- Được rồi, đặt xuống ở đây là các ngươi có thể đi.
Phương Chính nói, đám gia nô trong phòng đều không dám sai lệnh.
Bọn họ đem cái bàn trên tay cẩn thận đặt xuống chỗ Phương Chính chỉ liền vội vàng lui ra ngoài.
Phương Chính lúc này đã không còn ở trong lầu trúc của Thanh Thư mà đã dọn ra riêng.
Mỗi gia lão vừa nhận chức đều sẽ được gia tộc cấp cho một cái lầu trúc tiện nghi, Phương Chính cũng có một cái.
Chỉ là lúc hắn lên tam chuyển, sơn trại bị cuồng điện lang phá nát bét, nếu so sánh thì nát hơn trong nguyên tác vài lần.
Chính vì như vậy, mãi đến hôm nay Phương Chính mới có được căn lầu trúc này.
- Mở miệng đóng miệng đều gọi ta là thiên tài gia tộc, vậy mà có cái nhà cũng lâu như vậy mới lấy ra.
Phương Chính trong lòng càm ràm một phen.
- Chắc không phải đám lão bất tử mấy người quên mất, đợi đến lúc sắp cấp cho Phương Nguyên mới nhớ đến ta đâu há?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, kỳ thực Phương Chính cũng không biết là sẽ được cấp lầu trúc, hắn cũng chẳng nhớ là trong nguyên tác có việc này hay không.
Chứ nếu biết, hắn đã sớm đi đòi rồi, không phải chờ đến hôm nay.
- Hừ, nhìn mặt ta hiền vậy thôi chứ ta không có hiền a, muốn quỵt nợ của ta đâu có dễ như vậy.
Phương Chính trong lòng hừ lạnh một phen, đi lại mở cửa sổ để không khí trong phòng bớt ngột ngạt.
Ánh nắng buổi chiều tà chiếu vào ô cửa, phủ lên gương mặt thiếu niên của Phương Chính.
- Góc nhìn đẹp đấy! Cũng có thể thấy được tấm lòng của tộc trưởng đại nhân đi.
Mảnh đất xây lầu trúc này của Phương Chính là do đích thân tộc trưởng Cổ Nguyệt Bác chọn cho hắn.
Nơi này có tầm nhìn bao quát sơn trại cùng một góc sườn núi, lại tương đối yên tĩnh, rất phù hợp với hắn.
Phương Chính đứng ngắm mặt trời chốc lát, liền xoay người đi sắp xếp đồ đạc của mình.
Gia tộc cấp cho hắn lầu trúc, trong lầu trúc có thư phòng riêng, có mật thất tu hành, nhưng gia nô thì không, hắn phải tự đi thuê.
Phương Chính bây giờ còn chưa có thuê gia nô, cho nên hắn phải tự làm lấy.
Những gia nô vừa ở đây với hắn cũng là mượn của cửu phụ cửu mẫu chuyển đồ tiếp mà thôi.
- Hừm...!sắp xếp vẫn nên giao lại cho người khác vậy.
Sắp xếp vừa xong nơi vẽ tranh, Phương Chính liền quyết định bỏ xó mấy chỗ còn lại cho người khác đi làm, ví như linh hồn kia chẳng hạn.
Hắn còn lắm việc, không có thời gian lãng phí ở đây.
Phương Chính ngồi xuống cái bàn đã sắp xong, lấy cổ phương thiên nguyên bảo liên ra xem xét tỉ mỉ.
Quá trình luyện chế của thiên nguyên bảo liên khá phức tạp, các bước tiến hành phải làm vô cùng cẩn thận, xây dựng từ không đến có.
Trong quá trình luyện chế, nó như có như không, chỉ có thể nhìn thấy khi nhìn xuyên qua thủy tinh.
Hơn nữa, cổ này rất dễ hỏng, chỉ khi nuôi dưỡng trong nguyên tuyền chín ngày chín đêm, đợi đến khi chín cánh hoa sen hoàn chỉnh mới có thể hái xuống, thu vào không khiếu.
Nếu nóng vội, nhất định sẽ thất bại trong gang tắc, mọi chi phí cùng công sức trước đó đều đổ sông đổ bể hết.
— QUẢNG CÁO —
- Tiểu Thiên, ta hỏi ngươi vài việc.
Liệu người có thể cách xa ta ra không? Ví dụ như ta ở đây, liệu ngươi có đi đến được Hùng gia trại, Bạch gia trại, hay thậm chí là rời khỏi Thanh Mao sơn, rời khỏi Nam Cương không?
Đáp: Trong cơ chế tình cảm hóa có thể thực hiện.
