HỆ THỐNG THIÊN NGOẠI CHI MA



Cổ Phú trong lòng rối rắm.
Hắn hiện tại trong lòng đã không còn hoài nghi Phương Nguyên, cơ hồ xác định Cổ Quý chính là người hạ độc thủ.
- Nhưng ta cho dù đã biết chân tướng, thì thế nào đâu?
Cổ Phú trong lòng dâng lên một cỗ bi phẫn.
- Trong tay ta không có gì chứng cứ, nếu ta không bằng chứng đến trước mặt phụ thân chỉ chứng Cổ Quý, chỉ sợ phụ thân còn cho rằng ta muốn hãm hại hắn đâu!
Cổ Phú thực khôn khéo, hắn nhìn về phía Phương Nguyên, trong ánh mắt lóe lên từng tia hung ác.
Cổ Kim Sinh theo hắn cùng nhau vào nam ra bắc, Cổ Kim Sinh nay mất tích, Cổ Phú hắn tự nhiên phải gánh trách nhiệm chiếu cố không chu toàn! Nếu chỉ chứng không được Cổ Quý, như vậy hắn nhất định phải cho phụ thân một câu trả lời.
Mà câu trả lời này, ngay tại trước mắt!
- Không sai, nếu đem Phương Nguyên cho rằng người chịu tội thay, cũng coi như có thể miễn cưỡng có câu trả lời đi.

Chỉ cần qua được thời khắc mấu chốt này, ta còn có khả năng làm lại lần thứ hai.
Cổ Phú trong lòng sinh ra ác ý.
Hắn quyết định chọn Phương Nguyên, một phần là vì Phương Nguyên là người cuối cùng gặp Cổ Kim Sinh, phần còn lại là nghi kị tư chất của Phương Chính.

Nếu hắn nhắm vào Phương Chính, e rằng Cổ Nguyệt sơn trại sẽ lập tức trở mặt.
Hắn đề cao âm điệu, hướng Phương Nguyên lớn tiếng ép hỏi.
- Phương Nguyên, ngươi làm sao chứng minh ngươi không có giết Cổ Kim Sinh?
Các gia lão không khỏi sửng sốt, việc này rõ ràng là Cổ gia ngươi nội đấu, như thế nào còn bắt lấy tộc nhân của ta không buông đâu?
Chỉ có Cổ Nguyệt tộc trưởng sắc mặt trầm xuống, ánh mắt chuyển lệ, gắt gao nhìn Cổ Phú.
- Phương Nguyên, ngươi có nhân chứng, chứng minh ngươi không ở hiện trường, không có thời gian giết Cổ Kim Sinh? Nếu không có, ngươi chính là hung thủ!
Cổ Phú một tay chỉ hướng Phương Nguyên, trợn mắt trừng trừng, khí thế bức người.
- Cổ Phú hắn đây là muốn đem Phương Nguyên đẩy ra, cho rằng là cừu thế mạng.

Thật sự là buồn cười!
Trong chốc lát, các gia lão cũng đều phản ứng lại, sắc mặt đều trở nên không tốt.
Bọn họ cũng thường xuyên đấu đá với nhau, suy nghĩ một chút, cũng liền hiểu được lập trường và dự tính của Cổ Phú.
- Nhân chứng? Đương nhiên là có! Ta sớm đã chuẩn bị.
Phương Nguyên âm thầm cười lạnh, mặt ngoài lại làm ra bộ dạng hết đường chối cãi, há mồm muốn nói lại không nói ra được.
- Những cái khác không cần nói, ngươi chỉ cần cho ta biết là có hay không?
Cổ Phú lại lần nữa cao giọng, bức áp Phương Nguyên.
Phương Nguyên một bộ dạng oan uất cùng bất bình, cuối cùng bất đắc dĩ theo kẽ răng bỏ ra hai từ.
- Không có.
- Ha ha.

Vậy ngươi chính là...

Cổ Phú vừa muốn lớn tiếng tuyên án, đúng lúc này.
- Chờ chút!
Gia lão học đường bước ra một bước, chắn trước mặt Phương Nguyên, vẻ mặt nghiêm túc.
— QUẢNG CÁO —
- Hắn đương nhiên là có nhân chứng, ta chính là nhân chứng của hắn!
- Ngươi?
Cổ Phú kinh nghi.
- Không sai, chính là lão phu.
Gia lão học đường đối mặt với Cổ Phú có tu vi tứ chuyển, ngữ khí có chút hạ xuống.

