữa.
Giọng điệu vẫn chẳng có chút dao động nào y hệt như trước đây, nhưng cậu lại nghe ra chút vui sướng khi gặp lại.
“Lâu rồi không gặp, ngài Hứa.”


Bình luận

Truyện đang đọc