- Cái giá phải trả là gì?
Đáp: Nguyên điểm.
Khoảng cách càng xa, nguyên điểm tiêu hao càng nhiều.
Mức tiêu hao nguyên điểm tính theo giờ.
- Ngươi có thể tự luyện cổ không?
Đáp: Trong cơ chế tình cảm hóa có thể luyện được phàm cổ.
Tiên cổ không luyện được.
- Câu cuối cùng, nguyên tuyền của Bạch gia trại và Hùng gia trại phù hợp để luyện thiên nguyên bảo liên không?
Đáp: Hùng gia trại miễn cưỡng đủ tiêu chuẩn.
Bạch gia trại phù hợp.
Có được đáp án, Phương Chính liền không nói hai lời, vội vàng đi chuẩn bị nguyên liệu luyện chế.
May là bình thường hắn cũng siêng cày nhiệm vụ, lại không sử dụng cho nên nguyên điểm hiện tại rất đổi dư giả.
Lại thêm khí vận được buff, quay được một số nguyên liệu trong đợt vừa rồi, giảm bớt gánh nặng cho hắn.
Sau khi đảm bảo không có gì sai sót, Phương Chính liền để hệ thống chuyển sang chế độ tình cảm hóa.
- Túc chủ a, ngươi cuối cùng cũng không khóa mõm ta nửa...
- Đừng nhiều lời.
Ngươi bây giờ đi ngay đến Hùng gia trại, luyện chế thiên nguyên bảo liên cho ta.
Việc này giao hết cho ngươi đấy.
Phương Chính hơi cau mày, hắn chính là không thích chế độ này của hệ thống mới khóa mõm nó lâu như vậy.
- Tại sao lại là Hùng gia trại? Theo thông số, ta kiến nghị nên đến Bạch gia trại.
Hệ thống khó hiểu.
- Nguyên tuyền Bạch gia trại có vài thứ, đến đó thì có nguy cơ cổ trùng bị nuốt mất.
Dù sao luyện chế xong cũng không đem ra liền, ít nhất phải vài tháng sau.
Phương Chính giải thích, nhưng lại thoáng suy tư.
- Không biết liệu đến khi đó thiên nguyên bảo liên có bị bào mòn không nhỉ? Kiểu nguyên tuyền cạn kiệt, nó liền bổ sung cho nguyên tuyền, làm giảm chính mình.
- Ít nhất phải qua một hai thập niên mới có tình trạng này.
Nhưng túc chủ ngươi tại sao lại phải chờ vài tháng?
- Xem ra ta vẫn nên nghĩ cách khác và khóa mõm ngươi lại.
Phương Chính liếc ánh mắt cảnh cáo nhìn về phía hệ thống.
— QUẢNG CÁO —
- Rồi rồi, ta không nhiều chuyện, không hỏi nữa, ta xem túc chủ ngươi làm là được chưa gì? Nhưng mà ta vẫn có cái cần phải nói.
Trong quá trình ta rời khỏi túc chủ, ngoài việc có thể tiếp tục nhận, xem và làm nhiệm vụ ra, túc chủ không thể truy cập vào bất cứ chức năng nào cả, bao gồm cả túi đồ.
Túc chủ vẫn nên chuẩn bị trước đi.
- Ngươi đi trong bao lâu?
- Thực hiện các bước luyện chế cần đến một ngày.
Để đảm bảo tính ổn định thì nên theo dỗi hai ngày, một đêm.
- Vậy ngươi cứ ở đó chín ngày, đảm bảo nó đầy đủ chín cánh hoa sen rồi hãy về.
Phương Chính vừa nói, vừa đi túi đồ lấy một số đồ cần thiết, sau đó lại vào cửa hàng mua thêm một con nghịch tam canh cổ.
Nghịch tam canh cổ là cổ trùng tam chuyển thuộc loại tiêu hao.
Tác dụng của nó là làm cho thời gian trôi qua của cổ sư chậm đi ba lần.
Việc chậm đi này không biểu hiện qua hành động, lời nói của cơ thể, nó ảnh hưởng rõ nhất là ở trong không khiếu của cổ sư.
Cổ sư bị hạ nghịch tam canh cổ, tốc độ khôi phục chân nguyên sẽ giảm đi ba lần so với tốc độ vốn có trong khi mức tiêu hao khi dùng cổ là không thay đổi.
Phương Chính biết đến con cổ này cũng chỉ là trong vô tình, kỳ thực trong nguyên tác hắn còn chưa có gặp qua nó.
Nhưng mà, trong nguyên tác có một loại cổ trùng gọi là tam canh cổ, tác dụng là tăng tốc độ khôi phục chân nguyên của cổ sư lên gấp ba lần.