Nhưng khi nhìn đến tộc trưởng Cổ Nguyệt Bác đang nhìn mình bằng ánh mắt cổ vũ, lão liền dậm chân, ngẩng đầu.
- Mấy ngày trước Phương Nguyên lấy tư chất loại Bính thăng lên trung giai trước học viên có tư chất loại Ất, ta liền sai người âm thầm điều tra.

Hành tung mỗi ngày của hắn đều có ghi lại trong hồ sơ, căn bản là không có thời gian giết Cổ Kim Sinh.
- Đúng, chính là như vậy...
Phương Nguyên đứng ở sau lưng gia lão học đường, không ai có thể nhìn thấy khóe miệng của hắn lúc này treo lên ý cưới.
Cổ Phú sắc mặt xanh mét, hắn không có dự đoán được gia lão học đường sẽ tự nhiên đứng ra, bảo đảm cho Phương Nguyên.
Càng mấu chốt là, Cổ Nguyệt tộc trưởng cũng không có phản đối.

Việc này mang ý nghĩa trọng đại, đại biểu cho Cổ Nguyệt bộ tộc muốn bảo vệ Phương Nguyên.
- Ta đã hiểu! Ta một lòng muốn đem Phương Nguyên cho rằng người chịu tội thay, đây là xuất phát từ ý muốn bản thân, không có nghĩ đến cảm thụ của họ.

Không sai, Phương Nguyên nếu gánh tội thay, Cổ Nguyệt bộ tộc sẽ phải gánh vác ác danh mưu hại người Cổ gia.

Sau này sẽ gặp phải Cổ gia trả thù, danh dự hao tổn, trong tương lai thương đội cũng không dám lại đây giao dịch, tổn thất liền quá lớn!
Nghĩ đến đây, Cổ Phú ảo não hận không thể đánh chính mình một cái.
Cổ Nguyệt cao tầng, đúng là nghĩ như vậy.
Phương Nguyên chỉ có loại Bính, nếu hắn thật sự hại Cổ Kim Sinh, đem hắn giao ra đi, cũng không tính cái gì.

Nhưng quan trọng là, hiện tại hắn đã tẩy sạch hiềm nghi, nếu còn đem hắn giao ra, Cổ Nguyệt bộ tộc chẳng phải là quá mức rộng lượng, không lo lắng tổn thất sau?
Biết mâu thuẫn đã muốn không thể giải hòa, Cổ Phú cắn chặt răng, quyết định kiên trì đến cùng, hắn mở miệng nói.
- Một khi đã như vậy, không ngại để cho ta sử dụng túc tích cổ.

Cổ này, khi dùng liền có khả năng làm mặt đất hiện ra ba vạn dấu chân gần nhất.
Gia lão học đường lập tức hừ lạnh một tiếng.

Cổ Phú nói như vậy, rõ ràng là không tin lão.

Nhưng lão cũng không thể ngăn cản, vì thế liền nghiên người tránh qua.
- Kiểm tra đi!
Phương Nguyên nhìn Cổ Phú cười lạnh, ngẩng đầu đi đến hắn trước mặt.
Hắn tự tin mười phần, bởi vì đã sớm nghĩ đến trường hợp này.

Cho nên mấy ngày này, hắn đều đi lại ở trong sơn trại, không có đi đến chỗ khe đá bí động kia.
Dưới ánh nhìn chăm chú của cao tầng bộ tộc Cổ Nguyệt, Cổ Phú cũng không thể giở trò.
Túc tích cổ hình dạng đặc biệt, giống như một cái chân người.

Nó có chất liệu giống một khối nhũ đông bán trong suốt, làm cho người ta có cảm giác no đầy, mặt ngoài còn tỏa một tầng ánh sáng như huỳnh quang.

