HỆ THỐNG THIÊN NGOẠI CHI MA


- Thời điểm không sai biệt lắm, không thể đợi thêm nữa.
Màn đêm đã buông xuống từ lâu, bóng tối bao trùm căn phòng, Phương Nguyên mở hai mắt ra.
Hắn đã cởi bỏ trang phục cổ sư, mặc một thân hắc bào che khuất cả người.

Phối hợp với mái tóc đen dài của hắn, ở trong đêm tối giống như u linh.
Ở kiếp trước, hắn có thói quen để tóc dài.

Có một vài cổ trùng cần tóc dài mới có thể thể hiện uy lực.

Thí dụ như hắc tấn cổ, cương tông cổ vân vân.
Tóc dài tuy rất thuận tiện, nhưng khi cần thay hình đổi dạng, hắn sẽ đem tóc dài xén.

Nhưng tóc ngắn chỉ có thể dựa vào năng lực của cổ trùng mà thúc đẩy.
Cách đây không lâu, hắn cùng Cổ Nguyệt Mạc Trần có hiệp nghị.

Cho tới bây giờ, sinh thiết cổ và bốn vạn nguyên thạch đều đã tới tay Phương Nguyên.

Chỉ là vãng sinh thảo còn chưa tới tay.
- Không có vãng sinh thảo, vậy cũng được rồi.

Mọi chuyện có thể nào như ý được không, thật bất đắc dĩ a...
Phương Nguyên khẽ thở dài đứng dậy, nhẹ nhàng mà đẩy cửa phòng ra, vận dụng ẩn lân cổ, biến mất bên trong bóng đêm.
Hắn này cũng là tình thế bắt buộc, không thể không có điều hành động.
Cha con Thiết gia càng ngày càng ép chặt, kế hoạch đi sứ Hùng gia trại cũng bị ngăn cản.
Hùng gia trại lực lượng bảo tồn được đại bộ phận thực lực, khiến cho Bạch gia và Cổ Nguyệt gia không dám quá phận, bởi vậy yêu cầu đền bù không thể thực hiện, ba phương ước định tiến hành tam tộc đại bỉ.
Tuy rằng Mạc mạch cố ý mời chào Phương Nguyên, nhưng điều này lại làm Phương Nguyên hãm sâu vào cuộc đấu tranh chính trị, đối địch với các gia lão.
Hơn nữa sắp tử vong, lại thêm Bạch Ngưng Băng, toàn bộ thế cục đối Phương Nguyên càng ngày càng bất lợi, quả thực là đã đem hắn đẩy vào tuyệt cảnh.
Phương Nguyên tuy rằng đa mưu túc trí, nhưng mưu kế cũng phải dựa vào thực lực của bản thân mà chèo chống.

Đối mặt với cục diện như vậy, tuy rằng hắn đã dồn hết tâm tư, tiến bộ hơn kiếp trước, nhưng mà chỉ với tu vi tam chuyển sơ giai vẫn không đủ phân lượng, khó có thể phá cục.
- Cục diện sụp đổ, chỉ đành đi nước cờ hiểm!
Phương Nguyên trái lo phải nghĩ, đem tâm tư đặt ở thiên nguyên bảo liên.
Chỉ cần hắn hái thiên nguyên bảo liên, nguyên tuyền sẽ bị phế bỏ.


Gia tộc nhất định sẽ điên cuồng điều tra, nhưng mà còn làm gì ngoài điều tra?
Nguyên tuyền nếu bị phế bỏ, cho dù là thu hồi thiên nguyên bảo liên, một lần nữa đặt vào giữa nguyên tuyền, thậm chí là huỷ đi, cũng vô pháp phục hồi nguyên tuyền như lúc ban đầu.
Gia tộc muốn sinh tồn được, còn có biện pháp nào khác?
Chỉ có một biện pháp duy nhất, đó là cướp lấy nguyên tuyền mới!
Nhưng nguyên tuyền ở trên Thanh Mao sơn, chỉ có ba đạo, đều bị ba nhà chiếm cứ.

