Mặt trăng trên trời nhẹ nhàng tỏa sáng, túc xá học đường một mảnh yên tĩnh.
Trong phòng Phương Nguyên, một ngọn đèn đang nhẹ nhàng cháy.
Ánh đèn chiếu vào bát rượu, phản xạ ra ánh sáng vàng lấp lánh.
Phương Chính ngồi đối diện Phương Nguyên, trên bàn là một ít thịt nướng, một vò rượu và hai cái bát.
Cả hai im lặng, đem bát rượu lên môi nhắm nuốt.
Thịt là do Phương Chính mang đến, rượu là lấy của Phương Nguyên.
Phương Nguyên lần đầu cướp bóc bạn học, liền đi ra khách sạn mua hai mươi vò rượu thanh trúc về tích lũy trong phòng, để dành cho tửu trùng.
- Cảm giác trở thành anh hùng như thế nào?
Phương Chính nhắm mắt thưởng rượu, nhỏ giọng hỏi.
Phương Nguyên không nhìn hắn, cười hỏi lại.
- Ngươi cho là thế nào?
Phương Chính nghe hỏi, cười khẽ hai tiếng, chỉ tiếp tục uống rượu.
Hai người im lặng uống đến bát thứ ba, Phương Chính thế này mới nói.
- Bốn mươi khối nguyên thạch.
Chắc đủ thể hiện thành ý của ta rồi đi.
- Cũng không phải là của ngươi đưa ta.
- Cũng đâu phải ngươi tự mình được tới.
Phương Chính đem bát rượu đặt xuống bàn, thật sâu nhìn Phương Nguyên.
- Phương Nguyên, ta nói thẳng với ngươi vậy.
Ta làm như vậy, là nghĩ muốn ngươi không tranh hạng nhất kiểm tra quyền cước với ta.
Có lẽ là khoảng một tháng nữa đi, quyền cước giáo đầu hẳn sẽ làm một bài kiểm tra quyền cước.
- Ngày hôm đó, người có thể không lên đài, hoặc có thể lên đài, chỉ cần ngươi xuống đài trước khi ta lên là được.
Phương Nguyên ta tin ngươi chỉ vì tài nguyên mới thể hiện chứ không phải vì danh tiếng.
Bốn mươi khối nguyên thạch kia, cứ xem như ta dùng để mua lại hạng nhất quyền cước từ tay ngươi đi.
Nói rồi, hắn đứng lên, đi vòng qua vỗ vỗ vai Phương Nguyên.
- Hoặc ngươi cũng có thể không cần bận tâm những gì ta vừa nói.
Chắc ngươi cũng biết vì sao mỗi lần ngươi đánh nhau ta đều sẽ đứng nhìn mà nhỉ?
Vừa nói, hắn vừa đem một tia trung giai chân nguyên điều ra trước mặt Phương Nguyên, sau đó cắt bước đi về phía cửa phòng.
- Dù sau từ đây cho tới lúc chọn ra lớp trưởng, ta thực là rảnh rỗi nha.
Phương Chính nói, đi ra khỏi phòng Phương Nguyên, trước khi hắn đem cửa phòng đóng lại, còn hướng Phương Nguyên nói thêm một câu.
- Cái ta biết so với ngươi không ít hơn đâu.
Ma đầu đi trong ánh sáng, Cổ Nguyệt Phương Nguyên.
Phương Nguyên ngồi yên bên bàn, nhìn cánh cửa phòng đã đóng.
- Phương Chính này...
Phương Nguyên híp mắt, sau đó tiếp tục uống rượu.
— QUẢNG CÁO —
Ba ngày sau, tin tức Phương Chính thăng lên trung giai nhanh chống truyền ra ngoài, khiến cho cả Cổ Nguyệt sơn trại kinh động.
- Phương Chính nhanh như vậy đã là nhất chuyển trung giai?!
- Từ lúc khai khiếu đến này mới qua hơn một tháng.
Tốc độ này cũng quá nhanh rồi.
Trong các đường lớn ngõ nhỏ, trà lầu tửu quán, người người đều nhỏ giọng bàn tán.
- Đây là thiên tư của tư chất loại Giáp sau?
Có người mang theo một tia mơ ước nói.
- Dù là loại Giáp với nhau cũng có sự khác biệt, trong lịch sử tộc ta cũng có không ít loại Giáp, nhưng có ai nhanh như vậy đã đột phá trung giai?
Có người phản bác.
- Trong tộc ta đúng là không có, nhưng còn người kia, Bạch Ngưng Băng của Bạch gia trại.
