Phương Chính thu ngọc bì cổ vào không khiếu, liền mang theo túi tri tâm thảo trực tiếp rời đi.
Ngọc bì cổ là cổ trùng phòng ngự, quý hiếm, hắn tuyệt đối không bán, những người này cũng không ôm bao nhiêu hi vọng hắn sẽ bán.
- Ta khi nào mới có được may mắn như vậy đây?
Rất nhiều cổ sư nhìn theo đầy mơ ước.
- May mắn sau?
Phương Chính cười trừ trong lòng.
Ngọc bì cổ này vốn là của hắn, sớm đã bị hắn luyện hóa.
Nhưng để có thể đem nó công khai ra ngoài, hắn đã dùng điểm, đổi lấy hệ thống đem ngọc bì cổ bỏ vào một khối đá.
Sau đó dùng tiền mua khối đá này để có thể đem nó ra ánh sáng.
Nhưng nếu chỉ mua một khối đã đổ ra, cái này cũng quá mức không thiết thực, hắn chỉ đành mua ba khối.
- Đúng là ta không có số bài bạc mà, chọn lâu như vậy mới được ba khối, cuối cùng còn phải tự mình nhét cổ trùng đi vào.
Ta thề là sao này nếu không cần đem cổ trùng công khai ra ngoài, tuyệt sẽ không đi đổ thạch.
Phương Chính tự mình nói, trong lòng thương tiếc cho ba mươi khối nguyên thạch kia vô cùng.
Gần đây hắn thu vào chỉ có bốn khối nguyên thạch do học đường trợ cấp, nhưng bỏ ra đã có mười lăm khối trong khoảng thời gian qua, trước sau lại tiêu thêm năm mươi khối mua tri tâm thảo cùng khối đá.
Nhận thưởng hạng nhất từ học đường qua hai lần sớm đã bị hắn dùng sạch trong lúc thăng lên trung giai, cho nên nguyên thạch trong khoảng thời gian này hắn dùng là của hệ thống.
- Chỉ có thể lại đi săn mà thôi.
Phương Chính than thở, hắn không lo hết nguyên thạch, nhưng vấn đề là làm sao giải thích với bên ngoài là hắn có nhiều nguyên thạch đây? Hắn có thể nói là tích lũy từ mười năm qua, nhưng cho dù mười năm, hắn tích lũy được bao nhiêu từ tiền quà vặt? Cho nên có thể thấy là hắn đã đem chúng tiêu hết trong đêm nay.
Tiếp theo hắn còn phải công khai nuôi ngọc bì cổ, nó ăn ngọc thạch, hắn chỉ có thể dùng tiền mua, vậy tiền này lại ở đâu mà ra?
Cách tốt nhất mà hắn nghĩ được, chính là đi săn thú bán thịt lấy tiền.
Gia tộc trọng tâm chú ý hắn, cũng đã biết việc hắn sớm nuôi ý chí, rèn luyện thân thể, còn thường xuyên vào rừng đi săn.
Chỉ là gia tộc không nói gì, vẫn giả vờ như chưa hay biết mà thôi.
Nhưng Phương Chính cũng rõ điểm này, cho nên dù hắn có công khai săn bắt bán thịt, gia tộc cũng không lấy làm lạ.
- Nhưng như vậy, e gần sẽ ảnh hưởng đến khảo hạch giữa năm.
Cũng không biết sẽ bị biến đổi thành cái dạng gì? Thật muốn giống như Phương Nguyên, đi đánh cướp một phen a.
— QUẢNG CÁO —
- Nghe giọng điệu của túc chủ giống như là đã biết trước nội dung khảo hạch giữa năm vậy.
Hệ thống hiện ra, nói.
- Không riêng việc này, túc chủ ngươi có vẻ biết trước rất nhiều thứ.
Phương Nguyên trùng sinh, đến ta cũng chỉ biết được ngay khi hắn vừa trùng sinh, ngươi lại trước tiên lo lắng vấn đề này.
Phương Nguyên nhận được tửu trùng, cũng là đến khi hắn có ta mới biết, ngươi lại trước một bước biết được.
Vừa rồi ngươi cũng biết trước Phương Nguyên sẽ mở ra lại thổ cáp mô đi? Cho nên mới không kinh ngạc như vậy.
- Ngươi nói xem.
Phương Chính cười cười.
- Thế giới này có vô vàng không gian, mỗi không gian tụ thành một thế giới riêng, hoạt động độc lập nhau, gọi là thứ nguyên.
Con người đi xuyên việt, chính là đi xuyên thứ nguyên.
Những người này là những kẻ vượt qua ngoài phép tắt cơ bản của thế giới họ đến, có thể biết nhiều hơn so với những người ở thế giới đó.
Hệ thống không đáp trực tiếp, mà nói.
- Những người mang theo hệ thống xuyên việt như túc chủ, kiến thức sẽ luôn bị giới hạn ở mức độ hệ thống hiểu biết, nói chính xác là kiến thức sẽ do hệ thống cung cấp.
