HỆ THỐNG THIÊN NGOẠI CHI MA


Có cường giả tứ chuyển là Cổ Nguyệt Bác bảo vệ bên cạnh, Phương Chính dù đem theo ba người Phương Nguyên, Thanh Thư, Dược Hồng cũng không cảm thấy áp lực.
Nhưng đàn hạc không ngừng chen chúc mà tới, rất nhanh đã đem năm người vây quanh.
Cổ Nguyệt Bác quyết chiến đẫm máu, Phương Chính cũng ngày càng phải gánh thêm áp lực.
Hắn không thể để một mình Cổ Nguyệt Bác chiến đấu, bởi vì hắn còn phải bảo vệ hai người Thanh Thư, Dược Hồng.

Mà lão chắc chắn sẽ lựa chọn bỏ qua hai người này, thậm chí là có thể bỏ qua luôn cả hắn chỉ để bảo vệ Phương Nguyên.
- Chết tiệc, lẽ ra ta không nên đồng ý với ngươi cứu hai người họ.
Phương Chính một bên chém giết, một bên rống lên với linh hồn bên trong mình.
Lúc trước hắn đồng ý cứu hai người Thanh Thư, Dược Hồng chẳng qua là vì muốn lợi dụng hai người bọn họ cho kế hoạch sau này.

Nhưng lúc đó hắn không hề nghĩ là dưới hạc tai, áp lực lại còn muốn lớn hơn so với lang triều.
Đến hiện tại, nói thật lòng là hắn thật sự rất muốn đem hai người Thanh Thư, Dược Hồng vứt lại làm pháo hôi, tranh thủ thời gian để hắn thoát thân.

Nhưng nề hà là, linh hồn bên trong người hắn lại không cho phép việc đó.
Nói sao thì đây cũng là giao ước của hai bên.

Cho dù không có ước thúc của cổ trùng, nhưng hai người cùng một cơ thể, nếu nói mà không giữ lời thì thế nào cũng sẽ có rất nhiều phiền phức kéo tới.
Hắn cũng không muốn thêm việc cho mình.

Chẳng thà bây giờ cắn răng cố gắng cứu hai người Thanh Thư, Dược Hồng, còn hơn là để hai người đó chết rồi phải gánh vô số việc phía sau.
Nói chung là, thêm một việc không bằng bớt một việc.

Hắn nhưng là còn rất nhiều việc phải làm, hiển nhiên là không muốn khi khổng khi không lại thêm vài việc tầm phào nào đó.
Hắn là không có thời gian cho những việc không đâu đó.
Nhưng hiện tại áp lực càng lúc càng lớn, phi hạc càng kéo tới lại càng đông.

Từng con phi hạc chi chít nhau, nhìn đâu đâu cũng thấy hai màu trắng đen đan xen của bọn nó.
Thậm chí trong đó còn xen lẫn một vài con phi hạc cấp bách thú vương.
- Sao cứ cảm thấy lão già này là đang nhắm vào chúng ta mà tới a!

Phương Chính trong lòng kêu gào.

Loại ý nghĩ này khiến hắn cảm thấy có phải là do khí vận đen đủi của hắn và Phương Nguyên cộng hưởng, đem sự đen đủi này tăng lên gấp đôi, thậm chí là hơn thế hay không?
- Ngươi bây giờ đang cảm thấy cần Tiểu Thiên đúng không? Ta đã nói từ trước là đừng đuổi nó đi mà ngươi không nghe.
Lúc này, bên trong lòng hắn vang lên giọng trách móc.
Hắn hừ lạnh, không cho ý kiến.

Kỳ thực là hắn thật sự rất muốn nhìn thông tin cá nhân một chút, xem may mắn của mình bây giờ đã tuột xuống tới mức nào rồi.

Nhưng mà nếu nói hắn mong nhớ hệ thống thì không hề.
— QUẢNG CÁO —
Bởi hắn biết rõ, cho dù bây giờ hệ thống có ở đây, nó cũng không thể làm được bất cứ việc gì trong tình hình này.

Đã không thể làm được gì, còn không bằng ở bên ngoài làm việc, kiếm tiên cổ về cho hắn.
Làm như vậy hắn không những không cần nghe nó lãi nhãi, lại không tốn quá nhiều nguyên điểm để có một con tiên cổ.

Quan trọng nhất là, tiên cổ duy nhất, một khi con tiên cổ kia vào tay hắn, trên thế giới này liền không ai có thể có con khác.
Linh hồn kia từng nói có thể mua.