Vừa nói đến đây, rất nhiều người đều ào ào nuốt nước bọt.
Nhắc đến Bạch Ngưng Băng của Bạch gia trại, trên Thanh Mao sơn không ai không biết.
Hắn là truyền kì gần nhất của Bạch gia, lấy sức một người thay đổi cục diện của Thanh Mao sơn.
Tốc độ tu hành của hắn rất nhanh, lúc còn ở học đường đã tu hành đến nhị chuyển, vừa ra khỏi học đường đã đánh bại gia lão tam chuyển.
Hắn khiêu chiến khắp nơi, người của Cổ Nguyệt sơn trại cùng Hùng gia trại có không ít người bị hắn đánh qua.
Đến hiện tại, hắn đã là tam chuyển cổ sư, sức chiến đấu so với khi còn nhị chuyển càng thêm khủng bố.
- Nhưng Bạch Ngưng Băng cũng không thể ngang ngược thêm bao lâu nữa, Cổ Nguyệt sơn trại chúng ta cũng đã xuất hiện một thiên tài là Phương Chính.
Có người vừa nói, liền nhận được sự hưởng ứng từ xung quanh.
- Không sai, Phương Chính tu hành nhanh như vậy, khẳng định rất nhanh có thể đuổi kịp, thậm chí vượt qua Bạch Ngưng Băng.
Hắn chính là hi vọng của bộ tộc chúng ta.
Cứ như vậy, trong phút chốc, địa vị của Phương Chính trong gia tộc càng được đề cao hơn trước.
Gia tộc đặc biệt chú ý đến hắn, cho cổ sư âm thầm bảo vệ hắn mỗi khi rời khỏi học đường.
- So với đời trước quá khác biệt rồi.
Phương Nguyên ngồi ở bàn cạnh cửa sổ, vừa ăn điểm tâm vừa nghĩ.
- Có lẽ, ta không nên dùng hiểu biết của đời trước lên người của Phương Chính nữa.
Không, phải nói là chắc chắn không nên.
Hắn cười khổ trong lòng, có cảm giác ưu thế trọng sinh của mình không là gì nữa cả.
Cho đến hiện tại, gần như mọi thứ so với kiếp trước đều cãi biến hết.
Kiếp trước một đời, cữu phụ cữu mẫu chia rẽ huynh đệ họ thành công, khiến Phương Chính hận Phương Nguyên, khắp nơi chèn ép.
Kiếp này Phương Chính không có hận Phương Nguyên, nói đùng hơn là Phương Chính không có xem cữu phụ cữu mẫu vào mắt.
Kiếp trước cữu phụ cữu mẫu cho hạ nhân khiêu khích Phương Nguyên, mượn cớ đuổi hắn ra khỏi nhà, họ cũng thành công đuổi hắn ra khỏi nhà.
Kiếp này họ thiết kế Trầm Thúy dùng sắc dụ hại hắn, nhưng lại thất bại.
Kiếp trước, thời điểm hiện tại Phương Nguyên chỉ mới luyện hóa xong nguyệt quang cổ.
Kiếp này trong tay hắn lại có đến ba con cổ trùng.
Kiếp trước với kiếp này, khác biệt nhau rất nhiều, không chỉ Phương Nguyên trùng sinh cãi biến hoàn cảnh của chính mình, mà hoàn cảnh xung quanh hắn cũng hoàn toàn cãi biến.
- Xem ra ta phải vạch lại kế hoạch cho mình rồi.
Phương Nguyên than thở trong lòng, đứng lên rời khỏi khách sạn.
— QUẢNG CÁO —
Thời gian trôi qua, nói nhanh không nhanh, nói chậm không chậm, chớp mắt đã qua nữa tháng tính từ lúc Phương Nguyên giết Cao Oản.
Tiết trời đã vào tháng năm, là thời gian giao chuyển giữa xuân và hạ.
Mùi hoa tràn ngập, núi lớn xanh xanh.
Ánh mặt trời bắt đầu dần trở nên nóng bỏng.
Bầu trời xanh thẳm, mây trắng bồng bềnh như những sợi bông.
Trên Thanh Mao sơn, thanh mâu trúc vẫn thẳng tắp như thương, chỉ hướng trời xa.
Khắp nơi đều có cỏ dại đang sinh trưởng, ở trong bụi cỏ tô điểm từng đóa hoa dại vô danh.
Gió nhẹ vừa thổi qua, cỏ dại chập trùng, lập tức nồng nặc mùi phấn hoa và cỏ xanh phả vào mặt.