Nhưng là, túc chủ ngươi đã hỏi ta bao nhiêu lần về kiến thức của thế giới này rồi? Trước sau chỉ có hai lần, một là minh tưởng như thế nào? Hai là ôn dưỡng không khiếu như thế nào? Trước đây ta không phát hiện, nhưng khi nghĩ lại, câu hỏi đầu tiên ngươi hỏi ta là về chức năng của ta, chứ chưa từng hỏi về thế giới này.
- Có một điều ngươi nói sai rồi.
Phương Chính cười ôn nhu với hệ thống.
- Không phải ta mang theo ngươi xuyên việt, mà là xuyên nữa đường mới có được ngươi.
Nếu như là ta mang theo ngươi khi xuyên, ngươi sẽ không hỏi ta như vậy.
Hệ thống không đáp, Phương Chính nói không sai, nó là nữa đường tìm thấy túc chủ, chứ không phải là tìm thấy rồi mới đưa túc chủ đi.
Cho nên nó không biết chính xác thế giới Phương Chính sống trước đây là loại thế giới gì.
Chỉ biết so với thế giới này khác biệt vô cùng.
- Hệ thống a, ta nhớ trước đây khi ta ngồi viết, ngươi cũng ở một bên xem, ngươi không chú ý sau?
- Kì thực ta cũng không hiểu túc chủ ngươi đang viết cái gì nữa.
Có một số thứ ta có thể hiểu thông qua dữ liệu có được từ đồng bộ thế giới, có một số thứ lại không hiểu được, thậm chí có đoạn còn xuất hiện lỗi phân tích, thế giới này thậm chí không thể diễn ra điều đó được.
Phương Chính dừng bước, nhìn hệ thống thật sâu.
Lúc này người ngoài nhìn vào, chỉ thấy hắn đang đứng ở bên ngoài khu vực thương đội, sau lưng nhộn nhịp, trước mặt lại trống vắng, hắn đăm chiêu nhìn trời, cảm thán thở dài.
- Chắc là đoạn đó đi.
Hắn nghĩ, nhưng lại không đi nghĩ cụ thể.
Khoảng thời gian qua hắn vẫn thường làm như vậy, mỗi khi nghĩ đến nguyên tác, đều chỉ nghĩ thoáng qua, giống như là ngồi xe cao tốc mà ngắm hoa vậy.
- Có những thứ, ngươi không cần hiểu rõ vẫn tốt hơn.
Ngoan ngoãn làm một cái hệ thống của ngươi là đủ rồi.
— QUẢNG CÁO —
Phương Chính nói, cắt bước đi vào sâu trong sơn trại.
Đồng thời lúc này, Phương Nguyên ở trong phòng mở mắt.
Hắn vừa bán xong lại thổ cáp mô cho Cổ Kim Sinh liền mang theo nguyên thạch chạy vội về.
Năm trăm khối nguyên thạch thật sự nặng, hơn nữa mang nhiêu tiền tài như vậy bên thân cũng rất nguy hiểm, lỡ như có người cướp bóc thì thật nguy hiểm.
Hắn về phòng sau, liền bắt đầu lấy nguyên thạch hồi phục chân nguyên.
Trước đó, hắn may nhờ có trung giai chân nguyên do tửu trùng tinh luyện cho nên mới có thể liên tục mở ra năm khối, nếu không với sơ giai chân nguyên thì không chống đỡ nổi.
Phương Nguyên hồi phục xong tu vi, liền cầm lấy khối đá tử kim cuối cùng.
Hắn trước đó mua sáu khối, ở khối thứ năm mở ra lại thổ cáp mô, khối thứ sáu thì mang theo rời đi.
Đến lúc này, hắn mới mở nó ra.
Từng lớp bột đá bị mài rơi ra, rất nhanh đã bị mài thành bột hoàn toàn, bên trong quả thật không có cổ trùng nào.
Phương Nguyên không ngoài ý muốn, chuyện cược đá này có hết chín phần mười là không thu vào.
Cho dù hắn có năm trăm năm kinh nghiệm, tiếp xúc nhiều với loại hình này, cũng không làm được chắc ăn.
Hắn có thể mở ra lại thổ cáp mô, phần nhiều là kí ức năm trăm năm kiếp trước, ngay tại hôm nay có một người dùng mười nguyên thạch mua một khối đá tử kim, từ đó mở ra lại thổ cáp mô.
Phương Nguyên là dựa vào thông tin này, mới tìm được lại thổ cáp mô.
Nhưng mục tiêu chính của Phương Nguyên, lại là khối đá thứ sáu này.
Khối đá này là hắn một mình mở ra, mở ra cái gì chỉ có một mình hắn biết.
Sau này khi tửu trùng bại lộ, hắn có thể nói là mở ra được tửu trùng.
Không ai biết cổ trùng bên trong đá là loài gì, đâu thể nói là không thể có tửu trùng bên trong.
Hơn nữa hắn mở ra lại thổ cáp mô, để lại dấu ấn cho mọi người, nếu bây giờ hắn nói mình lại mở ra tửu trùng, người khác chỉ có thể đổ lên hai từ "vận may" mà thôi.
Trong căn phòng tối tăm, ánh mắt Phương Nguyên thăm thẳm.
