HỆ THỐNG THIÊN NGOẠI CHI MA



Bảy ngày sau.
Quảng trưởng trước gia chủ các.
Các cổ sư đang ồn ào bàn tán, cuộc nói chuyện vẫn như cũ xoay quanh lang triều và bảng chiến công.
- Các người nghe nói gì chưa, Bạch Ngưng Băng lại ra tay rồi.
Lúc này bỗng có người lớn tiếng.
- Lần này là ai?
Xung quanh liền chú ý lại.
- Là Hùng Lực của Hùng gia trại!
- Chậc chậc, Hùng Lực lúc này chắc mặt như tro tàn rồi!
- Bạch Ngưng Băng này cũng thật càng rỡ, lang triều khó khắn như vậy lại chỉ đi lo khiêu chiến với người khác.

Hắn rõ ràng là tam chuyển cổ sư, còn cố ý áp chế xuống nhị chuyển để thể hiện công bằng.
- Hừ! Chủ yếu là vì hắn ỷ bản thân là thiên tài được Bạch gia trại bảo bọc, không thèm để quy định của hội minh vào mắt hay sau.
Có người hừ lạnh, tỏ vẻ chán ghét cùng ganh tỵ.
Rất nhiều người xung quanh liền đồng ý.
Bạch Ngưng Băng là nhân vật phong vân, hắn được biến đến là dấu hiệu quật khởi của Bạch gia trại, lấy sức một người làm thay đổi bố cục trên Thanh Mao sơn.

Nhắc đến tên của hắn đều khiến cho cổ sư của Cổ Nguyệt bộ tộc và Hùng gia trại xám mặt.

Gần như những người được biết đến là cổ sư tinh anh đều bị hắn đánh qua ít nhất một lần.
- Ta nghe nói Bạch Ngưng Băng đã tiên bố người hắn khiêu chiến tiếp theo là Thanh Thư đại nhân!
Có người thoáng nhỏ giọng nói.
Người xung quanh sắc mặt lập tức có chút ngưng lại, ánh mắt không khỏi nhìn về phía tiểu tổ năm người đang rời khỏi quảng trường.
Năm người này đúng là tiểu tổ Thanh Thư.
Ngoài Phương Chính vẫn như cũ không có biểu hiện gì, bốn người còn lại đều thoáng trầm mặt.
Cổ Nguyệt Thanh Thư từng chiến với Bạch Ngưng Băng một lần trong quá khứ.

Lúc đó Bạch Ngưng Băng vẫn còn là nhị chuyển cổ sư.

Mà kết quả của trận chiến đó hiển nhiên là Bạch Ngưng Băng thắng.
Sau một khoảng thời gian dài, dù gần Thanh Thư vẫn không ngừng tiến bộ, như so với sự tiến bộ của Bạch Ngưng Băng vẫn chậm hơn rất nhiều.

Nếu hiện tại xảy ra giao chiến, hắn cảm thấy bản thân vẫn không thắng được Bạch Ngưng Băng.

Nếu có thể tránh, Thanh Thư cũng rất tình nguyện được tránh chiến.

- Bạch Ngưng Băng à...!Nếu có thể lợi dụng việc này, có lẽ ta vẫn có thể tham gia vào trận đại nạn một năm sau.
Phương Chính hơi hạ mí mắt.

Trong lòng bắt đầu tính toán cách để lợi dụng trận khiêu chiến của Bạch Ngưng Băng với Cổ Nguyệt Thanh Thư.
— QUẢNG CÁO —
- Nếu có thể để trận khiêu chiến này diễn ra bên ngoài sơn trại thì...! Không, nên nói là vô tình giao tranh thì đúng hơn.

Xem ra đã đến lúc cần đến sự giúp đỡ của tiểu Lang rồi.
Tiểu Lang là tên Phương Chính đặt cho hào điện lang.

Hắn cảm thấy nếu nuôi nó như thú cưng thì cũng nên cho nó một cái tên.
Mà với sự cố gắng của Phương Chính, con hào điện lang này hiện tại đã có thể đi săn lần nữa.

Vì vậy hắn đã cho nó tự do đi lại với mệnh lệnh là tránh xa cổ sư ra.

Ai biết được nếu nó gặp phải cổ sư liền có bị giết chết hay không chứ.
Mặc dù điện lưu cổ trên người nó hắn không có lấy đi, nhưng dù thế nào thì nếu bị một tiểu tổ vây giết, nó vẫn như cũ không thể đánh lại.

Phương Chính cũng không muốn thú cưỡi của mình bị người ta giết chết đâu.
Thời gian chậm rãi trôi.
Mười ngày đã trôi qua.
Tháng bảy đã đi gần hết, tiết trời cũng bắt đầu có dấu hiệu thay đổi.
Tiểu tổ năm người đi nhanh dọc theo sườn núi.
- Hôm nay chúng ta sẽ lại vây giết hào điện lang sao?
Phương Chính đi trong đội hình lúc này hỏi.
Thật lòng thì từ khi lang triều bắt đầu đến nay, hào điện lang đã trở nên dễ dàng nhìn thấy chẳng khác nào điện lang thông thường.

