Phương Chính nhắm mắt ngồi trên giường, tâm thần chìm vào trong không khiếu.
Nguyên hải mênh mông, sóng biển dâng cao, hướng bốn phía đánh vào.
Bao bọc xung quanh là một lớp màng ánh sáng trắng, so với lúc đầu, lớp màng này càng tỏa ra bóng loáng.
Theo nước biển không ngừng đánh vào, lớp màng càng thêm bóng, lại càng thêm sáng.
Muốn thăng tu vi, cổ sư phải không ngừng dùng chân nguyên cọ rửa khiếu vách, làm cho khiếu vách càng trở nên ngưng tụ hơn, dày đặc hơn.
Theo sự điều động của Phương Chính, trung giai chân nguyên trong cơ thể hắn không ngừng lao lên, va vào vách khiếu, sao đó cắt giảm một phần thể tích, rơi ngược lại mặt biển, rồi lại lần nữa dâng lên.
Vòng tuần hoàn đó cứ thế lặp lại, đến khi trung giai chân nguyên bị tiêu hao hết, Phương Chính thế này mới dừng lại.
Lúc này, bên ngoài trời đã tối, từ phía ngoài cửa, cách phòng hắn một đoạn xa đang vang lên tiếng mắng của một nữ nhân.
Phương Chính nghe thấy, thoáng chau mày suy nghĩ, sau đó mày của hắn dãn ra, khóe môi khẽ vươn lên ý cười.
- Là Cổ Nguyệt Mạc Nhan, tỷ tỷ của Mạc Bắc đi.
Vậy là đến đoạn khiến ta chú ý đến Phương Nguyên.
Phương Chính nhỏ giọng nói, không khỏi nhớ đến nguyên tác.
Đoạn này hắn đặc biệt nhớ rất rõ ràng.
Phương Nguyên lần thứ hai đánh cướp, đem Mạc Bắc đánh ngất lần hai, liền đưa đến sự chú ý của Mạc Nhan.
Mạc Nhan cho gia nô đi tìm Phương Nguyên, cuối cùng một gã gia nô tên Cao Oản tìm thấy Phương Nguyên ở khách sạn ăn cơm, đưa đến Mạc Nhan.
Phương Nguyên nói bóng nói gió vài câu, đem Mạc Nhan dẫn vào túc xá học đường.
Bởi vì Phương Nguyên cùng Phương Chính giống nhau, cho nên bản thân Mạc Nhan cũng không biết người nàng thấy có phải Phương Nguyên hay không, cho nên mới bị lừa theo vào.
Nhưng đến nơi, Phương Nguyên ở trong phòng, mới đem mình là Phương Nguyên nói ra.
Nàng rất giận, nhưng không cách nào bắt được Phương Nguyên.
Bởi vì gia tộc có quy định, học viên ở tại túc xá sẽ nhận được sự bảo vệ của gia tộc, không ai được phép ra tay trong túc xá học đường.
Cứ như vậy, Phương Nguyên ở trong phòng, mở lớn cửa, ngồi trên giường tu hành.
Mà Mạc Nhan đứng ngoài cửa, chỉ có thể chửi mắng.
Nhưng càng mắng, càng bị Phương Nguyên không quan tâm làm giận, nàng liền để lại tên gia nô Cao Oản kia ở lại canh, còn mình thì trở về.
- Bởi vì như vậy, mới kéo ra một tình tiết hết sức phấn khích, dấu nhấn khiến ta tiếp tục theo dỗi bộ truyện cổ chân nhân.
Cũng đem hình ảnh ma đầu Phương Nguyên đi vào trong đầu ta.
Phương Chính cười nhạt, nhưng rất nhanh lại thu thập tâm tình, đối với lời mắng chửi bên ngoài của Mạc Nhan cũng xem như không nghe.
Hắn đem nguyên thạch lấy ra, khôi phục lại chân nguyên, sau đó lại dùng tửu trùng đi tinh luyện, tiếp tục tích lũy trung giai chân nguyên, tiếp tục tu hành.
Phương Chính lần thứ hai mở mắt, bên ngoài đã không còn tiếng mắng người, không gian khá yên tĩnh.
- Vẫn chưa bắt đầu à?