Một mực giấu giếm giống như là lấy giấy gói lửa, cuối cùng sẽ có ngày lộ tẩy.
Hắn muốn xử lý hết tai hoạ ngầm đến từ tửu trùng này, phải chủ động xuất kích.
Đây mới chính là phong cách của Phương Nguyên.
Huống chi hắn đã cân nhắc cẩn thận, trong quá trình tu hành tiếp theo, hắn cũng cần phải để lộ tửu trùng.
- Loại cổ trùng nhất chuyển như tửu trùng có thể nói là vô cùng quý giá đối với cổ sư nhất chuyển.
Nhưng đến nhị chuyển thì sẽ không dùng được nữa.
Vì vậy, để lộ ra cũng chỉ khiến cho một số người xem trọng, không ảnh hưởng đến đại cuộc.
Nó không giống với xuân thu thiền, nếu xuân thu thiền bại lộ, không chừng ngay sau đó ta sẽ chết không chỗ chôn.
Kinh nghiệm xử thế năm trăm năm, khiến Phương Nguyên hiểu rõ lòng người.
- Di tàng Hoa Tửu hành giả, lại thổ cáp mô, hai cái tiện nghi trong trí nhớ đã bị ta nhặt được, tiếp theo chỉ có thể dựa vào chính mình tu hành thôi.
— QUẢNG CÁO —
Hắn suy nghĩ, duỗi người, bỗng cảm thấy mệt mỏi.
Tu hành cũng không thể thay giấc ngủ được.
Hắn kéo chăn, nhưng chưa nằm xuống đã nghe tiếng gõ cửa, bên ngoài vang lên giọng của Phương Chính.
- Ca ca a, ngươi hẳn là chưa ngủ đi.
Ta đang muốn hỏi ngươi chút việc đây.
Phương Nguyên cau mày, lai giả bất thiện, thật không biết Phương Chính lại có dụng ý gì nữa đây.
- Ta muốn hỏi ngươi là có muốn mua tri tâm thảo không.
Ở quầy hàng kia đã không có hàng, ngươi muốn mua ta có thể bán lại giá gốc cho ngươi.
Vẫn là hai khối nguyên thạch một cân, muốn mua cứ đến chỗ ta.
Phương Chính cũng không đợi Phương Nguyên trả lời, trực tiếp vào vấn đề chính, nói xong liền bỏ đi.
Phương Nguyên nằm im trên giường, không có đi trả lời.
Hắn khép hờ hai mắt, thoáng suy tư.
Nguyên thạch trong tay hắn bây giờ không ít, trước khi hắn mua khối đá tử kim, trong tay hắn có đến một trăm hai mươi tám khối.
Đây là bao gồm nguyên thạch của hai lần cướp, nguyên thạch gia tộc tưởng thưởng cùng Mạc gia đưa, lại trừ đi chi phí sinh hoạt mà còn lại.
Mua sáu khối đá tốn sáu mươi khối nguyên thạch, còn lại sáu mươi tám khối, lại tăng lên năm trăm khối nguyên thạch.
Tuy hơn năm trăm khối, còn có rượu thanh trúc trữ hàng, nhưng Phương Nguyên biết có nguy cơ ẩn hiện.
Thịnh cực tất suy, khoảng thời gian tới nguyên thạch hắn thu vào nhất định sẽ ít đi.
Nguồn nguyên thạch của hắn chủ yếu đến từ cướp đoạt trợ cấp của bạn học.
Nhưng hắn biết việc này cũng không thể kéo dài.
Hắn cảm nhận được những bạn học này đang ngày càng tiến bộ hơn, có nhiều người có thể đánh với hắn hơn, điển hình nhất là Mạc Bắc và Xích Thành, còn có Phương Chính vẫn ẩn tàn quan sát không ra tay.
- Tiếp tục cướp bóc thêm ba bốn lần nữa, công phu quyền cước của bọn chúng cũng sẽ được luyện thành, từng đứa sẽ khiêu chiến ta.
Với thực lực của ta bây giờ còn chưa thể chống lại được cả đám thay nhau đánh như vậy.
Thoạt nhìn năm trăm nguyên thạch rất nhiều, nhưng mỗi ngày ta tiêu hao đến bốn khối nguyên thạch, kì thực cũng không có bao nhiêu.
- Ở Thanh Mao sơn đã không còn kho tàng nào, nhưng ở Bạch Cốt sơn vùng lân cận thì có một đạo truyền thừa do một tứ chuyển chính đạo cổ sư bí mật lập ra.
Thế nhưng muốn lấy được truyền thừa này cũng rất phiền phức.
Cửa ải quan trọng trong đó cần có hai người đồng tâm hiệp lực mới có thể thông qua.
- Chủ yếu vẫn là do di tàng Hoa Tửu hành giả ít, chỉ được một con tửu trùng.
Hừm...!còn có vách đá chứa hình ảnh kia nữa.
Có lẽ ta sẽ bán nó cho thương gia trong thương đội...
Phương Nguyên suy tư, mí mắt ngày càng nặng cho đến khi ngủ say..