Phải, hắn thừa nhận là hắn có thể mua.
Nhưng hắn mua rồi, trên thế giới này sẽ có người thứ hai có con tiên cổ như vậy.

Hắn tuyệt nhiên không muốn thấy việc đó xảy ra.
Cho nên, hắn chưa từng hối hận về lựa chọn của mình.
Thời gian chậm chạp trôi qua, phi hạc bao vây năm người càng thêm đông.

Trong đám phi hạc thậm chí còn có cả ngàn thú vương.

Tình hình này, khiến cho tâm của Cổ Nguyệt Bác cũng chìm xuống đáy cốc.

- Thật hết cách mà!
Phương Chính lúc này than khẽ, trước mặt Cổ Nguyệt Bác, hắn lấy từ trong không khiếu ra một quyển trục.
Quyển trục này không quá dài, chỉ khoảng nửa chiều cao của hắn.
- Thiết tỏa!
Phương Chính kêu khẽ, lượng ngân chân nguyên của tam chuyển cao giai quán trú vào quyển trục.
Liền, từ trong quyển trục từng sợi xích màu đen sáng bóng bay ra.

Mỗi sợi xích đều lớn như một cánh tay trẻ con, dài gần như không thấy điểm dừng.
Từng sợi bay ra, lao về phía đàn hạc.

Một nửa trong số chúng đem phi hạc cấp ngàn thú vương trối chặt, số còn lại thì hướng đám phi hạc bình thường khác lao tới.
Cứ một con phi hạc sẽ bị hai sợi xích trối lại, đôi cánh xinh đẹp cùng cái cổ ưu nhã của chúng bị quắn chặt, khiến chúng không thể bay tiếp.
Từng con phi hạc rời xuống đất, bọn chúng ngẩng cổ kêu, không ngừng vùng vẫy.

Nhưng càng vùng vẫy, dây xích càng siết chặt hơn.
Phương Chính sắc mặt nghiêm túc, quyển trục được hắn dùng hai tay kéo căn ra, chân nguyên không ngừng quán trú vào bên trong.
Theo lượng lớn chân nguyên truyền vào, dây xích càng thêm trối chặt.

Một số phi hạc bình thường bị dây xích siết đến mức cái cổ cũng gãy ra, chết ngay tại chỗ.
Phi hạc cấp ngàn thú vương nhìn thấy, giận dữ kêu gào.
Thân thể to lớn của nó vùng vẫy, những sợi xích không ngừng bị kéo căng, sau đó lần lượt từng sợi bị bứt đứt.

Từ chỗ đứt, một chất lỏng chảy ra, dính lên lớp lông trắng đen đan xen của nó.

— QUẢNG CÁO —
Chất lỏng này có màu đen, hơi cho người ta cảm giác dính, lại có cảm giác như chất dầu bóng loáng.
Là mực!

Từng dòng mực chảy ra, bám vào thân thể nó, đem phần lông màu trắng bị dính mực nhuộm thành những mảnh màu đen.
Phương Chính nhìn thấy, khóe miệng câu lên nụ cười lạnh.
Hắn buông tay phải ra khỏi quyển trục, nhẹ nhàng vung lên.
Lập tức từ trong không khiếu của hắn bay ra một con cổ trùng, rơi xuống tay hắn.
Con cổ này có hình dạng như một cây bút lông.

Thân bút màu nâu đen, có chạm khắc hình sông núi, đồng áng cùng con người.

Hình ảnh sắc nét, sống động như thật.

Đầu bút là một nhúm lông mềm mượt có màu bạc trắng sáng óng ánh.
Tam chuyển bút lông cổ!
Phương Chính cầm bút, hướng về phía phi hạc cấp ngàn thú vương nhẹ vẫy.

Động tác giống như đang chấm mực rồi vẽ lên giấy những đường nét nối liền không dứt.
Theo động tác tay của Phương Chính, vết mực dính trên thân phi hạc vương bay lên, sau đó lượn vòng trên không, vẽ ra một cái khối cầu bao bọc lấy thân thể của nó.
Khối cầu không lớn cũng không nhỏ, vừa vặn nhồi nhét toàn bộ thân thể của nó vào bên trong.

Không gian bên trong không đủ để nó duỗi người, chỉ có thể co lại hai cánh, cái cổ dài cũng phải cong lại ôm theo cơ thể.
Nhìn vào, giống như thể nó đang cuộn mình bên trong một quả trứng.
- Trảm!
Phương Chính khẽ nói, vẫy mạnh bút lông cổ như thể hạ xuống nét vẽ cuối cùng, cũng giống như là xác định bản án của phi hạc vương.
Theo động tác tay của hắn, một vệt mực vừa lớn vừa dài, trông như một lưỡi kiếm xuất hiện bên trên khối cầu.