Hắn tự hỏi, nghĩ nghĩ một chút, liền lấy nguyên thạch ra, đem nguyên hải dâng lên, rồi lại tinh luyện chân nguyên.
Nhưng lần này, khi hắn đem trung giai chân nguyên tích lũy được một thành, thì ngoài cửa truyền đến tiếng đánh nhau.
Nghe được âm thanh này, khóe môi hắn liền không khỏi nhếch lên.
Hắn nhanh chóng dừng tu hành, mở cửa đi ra ngoài.
Túc xá học đường tuy có nhiều phòng, nhưng có chung một cái sân.
Phương Chính và Phương Nguyên ở hai phòng về phía hai đầu sân.
Lúc Phương Chính mở cửa đi ra, liền nhìn thấy ở ngay giữa sân, Phương Nguyên đang cùng một gã trung niên quyền đấm cước đá.
Trong đêm, mặc dù trên trời có trăng, nhưng cũng không đủ ánh sáng, hơn nữa khoảng cách có chút xa, Phương Chính không nhìn rõ được mặt của gã trung niên này, chỉ thấy thân hình của gã vạm vỡ, so với Phương Nguyên có thể nói là gần như gắp đôi.
— QUẢNG CÁO —
Phương Chính cũng chẳng quan tâm mặt mũi của gã, nhưng hắn có thể chắc chắn, gã chính là Cao Oản, gia nô của Mạc gia, bị Mạc Nhan bỏ lại xem chừng Phương Nguyên.
Phương Chính vừa di chuyển dọc theo các cửa phòng, tiến lại gần trận đấu liền nghe thấy Cao Oản cười dữ tợn nói.
- Tiểu tử, ngươi đánh không lại ta.
Trong tộc quy đã có quy định, ngươi không thể sử dụng Nguyệt Quang cổ ở trong khu vực học đường này.
Ngươi xong đời rồi, hôm nay ngươi nhất định phải trở thành tù nhân của ta!
Nhưng rất nhanh, Phương Chính nhìn thấy Phương Nguyên lùi lại, kéo ra khoảng cách với Cao Oản, đồng thời, nguyệt quang cổ ở tay phải của hắn tỏa ra ánh sáng xanh lam.
- Tiểu tử, ngươi sử dụng cổ trùng chiến đấu trong học đường, đây chính là vi phạm tộc quy!
Cao Oản cũng nhìn thấy, kinh hãi kêu lên.
- Vi phạm tộc quy thì sao?
Phương Nguyên cười khẩy một tiếng.
Từ trước đến giờ, hắn học tập tộc quy, tinh thông tộc quy cũng không phải vì muốn tuân thủ tộc quy.
Ngay lập tức, bàn tay hắn bổ vào khoảng không trước mặt Cao Oản.
Một tiếng xích nhỏ vang lên, nguyệt nhận màu xanh lam bắn thẳng vào mặt Cao Oản.
Cao Oản cắn răng, khép hai tay lại, hợp thành một lá chắn bằng cánh tay.
Đồng thời, gã liên tục xông về phía Phương Nguyên, muốn chính diện chống lại, tốc chiến tốc thắng.
Nguyệt nhận cắt trúng vào cánh tay Cao Oản, lập tức phập một tiếng, máu thịt văng tung tóe, cơn đau nhức dữ dội truyền đến thần kinh Cao Oản.
Cao Oản không kịp phòng bị, đau đến suýt nữa ngất đi.
Gã tạm ngừng xông lên, sợ mất mật khi phát hiện hai cánh tay của mình đã bị cắt ngang qua thành một vết rách toạt sâu hoác.
Máu tươi không ngừng chảy ra từ miệng vết thương, có thể thấy cả cơ thịt nhầy nhụa máu me, thậm chí thấy cả xương cánh tay trắng hếu bị đứt gãy.
Phương Chính nhìn thấy, liền chuyển hướng đi ra sân, khoảng cách càng kéo gần.
Lúc này trong lòng Cao Oản vô cùng hoảng loạn, hắn không dám tin nguyệt nhận lại làm hắn bị thương nặng như vậy.
Đương nhiên là hắn không biết Phương Nguyên có tửu trùng, vừa mới tinh luyện và lưu trữ lại một ít trung giai chân nguyên trong không khiếu trước đó không lâu.