Ở nơi sườn núi là hàng đám ruộng bậc thang.
Từng tầng từng tầng, từng bậc từng bậc, gieo trồng xuống mạ non xanh mơn mởn.
Từ xa nhìn lại tựa như một vùng biển tươi xanh nõn nà.
Bên trong ruộng bậc thang không ít nông dân đang bận bịu làm việc.
Có đang làm sạch kênh mương máng nước tiến hành dẫn nước, có cuốn lên ống quần đứng ở trong ruộng trồng mạ.
Những người này tự nhiên đều là phàm nhân họ khác.
Người tộc Cổ Nguyệt không cần làm những việc hèn kém như thế này.
Keng keng keng...
Trong gió xuân mơ hồ truyền đến tiếng lục lạc.
Các nông dân đều đứng thẳng người lên, quay đầu nhìn xuống dưới chân núi.
Chỉ thấy một thương đội trông như một con giun dài màu sắc sặc sỡ từ bên kia đường núi chậm rãi nhô đầu ra.
- Là thương đội à!
- Đúng rồi, bây giờ đã là tháng năm, thương đội cũng nên đến rồi.
Đám người trưởng thành trong lòng biết rõ.
Bọn trẻ con thì lại trực tiếp thôi không nghịch nước và bùn trong tay, nhảy nhảy nhót nhót chạy đi hướng về phía thương đội.
Nam Cương có thập vạn đại sơn, Thanh Mao sơn bất quá là một trong số đó.
Trên mỗi ngọn núi tọa lạc từng toà từng toà sơn trại, nơi mọi người gắn bó với nhau bằng huyết thống tình thân.
Giữa núi và núi là rừng rậm xa xôi u ám, đá hiểm trở vách cao lớn.
Hoàn cảnh phức tạp, sinh sống thật nhiều mãnh thú hoặc là cổ trùng kì lạ quái dị.
Phàm nhân căn bản khó có thể đi qua.
Nếu chỉ có một người muốn xông qua những gian nan trở ngại này ít nhất cũng phải là tam chuyển cổ sư.
Bởi vậy kinh tế khó khăn, mậu dịch khó khăn.
Hình thức mậu dịch chủ yếu nhất chính là thương đội.
Chỉ có tạo thành thương đội quy mô khổng lồ, cổ sư mới có thể kết quần kết đội, có khả năng hỗ trợ lẫn nhau khắc phục gian nan hiểm trở trên đường , từ ngọn núi này đi đến một ngọn núi khác.
Thương đội đến như một bát nước sôi đột nhiên rót vào Thanh Mao sơn yên tĩnh an bình.
- Những năm trước đều là tháng tư, năm nay tận tháng năm thương đội mới đến.
Bất quá cuối cùng cũng vẫn là đến rồi.
Khách sạn chưởng quỹ sau khi nghe được tin tức này đúng là thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện làm ăn của khách sạn trong tháng khác đều cực kỳ ế ẩm.
Chỉ hi vọng khi thương đội đến có thể đem đến cả một năm này tiền lời.
Đồng thời trong kho của hắn còn để dành một chút rượu thanh trúc, có thể hướng về thương đội chào hàng.
Không chỉ có khách sạn, chuyện làm ăn của tửu quán cũng sẽ náo nhiệt theo lên.
Thương đội lục tục đi vào Cổ Nguyệt sơn trại, dẫn đầu chính là một con bảo khí hoàng đồng thiềm.
Con cóc này cao tới hai mét năm, cả người màu da cam.
Lưng cóc dày rộng, mặt trên là u hạt mụn nhọt, giống như những viên đinh đóng trên cửa đồng thời xưa.
Trên lưng bảo khí hoàng đồng thiềm là một đống lớn hàng hóa được cố định bằng dây thừng.
Liếc mắt nhìn qua giống như là con cóc cõng một cái bao quần áo khổng lồ.
Một người trung niên với một gương mặt tròn trịa đầy rỗ, thân hình mập mạp, ngồi xếp bằng ở trên đầu con cóc.
Hai mắt hắn cười híp thành một cái khe, ôm quyền hướng về người dân Cổ Nguyệt sơn trại đang đứng bốn phía chào hỏi.
— QUẢNG CÁO —
Người này họ Cổ tên Phú, có tu vi tứ chuyển, là người dẫn đầu thương đội lần này.
Con cóc hơi nhảy đi lên, Cổ Phú ngồi vững chãi ở đầu cóc.
Lúc bật nhảy, độ cao của hắn không hề thua kém cửa sổ lầu hai.