Đến cuồng điện lang cũng không phải là hàng hiếm gặp gì, có thể dễ dàng nhìn thấy bóng dáng của chúng ở các đường núi rộng.
Điều này đã làm cho ba gia trại trên Thanh Mao sơn lo ngại vô cùng.

Vấn đề khiến họ quan tâm hiện tại là liệu lôi quang đầu lang có thật sự chỉ có ba con hay không hay còn nhiều hơn nữa.
- Đúng vậy, nếu có thể giết nhiều một chút thì thời điểm lôi quang đầu lang xuất hiện cũng có thể dễ dàng hơn một chút.
Thanh Thư đi bên cạnh gật đầu đáp.
- Vậy sau không hợp tác với tiểu tổ khác? Chúng ta trực tiếp đi giết cuồng điện lang liền có lợi hơn nhiều!
Phương Chính lúc này lại nói, trong ánh mắt không giấu giếm tia chờ mong.

Bốn người còn lại chỉ khẽ nhìn nhau thở dài.
Thật ra việc này cũng là việc họ muốn thực hiện, thậm chí họ cũng đã chọn xong tiểu tổ có thể cùng hợp tác.

Nhưng cuối cùng vì ngại cho Phương Chính mà lại không thực hiện việc này.
Từ trước đến nay có thể nói là đường Phương Chính đi quá mức bằng phẳng.

Cho đến hiện tại chưa có gì gọi là trở ngại đối với hắn.

Ngay cả việc chiến đấu với bách thú vương cũng không khiến Phương Chính bị áp lực.

Nói chính xác, hắn quá thuận lợi đến mức có thể cao ngạo.
Vì như vậy bốn người họ lo lắng Phương Chính sẽ háo thắng, xem nhẹ việc đối phó với cuồng điện lang, dẫn đến nguy hiểm cho hắn và cả tiểu tổ.

Việc này thật sự quá nguy hiểm, đến mức bọn họ thà săn nhiều hào điện lang cũng không muốn chạm mặt cuồng điện lang.
- Mọi người là lo lắng ta háo thắng gây nguy hiểm cho những người cùng tham gia?
Phương Chính nhìn thoáng qua bốn người, hơi cau mày nói.
- Ta cũng đâu phải là trẻ con! — QUẢNG CÁO —
- Phương Chính, ngươi hiểu lầm ý bọn ta rồi.

Chỉ là...
Dược Hồng định nói, nhưng lại không biết phải nói gì.
- Bỏ đi.

Nếu tổ trưởng đã quyết, ta cũng không có ý kiến.
Phương Chính đáp, trong giọng nói vẫn mang theo chút buồn bực.

Bất quá đó chỉ là bề ngoài, ngược lại trong lòng lại cười lạnh.
- Quả nhiên không muốn vây giết cuồng điện lang.

Nhưng dù sau thì việc này cũng nằm trong tính toán của ta.

Nếu các ngươi thật sự vây giết cuồng điện lang, ta ngược lại còn phải cẩn thận với mấy tiểu tổ khác, như vậy càng khó ra tay hơn a.
Lợi dụng cuồng điện lang giết người quả thật là một lựa chọn khá hấp dẫn.


Nhưng đó chỉ là bề ngoài, nguy hiểm tiềm tàng bên trong cũng không nhỏ.
Muốn giết cuồng điện lang cần ít nhất ba tiểu tổ.

Nếu tính thêm gia lão âm thầm đi theo nữa, thì Phương Chính phải đối phó tổng cộng mười lăm người, đây là còn chưa tính đến điện lang xung quanh.
Cơ hội ra tay phải là lúc bọn họ đang chiến đấu, chỉ có như vậy mới có thể nhất kích tất sát.

Nhưng nếu như vậy, sau khi giết được bọn họ, Phương Chính sẽ phải một mình đối phó với một đàn cả ngàn con điện lang.

Vậy thì hắn chết là cái chắc rồi.
Nhưng nếu đợi giết xong cuồng điện lang, thì Phương Chính cũng mất đi cơ hội đánh lén gia lão đang âm thầm đi theo phía sau.

Như vậy thì một khi hắn ra tay rất có thể sẽ là một trận ác chiến.

Bị bắt về tra khảo thì Phương Chính còn có cách đối phó, nhưng nếu bọn họ "lỡ tay" đánh hắn trọng thượng hay chết thì khá là quan ngại.
Cho nên việc lợi dụng cuồng điện lang để giết người là một việc làm tự tìm đường chết.

Phương Chính hắn đương nhiên sẽ không có ý định đi làm.
- Phương Chính thật ra muốn chiến đấu với cuồng điện lang cũng không phải không được, chỉ là vẫn cần chuẩn bị một số việc.