Trong đó một đạo nếu như bị Phương Nguyên bị hủy, như vậy thì trước mặt Cổ Nguyệt tộc chỉ có một lựa chọn, hai phương án.
Lựa chọn đó, chính là chiến tranh.
Hai phương án, một là Bạch gia, hai là Hùng gia.
Chỉ có cướp lấy nguyên tuyền của một trong hai nhà đó, Cổ Nguyệt bộ tộc mới có căn cơ để tồn tại.
Không có nguyên tuyền chống đỡ, cổ sư căn bản không thể tu hành.
Nhưng mà cử động này, có sự nguy hiểm thật lớn.

Phương Nguyên cũng không còn cách nào, xuân thu thiền khôi phục càng lúc càng nhanh, không khiếu đã sắp không chịu nổi gánh nặng.

Hắn không có bao nhiêu thời gian, chỉ có thể tuyệt địa phản kích, tìm đường sống trong chỗ chết, kiếm được một đường sinh cơ.
---
Trong thính đường tràn ngập ánh sáng của đèn đuốc.
Lưu ảnh tồn thanh cổ đã được mang tới, nhưng cổ trùng lại nằm trong tay Cổ Nguyệt Bác.
- Thiết thần bộ, đối với lời thỉnh cầu vừa nãy của ta, ý của ngài như nào? — QUẢNG CÁO —
Cổ Nguyệt Bác cười nói.
Thiết Nhược Nam hừ nhẹ một tiếng.
Thiết Huyết Lãnh trầm ngâm một lát, gật đầu nói.
- Cũng được, nếu tra ra Phương Nguyên thật sự là hung thủ, ta cũng sẽ lưu lại thời gian, để cho hắn có thể tham gia tam tộc đại bỉ.
- Phụ thân...
Thiết Nhược Nam trong mắt thoáng hiện dị sắc, đây không phải là phong cách của Thiết Huyết Lãnh.
- Ha ha a.

Thiết thần bộ nhất ngôn cửu đỉnh, chưa từng nuốt lời.

Tại hạ hoàn toàn tin tưởng được ngài, cũng cảm ơn ngài thông cảm.
Cổ Nguyệt Bác càng ngày càng ấm áp
- Tộc trưởng, cha ta đã đáp ứng lời thỉnh cầu của ngươi, bây giờ nên cho chúng ta xem hình ảnh đi.
Thiết Nhược Nam ngữ khí không tốt.
- Cho dù là Thiết thần bộ không đáp ứng, ta cũng sẽ tận lực phối hợp giúp các ngươi tra án.

Cổ Nguyệt Bác nhẹ nhàng đem lưu ảnh tồn thanh cổ bóp nát.
Cổ trùng bị bóp nát liền hóa thành một đoàn thất thải yên khí, ẩn chứa các loại tạp âm.
Cổ Nguyệt Bác há miệng nhẹ nhàng thổi một hơi, làn khói liền bay tới vách tường, sau đó chui vào trong.
Giống như là mực nhỏ trên mặt nước, vách tường màu trắng rất nhanh liền xuất hiện một mảnh ấn ký rực rỡ.
Ấn ký càng ngày càng khếch trương ra, biến thành một hình ảnh, chính là hình ảnh khai khiếu đại điển lúc trước.
Nhìn vào hình ảnh này, Phương Chính rất nhanh nhìn thấy chính mình, còn có rất nhiều gương mặt quen thuộc khác.
Những gương mặt này, đều dùng ánh mắt hưng phấn nhìn xung quanh động, trên mặt đều tràn ngập vẻ non nớt.

Giống như chim non vừa mới vỗ cánh bay ra khỏi tổ.
- Đây chính là Phương Nguyên...
Đồng dạng, Thiết Nhược Nam cũng rất nhanh phát hiện Phương Nguyên.
Phương Nguyên ở trong đội ngũ mà đi, quan sát bốn phía, nhưng ánh mắt lại bình thản và lạnh lùng.

Đứng ở trong đám bạn cùng tuổi, giống như là hạc trong bầy gà.