Coi như là rơi xuống đất cũng phải cao hơn tầng thứ nhất lầu trúc.
Nguyên bản rộng rãi đường phố lúc này bỗng nhiên có vẻ hơi chật hẹp.
Bảo khí hoàng đồng thiềm như là một con quái thú, xông vào giữa những lầu trúc san sát nhau.
Đi phía sau con cóc là một con sâu to lớn béo mập.
Hai mắt nó rực rỡ như màu sắc cửa sổ thủy tinh, sắc thái tươi đẹp sặc sỡ, dài đến mười lăm mét, hình thể tương tự với tằm.
Thế nhưng ở bề ngoài của nó lại bao trùm một tầng giáp da giống như gốm đen dày đặc.
Trên giáp da cũng xếp từng đống hàng hóa, dùng dây thừng quấn quanh buộc vào.
Ngồi xen giữa hàng hóa là từng tên từng tên cổ sư, có lão già, cũng có người trẻ tuổi.
Còn có phàm nhân cũng đều là võ giả cường tráng, đi trên đất theo bọ cánh cứng đen mập chậm rãi về phía trước.
Bọ cánh cứng mập mạp đi qua, lại có đà điểu màu lông sặc sỡ, nhện núi lớn lông xù, dực xà mọc ra hai cánh chim,...!Nhưng những con vật này chỉ là số ít, đa số vẫn là cóc.
Những con cóc này tương tự bảo khí hoàng đồng thiềm, chỉ là cái đầu muốn nhỏ hơn một chút, lớn như trâu ngựa.
Chở hàng hóa và người, phồng cái bụng, nhảy nhót đi tới.
Thương đội chậm chạp từ từ đi sâu vào sơn trại.
Dọc theo đường đi bọn trẻ con trừng lớn hai mắt, tò mò nhìn, vui mừng gọi, thán phục.
Cửa sổ lầu hai từng cái từng cái liên tiếp mở ra.
Người trên núi khoảng cách gần quan sát, có hai mắt lóe ánh nhìn kiêng kị, có đang phất tay biểu thị nhiệt liệt hoan nghênh.
- Cổ lão đệ, năm nay đến có chút trễ à, một đường cực khổ rồi.
Cổ Nguyệt Bác lấy thân phận tộc trưởng tự mình hoan nghênh thủ lĩnh thương đội lần này.
Cổ Phú thân phận là tứ chuyển cổ sư, nếu để cho gia lão tam chuyển phụ trách tiếp đón không thể nghi ngờ là một loại thất lễ và xem thường.
Cổ Phú hai tay ôm quyền, thở dài một hơi.
- Năm nay đi không thuận lắm, trên đường đụng tới một đám dơi u huyết, tổn thất không ít hảo thủ.
Lại ở núi Tuyệt Bích gặp phải sương mù, thực sự là không dám đi.
Bởi vậy kéo dài không ít thời gian.
Làm cho Cổ Nguyệt huynh đợi lâu.
Trong lời nói vô cùng khách khí.
Cổ Nguyệt sơn trại cần thương đội hàng năm đều đến mậu dịch, mà thương đội cũng cần hoà khí mới phát tài.
- Ha ha ha, có thể đến là tốt rồi.
Xin mời, trong tộc đã chuẩn bị rượu và thức ăn ngon, để ta vì lão đệ đón gió tẩy trần.
Cổ Nguyệt Bác đưa tay mời nói.
- Tộc trưởng khách khí, quá khách khí.
Cổ Phú làm như thụ sủng nhược kinh đáp.
Thương đội buổi sáng đến địa giới Thanh Mao sơn, buổi trưa đóng trú lại ở Cổ Nguyệt sơn trại.
Khi đêm đến, sơn trại quanh thân lập tức hình thành một mảnh cửa hàng tạm thời diện tích rộng lớn.
Các loại đỏ lam vàng lục lều vải cao to dựng lên.
Giữa các lều vải còn cố gắng tận dụng nhét vô số quán nhỏ vỉa hè.
Màn đêm buông xuống nhưng nơi này lại một mảnh đèn đuốc sáng choang.
Người đi đường nối liền không dứt từ bên trong trại tràn vào nơi này, có phàm nhân, cũng có cổ sư.
Bọn trẻ con tung tăng nhảy nhót, đám người trưởng thành trên mặt cũng hiện ra vẻ mặt vui như tết.
Phương Chính men theo dòng người, một thân một mình đi vào nơi này.
Hắn nhìn những người xung quanh, mị mắt nghĩ.
- Có lẽ đến lúc rồi, ta nên lấy cổ trùng nào đây?.