Hiện tại lang triều nghiêm trọng vượt qua dự tính ban đầu, muốn đi chủ động vây giết cuồng điện lang cũng cần phải báo lại gia tộc.
Bốn người kia nhìn sắc mặt của Phương Chính liền thật sự tin rằng hắn đang giận, Thanh Thư liền nhẹ giọng nói.
Phương Chính gật đầu, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười.

Hắn có cảm giác như mình bị xem là trẻ con được cưng chiều trong lòng bàn tay.
Nếu nói hắn không thích việc này thì chính là nói dối, dù sau kiếp trước hắn cũng chưa từng được quan tâm đến mức nhìn người khác phải nhìn sắc mặt của mình như hiện tại.

Nhưng thích là một lẽ, giữ lại hay không lại là lẽ khác.
- Thật sự thì giết đi cũng thật đáng tiếc.

Nhưng ta không muốn để lại cái đuôi cho mình.
Phương Chính thoáng nhìn lại bốn người, trong ánh mắt cắt giấu một tia thâm tình cùng một tia sát ý.
Trong đầu hắn liền động ý niệm, thông qua suy nghĩ ra lệnh cho cuồng điện lang bị hắn nô dịch.
Kế hoạch giết người chính thức bắt đầu!
---
Bạch Ngưng Băng nằm trên một vách đá, thư thả nhắm mắt ngủ.
Gió hạ nhẹ thổi qua, làm lay động một ít tóc mai màu trắng như thủy tinh của hắn.
Bỗng lúc này, bên dưới vách đá truyền đến tiếng giao chiến, hiển nhiên là có cổ sư đang đánh nhau với điện lang.
Tiếng điện lang kêu gào vang lên làm ồn đến giấc ngủ của Bạch Ngưng Băng.

Đôi con ngươi màu đen của hắn bán mở, hơi liếc ánh nhìn nhàm chán xuống phía vách đá.


— QUẢNG CÁO —
- Di!
Bỗng hắn kinh di một tiếng, có chút hứng thú mở hoàn toàn đôi mắt ra nhìn cảnh tượng bên dưới.
Bên dưới vách đá lúc này, một thiếu niên tóc đen, quần áo đen đang một mình chiến đấu với một đàn điện lang khoảng chừng bốn năm mươi con.
Mặc dù toàn bộ chúng chỉ là điện lang thông thường, không có lấy một điểm uy hiếp đối với Bạch Ngưng Băng hắn.

Nhưng đối với cổ sư nhị chuyển khác mà nói, đây cũng thật là một mối đe dọa khi phải chiến đấu một mình.
Bạch Ngưng Băng nhìn quanh một chút, phát hiện xung quanh thiếu niên kia, ngoài hắn ra thì không còn một người nào khác.

Hơn nữa trông bộ dạng của thiếu niên đó cũng không có vẻ gì là tổ viên duy nhất còn sống sót sau một trận đại chiến.
Người này, hoàn toàn một thân một mình đi săn điện lang!
Tuy đây không phải là một người có thể khiến Bạch Ngưng Băng cảm thấy thú vị, nhưng ít ra trên Thanh Mao sơn này hẳn phải là một người đặc biệt.
Bạch Ngưng Băng không khỏi cảm thấy có chút hứng thú muốn biết hắn ta là ai.
...
Phương Nguyên vung quyền, đánh vào đỉnh đầu một con điện lang.

Một quyền toàn lực của hắn đã đem đầu của con điện lang này đánh nát.
Bọn điện lang còn lại kêu lên một tiếng, sau đó xoay người bỏ chạy.
Phương Nguyên cũng không đuổi theo, chỉ liếc mắt nhìn quanh một chút, sau đó ngồi xổm xuống.

Hắn một tay chống lên mặt đất, tai phải liền mộc ra rể giống như rể nhân sâm.
Rất nhanh, thính giác của hắn được phóng đại.

Phương Nguyên cẩn thận lắng nghe, bất chợt giật mình ngước mắt nhìn lên.
Trên vách đá cao gần bên cạnh, Phương Nguyên nhìn thấy một thiếu niên tóc trắng áo bào trắng đang ngồi nhìn mình.
- Bạch Ngưng Băng!
Phương Nguyên ngay lập tức nhận ra thân phận của người này.
Trước sự xuất hiện của Bạch Ngưng Băng, Phương Nguyên có chút ngoài ý muốn nhưng cũng không có bao nhiêu bận tâm.

Hắn chỉ nhìn thoáng qua, liền bình thản thu thập mắt điện lang.
- Nha!
Bạch Ngưng Băng trên vách đá nhìn xem, có chút bất ngờ.
Trước đây mỗi khi hắn xuất hiện, người khác không phải ngưỡng mộ, sùng bái thì cũng là kiên kỵ, sợ hãi.

Đây là lần đầu tiên có người nhìn thấy hắn mà bình thản như vậy.
Đặc biệt là hắn nhìn ra được người này cũng không phải là đang giả vờ.

Cứ như thể không biết hắn là ai, hoặc biết nhưng chẳng xem hắn là cái gì cả..


Bình luận

Truyện đang đọc