Bất quá nếu không chú ý vào hắn, người bình thường sẽ không phát hiện điểm khác thường trên người hắn.
Nhưng hiện tại tất cả mọi người trong thính đường, đều đem ánh mắt tập trung trên người hắn, khiến cho điểm khác thường ấy không còn chỗ nào để che giấu.
- Ồ? Phương Nguyên này, thật sự có điểm cổ quái.
Giờ phút này, ngay cả Cổ Nguyệt Bác, cũng không nhịn được lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Hình ảnh trên vách tường biến hóa, chúng thiếu niên đi vào biển hoa.
Muốn khai khiếu, đám thiếu niên kia phải vượt qua sông, đi đến bờ hoa hải bên kia.
Hào quang của hy vọng cổ rực sáng không ngừng.
Thanh âm của những thiếu niên kia và gia lão, truyền ra bên ngoài.
— QUẢNG CÁO —
Tình cảnh lúc ấy tái hiện, khiến người người lạc vào cảnh tưởng kỳ lạ.
Đầu tiên là Cổ Nguyệt Mạc Bắc lộ ra tư chất loại ất, gây nên oanh động.

Ngay sau đó là Cổ Nguyệt Xích Thành, cũng bị trắc ra tư chất loại ất.
- Quả nhiên có điểm cổ quái, thần sắc của Cổ Nguyệt Xích Thành quá mức khẩn trương, thân thể cứng ngắc, màu da cũng không bình thường, bên dưới động hoàn toàn không có ánh sáng, nhưng nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện trên người hắn giống như là bôi một thứ nào đó, hấp dẫn hy vọng cổ.

Ha ha, hẳn là gian lận, không thể nghi ngờ.
Thiết Nhược Nam nhìn thấy điều này, trong lòng đã chắc chắn.
Nhưng ngay sau đó cô nàng lại nhăn mày.
Phương Nguyên xuất phát, hắn đi thẳng qua con sông, đi đến bờ bên kia.

Hào quang của hy vọng cổ, cũng không phải tràn đầy.

Hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều, những thiếu niên và gia lão thất vọng, cất tiếng thở dài, những âm thanh đó cũng được truyền vào tai của mọi người trong phòng.
Mọi thứ trông có vẻ bình thường, nhưng Thiết Nhược Nam nhíu mày càng chặt.
Thần sắc của Phương Nguyên vẫn rất bình tĩnh.
Vào lúc này, hắn đang quay lưng về phía gia lão và thiếu niên, bởi vậy người bên ngoài thấy không rõ thần sắc của hắn.

Nhưng mà Thiết Nhược Nam là một trong những người đứng xem, nàng phát hiện thần sắc của Phương Nguyên vẫn hờ hững, không có chút biến hóa nào.
Giống như, giống như là...!Hắn đã sớm biết được kết quả này!
- Điều này hoàn toàn không có khả năng! Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà coi, nếu như một đứa trẻ mười lăm tuổi được mọi người đặt kì vọng, mà kiểm tra ra được có tư chất bính đẳng.

Làm thế nào mà không có một chút mất mát, thất vọng và nản lòng? Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy?
Hai đầu lông mày của Thiết Nhược Nam cơ hồ dính lại với nhau.
Nghi ngờ to lớn bao trùm ở trong lòng nàng, làm cho nàng hô hấp khó khăn hơn vài phần.
Trái tim của nàng, lúc này đang liên tục đập mạnh.

Từng suy nghĩ ở trong đầu nàng như điện quang thoáng hiện.
Đến tột cùng là cái gì?
Tại sao có thể như vậy?
- Chờ một chút, tư chất...chẳng lẽ nói?!
Thiết Nhược Nam ngẩng đầu lên, một ý nghĩ cực kì lớn mật và điên cuồng hiện lên ở trong đầu nàng.
Quang ảnh sáng lạn giờ phút này chiếu rọi ở trên mặt Phương Chính.
Hắn bình thản nhìn, trong lòng lại có chút lo lắng.
Trên hình ảnh, không phải chỉ có một mình Phương Nguyên khác biệt, ngay cả hắn cũng khác biệt.
Phương Nguyên bình tĩnh, hắn cũng bình tĩnh không thua gì Phương Nguyên.
- May mắn là những người này chỉ chú ý đến Phương Nguyên, vẫn còn chưa nhìn đến ta.
Phương Chính trong lòng hơi cảm thấy may mắn, âm thầm nhìn liếc qua ba người còn lại.
Nhưng vào đúng lúc này, một cảm giác sợ hãi tột cùng ập đến trong lòng Phương Chính.
Phương Chính không biết cảm giác này từ đâu mà đến, chỉ biết là hắn cảm thấy nếu mình còn ở lại đây, việc không hay nhất định sẽ xảy ra.
- Phương Chính, ta có việc muốn hỏi ngươi!
Đúng lúc này, Thiết Nhược Nam cắt ngang tâm tư của hắn.
- Nói đi! — QUẢNG CÁO —
Hắn đè ép cảm giác trong lòng, nói lại.
- Ngươi tại sao lại bình tĩnh như vậy?
Thiết Nhược Nam chỉ lên quang ảnh, một châm thấy máu hỏi.
- Vậy tại sao ta không thể bình tĩnh?
Phương Chính hỏi lại, lại nói.
- Ta thừa nhận ca ca tư chất loại bính là việc vô cùng bất ngờ, nhưng đó là việc của hắn, ta cần gì phải bận tâm đâu? Còn về tư chất của ta...
Phương Chính dừng lại một chút, hít một hơi mới nói.
- Ta đã biết từ trước rồi!