Hình thể của nó cũng không lớn, chỉ to cỡ một bàn tay.
Cổ Phú cầm trong tay, điều ra chân nguyên, quán chú đến túc tích cổ.
Túc tích cổ càng ngày càng lớn, bỗng nhiên phịch một tiếng vang nhỏ, nổ thành một mảnh phấn màu huỳnh quang.
Huỳnh phấn bay lại, bao lại Phương Nguyên, ở hắn bên người xoay tròn một vòng, sau đó liền bay ra khỏi cửa nghị sự đường.
Ở trên đường huỳnh phấn bay qua, mặt đất nhất thời liền hiện ra dấu chân liên tiếp.
Những dấu chân đều tản ra màu sắc huỳnh quang, có độ lớn giống với hai chân của Phương Nguyên như đúc.

Đúng là dấu chân hắn vừa mới vào nghị sự đường.
Dấu chân vẫn theo gia chủ các kéo dài đi ra ngoài, tới túc xá học đường, sau đó ngay tại học đường đảo qua vòng vòng.

Trừ ở đó ra, cũng chỉ đi tới khách sạn trong sơn trại.

— QUẢNG CÁO —
Huỳnh phấn càng bay càng ít, cuối cùng ở trên dấu chân thứ ba vạn, hoàn toàn biến mất.
Kết quả đi ra, mọi người xem xét, liền biết Phương Nguyên hoàn toàn trong sạch, không hề có điểm đáng ngờ.
Cổ Phú thở dài, lại từ trong lòng lấy ra một cái hộp ngọc hình lập phương khéo léo.
Hắn đem hộp ngọc mở ra, trong hộp ngọc chỉ để một phiến ngọc.
Phiến ngọc có màu xanh biếc trong suốt, bên trong tắc phong ấn một con cổ trùng.
Đây là một con bọ tre, thân hình nó thon dài tinh tế, màu sắc giống như ngọc bích bình thường, toàn bộ thân hình giống như một đoạn trúc nhỏ tròn tròn.
Bọ tre bình thường có độ dài vượt qua một bàn tay, nhưng con bọ tre này lại không có như vậy, nó chỉ dài cở ngón tay cái.


Ở mặt ngoài, còn hơi tản ra ánh sáng trắng.
- Thanh ngọc vì khu, bạch hoa phúc thể, đây là trúc quân tử a!
Lúc này, có gia lão nhận ra con cổ trùng này, sợ hãi than một tiếng.
Ngay cả tộc trưởng Cổ Nguyệt Bác cũng động dung, không khỏi khuyên nhủ.
- Cổ lão đệ, trúc quân tử chính là tứ chuyển cổ trùng, luyện chế không dễ.

Tại sao lại muốn lãng phí ở chỗ này đâu?
Cổ Phú lắc đầu, nhìn về phía Phương Nguyên.
- Trúc quân tử là ta khi còn trẻ, một lần giải thạch ngẫu nhiên mà được.

Tảng đá chỉ giải một nửa, không có tiếp tục giải ra.

Mọi người đều biết, cổ trùng này lấy chân thành làm thức ăn, trời sinh có thể phát hiện nói dối.

Chỉ có quân tử từ nhỏ đến lớn đều không có nói dối qua mới có thể luyện hóa, nuôi nấng nó.
- Phương Nguyên, ngươi chỉ cần đem tảng đá mở ra, đem trúc quân tử đang suy yếu thu vào trong không khiếu.

Ta hỏi ngươi cái gì, ngươi đáp cái gì.

Sau đó sẽ đem con cổ này lấy ra, cho chúng ta xem xem nó có biến sắc.

Chỉ cần biến sắc, nghĩa là ngươi đang nói dối.
- Không thành vấn đề.
Phương Nguyên không có một tia do dự, lúc này mở phiến ngọc ra, làm theo lời Cổ Phú
Trúc quân tử vừa xuất hiện ở bên trong không khiếu, lập tức tản mác ra ánh sáng lục nhàn nhạt, chiếu khắp toàn bộ mặt biển chân nguyên.
Phương Nguyên nhất thời cảm thấy, chỉ cần hắn nói dối một câu, trúc quân tử liền có thể cảm ứng được, từ đó biến đổi màu lục của bản thân sang màu sắc khác.
Nhưng sở dĩ hắn đồng ý, cũng là do đã có chuẩn bị.
- Xuân thu thiền!
Hắn ý niệm trong đầu khẽ động, xuân thu thiền đang trầm miên nhất thời thức tỉnh, tản mác ra một luồng khí tức.
Khí tức này rộng lớn vô cùng, lập tức gắt gao trấn áp trúc quân tử.
Ánh sáng lục tỏa ra từ trúc quân tử, nhất thời co lại lui về trong cơ thể của nó.