Người bị loại hạ tam canh cổ không thể xóa bỏ tác dụng của nó, tương tự, người bị hạ nghịch tam canh cũng không thể loại bỏ tác dụng làm chậm.
- Một cái cộng, một cái trừ.
Khi cộng hai số có cùng cơ số nhưng khác dấu, ta sẽ thu được kết quả bằng không.
Nhìn con nghịch tam canh cổ trong tay, Phương Chính mỉm cười.
- Đánh cược vào ngươi và huynh đệ tam canh cổ kia của ngươi vậy.
- Túc chủ lại lên kế hoạch hại ai nữa vậy?
Hệ thống nhìn Phương Chính thật lâu, cuối cùng vẫn là lên tiếng hỏi.
- Hại chính bản thân ta, được chưa?
Phương Chính cảm thấy có chút bất đắc dĩ đở trán.
- Tiểu Thiên, ngươi đi luyện cổ đi.
Làm xong ta sẽ để cho ngươi một đoạn thời gian dài nói chuyện, lúc đó muốn nói gì thì tùy ý ngươi, ta không cản.
- Thật chứ?
- Ta thề trên cái tên cúng cơm của mình!
- Ta đi đây, túc chủ ngươi nhớ bảo trọng.
Hệ thống bỏ lại câu này, lóe cái đã biến mất.
- Ờ thì, tên cúng cơm của ta ở thế giới này là Phương Chính nhỉ? — QUẢNG CÁO —
Phương Chính cười cười, ánh mắt lóe lên tia sáng khó lường.
- Mà thôi, niệm tình ngươi ngoan ngoãn, ta giữ lời hứa với ngươi vậy.
Phương Chính khoác tay, sau đó nhìn lại con nghịch tam canh cổ trong tay.
Ý niệm hắn chợt động, nghịch tam canh cổ liền bay lại người hắn sau đó phịch một tiếng vở ra thành một vệt màu màu vàng.
Vệt màu này bay vào ngực Phương Chính, thấm vào lớp quần áo của hắn rồi biến mất.
Phương Chính nhắm mắt cảm nhận, không khiếu không có cái gì khác thường, mọi thứ vẫn như cũ không có gì thay đổi.
Phương Chính điều đi một tia chân nguyên va vào khiếu vách, mục đích là để tia chân nguyên này tiêu hao.
Sau khi tiêu hao một thành chân nguyên, Phương Chính liền đình chỉ.
Tiếp theo, hắn theo dỗi tình hình khôi phục của chân nguyên.
Quả nhiên là so với bình thường, tốc độ khôi phục chậm hơn ba lần.
Phương Chính thu hồi ý niệm, mở ngực áo ra xem.
Trên ngực hắn lúc này từ không có đột nhiên tăng lên hình xâm một hình tam giác màu vàng.
- Trước mắt chỉ còn cách này.
Phương Chính thở dài, sửa sang lại nếp áo.
Gần đây xuân thu thiền của hắn khôi phục rất tốt, tốt vượt mức dự liệu của hắn.
- Chẳng lẽ thất chuyển tiên cổ có thể khôi phục tốt hơn lục chuyển?
Phương Chính từng hỏi chính mình như vậy, nhưng mà hắn không có câu trả lời, cũng không có cách nào để trả lời.
Xuân thu thiền khôi phục ngày một nhanh, không khiếu của hắn đã sắp không gánh vác nổi.
Phương Chính cần thời gian, hắn cần thời gian để đem tu vi đề bạt lên càng cao.
Cho nên hắn trái tìm phải chọn, cuối cùng phát hiện ra nghịch tam canh.
Đem tốc độ khôi phục chân nguyên kéo chậm, đồng nghĩa với việc đem thời gian trong không khiếu kéo chậm.
Vậy thì cũng có nghĩa là làm giảm tốc độ khôi phục của xuân thu thiền.
- Nhưng bởi vì như vậy, nên ta buộc phải hạn chế chiến đấu, bằng không việc hao kiệt chân nguyên sớm muộn cũng sẽ dẫn đến nghi ngờ.
Và vì thế, mới khiến ta nghĩ đến hợp kích kỹ băng phong lôi kích.
Giảm số lượng điện lang, làm nhẹ đi lang triều, Phương Chính cũng liền có thể hạn chế ra tay.
Mặc kệ thế nào đi nữa, những ngày tiếp theo hắn phải giảm thiểu việc chiến đấu xuống mức thấp nhất có thể.
- Tranh thủ thời gian này để tích lũy nguyên điểm vậy, chờ đợi thời điểm đó tới..