Lúc này, ý chí của gã đã sụp đổ, gã bắt đầu rút lui.
- Ngươi chạy thoáng sau?
Phương Nguyên cười lạnh lùng, tiến hành truy kích, nguyệt nhận trong tay liên tục bắn ra.
- Cứu mạng!!
Cao Oản hô to, quay đầu bỏ chạy.
Sau đó gã nhìn thấy Phương Chính, liền giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, lập tức hướng phía Phương Chính chạy lại.
Phương Nguyên đuổi theo phía sau, cũng không khỏi cao mày.
Phương Chính lúc này vẫn chưa rời khỏi mái hiên trước cửa phòng bao xa, một nữa gương mặt bị bao phủ trong bóng tối.
Dù là Cao Oản đang chạy đến chỗ hắn, hay là Phương Nguyên đang ở phía sau Cao Oản đều không nhìn rõ được.
— QUẢNG CÁO —
Lúc này, thị vệ bên ngoài bị tiếng kêu của Cao Oản thu hút lại đây, nhìn thấy cảnh tượng Phương Nguyên đang đuổi theo Cao Oản liền dừng bước.
Với họ mà nói, Cao Oản là gia nô, chết thì thôi, nhưng nếu Phương Nguyên có chuyện thì họ sẽ gặp đại họa.
Cho nên họ chỉ cần Cao Oản không làm hại Phương Nguyên là được, còn lại cái gì cũng không quan tâm.
Mà lúc này, từ hướng thị vệ nhìn vào, chỉ thấy được bóng lưng đuổi giết của Phương Nguyên, cùng bóng lưng cao lớn đang bỏ chạy của Cao Oản.
Còn về phần Phương Chính, hắn bị thân thể của hai người kia che khuất, tầm mắt của thị vệ không nhìn tới được.
Phương Chính đứng nhìn Cao Oản tiếp cận mình, khóe môi liền nhếch lên.
Ngay sau đó, Cao Oản nhìn thấy lòng bàn tay phải của hắn sáng lên màu xanh lam.
Gã nhất thời giật mình, còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Phương Chính vung tay, chém về phía mặt mình.
Một đạo nguyệt nhận theo tay Phương Chính bay ra, gã còn chưa kịp nghĩ, bản năng cầu sinh đã nhanh hơn một bước, để gã đưa tay lên bảo trụ mặt của mình.
Nhưng ngay lập tức, cảm giác đau đớn tận sương tủy lại lần nữa ập đến, vết thương mới trên tay gã cùng với vết thương Phương Nguyên gây ra hoàn toàn tương đồng nhau.
Phương Chính vừa rồi đúng là đã dùng trung giai chân nguyên đi sử dụng nguyệt quang cổ.
Cao Oản trong lòng kêu gào, đang định chuyển hướng tránh qua Phương Chính, nhưng Phương Nguyên ở phía sau đã nhanh hơn.
Hai đạo nguyệt nhận bay ra, cắt vào cổ gã.
Gã bỗng cảm thấy cổ mình thoáng lạnh, sau đó tầm nhìn đảo lộn, gã nhìn thấy hai chân của mình, nhìn thấy cơ thể mình, đồng thời nhìn thấy lưng của mình, hơn hết là, gã thấy cái cổ trống rỗng không đầu đang phun máu.
Tiếp theo, mọi thứ chìm vào bóng tối.
Cơ thể gã còn chưa kịp chuyển hướng, theo quán tính bước về phía Phương Chính thêm hai bước, thế này mới đổ ập xuống.
Cao Oản đã chết.
- Giết người.
- Phương Nguyên giết người rồi.
Bọn thì vệ bên ngoài kêu lên, họ vừa rồi tận mắt nhìn thấy Phương Nguyên đem đầu của Cao Oản cắt xuống, cả bọn đều run rẩy, sợ hãi không thôi.
Phương Nguyên không nhìn đến bọn họ, giờ khắc này hắn chỉ tập trung nhìn vào Phương Chính.
Mới vừa rồi, thị vệ không nhìn thấy vì bị khuất thân hình cao lớn của Cao Oản, nhưng Phương Nguyên ở khoảng cách gần thì lại nhìn rõ không soát.