Toàn bộ thân hình đều cuộn lại, sợ hãi run.

Làm sao còn dư tâm tư đi cảm ứng xem Phương Nguyên có nói dối hay không?
Cổ Phú bắt đầu đặt câu hỏi, câu đầu tiên đã vào thẳng vấn đề.
- Phương Nguyên, ngươi có giết đệ đệ của ta, Cổ Kim Sinh không?
- Không có!
Phương Nguyên chém đinh chặt sắt đáp.
Cổ Phú lại hỏi.
- Ngươi có biết tin tức khác về hắn không? — QUẢNG CÁO —

Phương Nguyên lắc đầu.
- Không biết.
Cổ Phú tiếp tục hỏi.
- Những lời ngươi vừa nói với chúng ta, có chỗ nào không phải sự thật?
Phương Nguyên lại lắc đầu
- Không có.
- Tốt lắm, ngươi có thể đem trúc quân tử lấy ra.
Hỏi xong ba câu, Cổ Phú nói.
Phương Nguyên đem trúc quân tử lấy ra, mọi người nhìn lại, chỉ thấy trúc quân tử mặt ngoài như cũ là một mảnh xanh biếc sắc, không hề biến hóa.
Các gia lão đều nhẹ nhàng thở ra.
Cổ Phú sắc mặt cũng dịu đi xuống dưới, hắn thu lại trúc quân tử, hướng Cổ Nguyệt Bác vừa chắp tay.
- Cổ Nguyệt huynh, lần này đã đắc tội nhiều rồi.
- Không sao, có thể làm chân tướng rõ ràng, cũng là điều chúng ta muốn.
Cổ Nguyệt Bác khoát tay, theo sau lại thở dài một tiếng.
- Chính là đáng tiếc cho con trúc quân tử này.
Trúc quân tử có khả năng phát hiện nói dối, cao tới tứ chuyển, giá trị rất to lớn.

Nhưng là nuôi nấng, luyện hóa đều vô cùng khó khăn.

Chỉ có thể là quân tử thành tâm thành ý mới có thể luyện hóa.

Chỉ cần cổ sư nói qua một câu nói dối, luyện hóa trúc quân tử nhất định thất bại, trúc quân tử cũng sẽ chết ngay tại chỗ.
Thức ăn của nó chính là chân thành.

Sống nhờ trong không khiếu của quân tử, dùng sự chân thành của quân tử làm thức ăn mới có thể sinh tồn.
Hiện tại trúc quân tử này bị khai ra, suy yếu đến cực điểm, nhưng lại không có thức ăn để khôi phục nguyên khí.

Lại trải qua việc Phương Nguyên vừa mới sử dụng, chắc chắn chỉ có thể chết.
Cổ Phú lại lắc đầu, nhìn trong tay trúc quân tử đã chết, tựa hồ cũng không đáng tiếc.
Hắn trầm giọng nói.
- Việc này ta đã muốn hết toàn lực điều tra, đáng tiếc lực không đủ.

Lần này quay lại gia tộc, ta sẽ dùng số tiền lớn mời thần bộ Thiết Huyết Lãnh, nhất định sẽ đem việc này điều tra rõ ràng! Cáo từ.
Nói xong đối Cổ Nguyệt Bác chắp tay, liền xoay người rời đi, sạch sẽ lưu loát, cũng là có vẻ có chút phong thái.
Nhìn bóng dáng của Cổ Phú và người có liên can rời đi, Cổ Nguyệt Bác thở nhẹ ra một hơi.
- Các ngươi cũng đều có thể đi rồi.
Lão hướng chúng gia lão phất tay, xong như nghĩ đến cái gì đó, lại nói.
- Gia lão học đường ở lại.
Cứ như vậy, Phương Nguyên cùng Phương chính bình yên vô sự rời khỏi gia chủ các..


Bình luận

Truyện đang đọc