- Cái gì?
Thiết Nhược Nam bên cạnh giật mình, nhưng Cổ Nguyệt Bác ngược lại rất bình tĩnh.
Kỳ thực Phương Chính từng nói việc này với lão, cụ thể mà nói là ngay sau khi hắn phát hiện dấu chân hạc, hắn đã tới gặp lão để nói về việc này.
- Ta trước đây cơ duyên sảo hợp đạt được một đạo truyền thừa của tam chuyển cổ sư.

Kiếm ảnh cổ trong tay ta là cổ trùng trung tâm của truyền thừa.

Dựa vào truyền thừa, ta sớm đã biết bản thân có tư chất loại giáp.
- Truyền thừa?
Thiết Nhược Nam giật thót, ánh mắt nhìn Phương Chính chứa đầy sự kinh ngạc, nghi ngờ, không dám tin.
- Ngươi nghi ngờ Cổ Kim Sinh vì phát hiện việc này mà bị ta giết, ha ha.

Ta có chứng cứ ngoại phạm rất rõ ràng a.

Trong ba ngày đó, ta chỉ đến một lần duy nhất, đạt được ngọc bì cổ.

Sau đó bất cứ ai cũng có thể làm chứng cho việc ta luôn ở túc xá tu hành.

Còn chưa nói tới, truyền thừa này sớm đã bị gia tộc phát hiện, còn biết trước khi thương đội tới, vậy ta còn sợ người khác phát hiện, giết ngươi diệt khẩu sao?
Phương Chính cười nhạo, nói.
- Phương Chính nói không sai, nó vừa khai khiếu là gia tộc đã phát hiện truyền thừa.

Nhưng truyền thừa bên trong cũng không có bao nhiêu giá trị cho gia tộc, vì vậy gia tộc quyết định để lại cho nó.
Cổ Nguyệt Bác lúc này lên tiếng, lão cũng không hề nói dối.
Dù sao lúc đó quả thật là do người theo bảo vệ Phương Chính phát hiện báo lại.

Mà chủ yếu cũng là do Phương Chính chủ động bại lộ, mục đích chính là để đối phó cha con Thiết gia vào lúc này.
- Nếu hai vị không tin, ta còn có thể dẫn đến đó.

Tin rằng với năng lực của hai vị, hoàn toàn có thể nhìn ra nơi đó có phải là hiện trường vụ án hay không!
Phương Chính lại nói.
Thiết Nhược Nam nhìn thoáng qua Thiết Huyết Lãnh, sau đó lắc đầu.
- Vậy ta hỏi ngươi, Phương Nguyên có biết tư chất của ngươi không?
Phương Chính liền lắc đầu.
- Không có, ta không hề để lộ việc này.
Thiết Nhược Nam lâm vào trầm tư, sau một lúc, nàng mạnh ngẩng đầu.
- Nếu Phương Nguyên không biết tư chất của ngươi, nhưng hắn lại bình tĩnh như vậy, khả năng chỉ có thể là hắn cũng đồng dạng sớm biết được tư chất của mình.

Hơn nữa, e gần không phải chỉ đơn giản như vậy....


Bình luận

Truyện đang đọc