Phương Chính ra tay, động tác hoàn toàn lưu loát, không có nữa điểm do dự, cứ như thể hắn đang đánh vào người cỏ.
Loại hành động này, đánh vào người cỏ bình thường, nhưng đánh vào người thật thì không bình thường chút nào.
Một con người, không phải nói muốn giết người liền có thể giết.
Ngay cả Phương Nguyên, nếu không phải có năm trăm năm ma luyện, hắn cũng không làm được giết người dứt khoát như vậy.
Mà Phương Chính thì khác, đây là lần đầu tiên hắn ra tay với con người, nhưng ngoài ý muốn là, hắn ngay cả một chút do dự cũng không có.
Đối với vấn đề này, ngay cả bản thân Phương Chính cũng không khỏi kinh ngạc.
- Chẳng lẽ là do Cao Oản tất chết, trong thâm tâm ta liền không có xem hắn là con người nữa, chỉ nghĩ hắn là một cái hộp gỗ để đầy thịt bâm? — QUẢNG CÁO —
Phương Chính suy tư, hoàn toàn bình thản.
Ban đầu để tránh bị phát hiện, hắn vừa ra tay liền đem tay thu lại, chỉ đứng yên nhìn.
Phương Nguyên nhìn thật kỹ Phương Chính, không nói lời nào, nhanh chóng chuyển mắt qua nhìn cơ thể của Cao Oản.
Hắn bận tâm nhất bây giờ chính là vết thương do nguyệt nhận gây ra.
Vết thương này quá sâu, nhìn vào liền có thể phát hiện vấn đề.
Thị vệ không phải là cổ sư nên không rõ, nhưng nếu để cổ sư khác nhìn thấy thì nguy to.
Cho nên, Phương Nguyên nhanh chóng quay lại nhìn đám thị vệ.
Lúc này thị vệ đã kéo đến càng thêm đông, hắn nếu muốn giết người diệt khẩu cũng khó lòng làm được.
Suy nghĩ của Phương Nguyên nhanh như điện, hắn đi lại gần một thị vệ gần nhất, lạnh lùng nói.
- Đưa đao đây cho ta.
Thị vệ run rẩy, đem đao dâng lên bằng hai tay cho hắn.
Phương Nguyên rút đao ra khỏi vỏ, xoay người quay lại chỗ thân thể của Cao Oản.
Hắn nắm lấy cổ chân của gã, liếc một cái thật sâu về Phương Chính, sau đó kéo theo thân thể còn đang chảy máu quay về phòng.
- Phương Nguyên công tử, để cho bọn ta xử lý được rồi.
Bọn thị vệ nhịn xuống cảm giác hoảng sợ, nói.
- Cút.
Phương Nguyên lạnh lùng liếc mắt, tiếp tục kéo thi thể bước đi.
Mặt trời buổi sáng mọc lên từ phía đông.
Ánh ban mai đầu ngày xuyên qua sườn núi chiếu vào trong học đường.
Phương Nguyên mười lăm tuổi, thân hình thiếu niên gầy yếu, làn da mang vẻ trắng xanh.
Dưới ánh rạng đông, hắn bước đi, không nhanh không chậm.
Tay trái của hắn cầm một thanh đao sáng loáng.
Tay phải của hắn kéo lê theo một xác chết không đầu.
Đoạn đường hắn đi, vết máu đỏ tươi kéo dài thành đường trên nền gạch xanh đen.
Bọn thị vệ ở phía sau nhìn đến đờ đẫn, một cơn ớn lạnh làm cho cả người bọn họ cứng ngắc.
Phương Chính đứng ở một bên, nhẹ nhàng nâng tay lên lao vệt máu ở khóe môi, đồng thời che đi ý cười đang không thể dừng lại của hắn.
Trước đó Cao Oản ngã về phía hắn, trong khoảng cách gần, hắn bị máu bắn cho cả người ướt đỏ.
Dưới ánh nắng ấm áp của buổi sáng, bọn thị vệ cảm thấy vô cùng lạnh, nhưng Phương Chính lại cảm giác thật nóng, thật rạo rực.
Loại rạo rực này, đến từ tận sâu trong lòng hắn..