Lưỡi kiếm không một tiếng động, chớp mắt rơi thẳng xuống, xuyên thủng thân thể đang bị ép cuộn tròn của phi hạc vương.
Nó đau đớn kêu dài một tiếng.

Sau đó theo khối cầu biến mất, thân thể của nó rơi trên mặt đất.

Máu tươi không ngừng chảy ra từ miệng vết thương, phút chốc đem mặt đất nhuộm đỏ.
Đôi mắt của nó ảm đạm xuống, cứ như vậy chết đi, thậm chí ngay cả cổ trùng sống nhờ trên thân cũng chưa kịp phát động.
Cổ Nguyệt Bác xem đến trợn mắt há hốc mồm, lão kinh hãi nhìn qua Phương Chính.
— QUẢNG CÁO —
Từ lúc hắn lấy ra quyển trục đến khi gi3t chết ngàn thú vương, thời gian trôi qua chỉ mới ba hô hấp.

Loại thực lực này, còn có chiêu thức này, cổ trùng này, đều là lần đầu lão nhìn thấy.
Phương Chính không nhìn đến lão, thu hồi bút lông cổ cùng với quyển trục đã mất đi hình vẽ vào không khiếu, sau đó liền tiếp tục bỏ chạy.
Chỉ ba hô hấp vừa rồi, hắn đã tiêu hao hết một cái bức họa, đồng thời mất đi bảy thành tám phân lượng ngân chân nguyên.

Với lượng chân nguyên đó, hắn thậm chí còn có thể thôi động điện tốc cổ hơn hai mươi lần.
Phải biết, điện tốc cổ một lần tiêu hao một thành đạm ngân chân nguyên của sơ giai, nửa thành hoa ngân chân nguyên của trung giai, gần ba phân lượng ngân chân nguyên của cao giai.
Nhưng một chiêu vừa rồi đã tiêu hết của hắn bảy thành tám phân lượng ngân chân nguyên, này tương đương việc thúc giục điện tốc cổ hơn hai mươi lần.
Nếu không phải hắn có thiên nguyên bảo liên, còn đang liên tục thúc giục nó sinh ra chân nguyên thiên nhiên thì hắn cũng không dám dùng chiêu vừa rồi.
Bằng không, sợ chừng còn chưa giết được con phi hạc nào, chính hắn đã cạn kiệt chân nguyên mà chết trước.
- Tiểu tử đó cũng khá lợi hại, nếu giữ lại e là có chút phiền toái.
Thiên Hạc Thượng Nhân ngồi trên lưng hạc nhìn xuống Phương Chính, sát khí không chút che giấu tỏa ra ngoài, nhưng rất nhanh, ánh mắt của lão rời khỏi người hắn.
- Xem như tiểu tử ngươi may mắn, có tiểu nha đầu đó bảo hộ phía sau.

Bằng không, hừ...
Lão hừ lạnh, lại điều động một đàn phi hạc khác tấn công về phía đám người Phương Chính.

Nhưng lần này trong đàn lại không có ngàn thú vương.
Mà bên dưới, năm người Cổ Nguyệt Bác, Phương Nguyên, Phương Chính, Thanh Thư và Dược Hồng lại rơi vào vòng vây của phi hạc.
Cổ Nguyệt Bác vừa ra sức chém giết, vừa bảo hộ bốn người còn lại.

Phương Chính cũng hổ trợ chém giết, nhưng không có lấy ra quyển trục nào khác nữa.

Không phải hắn không còn, mà là do hắn muốn giữ lại để về sau còn dùng.
Nói thẳng ra, không phải vạn bất đắc dĩ, Phương Chính cũng không muốn dùng đến bọn chúng.
Mặc dù tác dụng của chúng rất lớn, gần như dựng sào thấy bóng.

Nhưng mỗi một lần thúc giục, chân nguyên đều tiêu hao rất nhiều.
Phương Chính bây giờ còn đang chịu ảnh hưởng của nghịch tam canh, tốc độ khôi phục chân nguyên rất chậm.

Cứ cho là có thiên nguyên bảo liên chống đỡ, nhưng cũng không gánh nổi tiêu hao lượng lớn chân nguyên liên tục.

Chính vì vậy, hắn cần phải tính toán rất chi li mỗi khi ra tay..


Bình luận

Truyện đang đọc