HẸN ANH Ở KIẾP SAU


Lạc Hiểu Nhiên buông tay Hoắc Cao Lãng một mạch đi thẳng phía trước, bỏ anh ở sau lưng, cô thật không hiểu nói, anh làm sao có thể nói ra những lới như thế, còn đòi cô dỗ anh thật là không nói nỗi, tốt nhất là không nên ở gần người đàn ông này quá nhiều.
Hoắc Cao Lãng bước nhanh đuổi theo nắm tay cô: “ em chạy đi đâu mà nhanh như vậy”.
- “ Đi về nhà”.

Lạc Hiểu Nhiên thở dài nói.
- “ ừm”.

Vừa đi Hoắc Cao Lãng vừa nói: “ em còn chưa dỗ anh đâu đấy.”
- “ Hoắc Cao Lãng em cũng đâu phải mẹ anh mà bắt em dỗ anh”.
- “ Nếu mẹ anh còn sống, nhìn thấy con dâu miệng mồm nhanh như thế này chắc bà ấy phải xem lại có nên gả anh cho em không”.
Lạc Hiểu Nhiên bất lực nhìn người đàn ông trước mắt: “ vậy sao anh không nói là em không gả cho anh.

Em trước giờ cũng đâu có ý định là gả cho anh.”
- “ hửm, em lặp lại lần nữa anh nghe xem”.
- “ em nói em cũng không có ý định gả cho anh.”
Lời cô vừa hết Hoắc Cao Lãng đã kéo cô vào gần mình chính xác hôn lên môi cô, anh mạnh mẽ hôn lấy như muốn hút hết lời cô vừa nói ra khỏi ý nghĩ của cô.
Lạc Hiểu Nhiên ở trong lòng anh giãy giụa, bàn tay trắng như phấn co lại thành nắm đấm, đấm vào ngực anh vài cái, cô mới né tránh được nụ hôn, cô nhìn xung quanh, có một vài người vô tình đi qua đang nhìn cô, cô ngại ngùng cúi đầu, liền kéo tay anh đi, đợi khi không còn ai cô tức tối nói: “ Hoắc Cao Lãng, anh muốn làm cho em xấu hổ đúng không?”.
- “ anh làm gì”.
Lạc Hiểu Nhiên nhìn cái mặt trơ trẽn, trắng trợn chối bỏ này cô chỉ muốn đấm cho anh vài cái: “ Anh làm gì, vừa rồi tự nhiên lại hôn em ở ngoài đường lại ý gì.”

Ánh mắt sáng quắc của Hoắc Cao Lãng nhìn chằm chằm khuôn mặt tức giận của Lạc Hiểu Nhiên, cố tình trêu chọc cô nói: “ em còn dám nói không gả cho anh, anh sẽ không chỉ hôn em ngoài đường thôi đâu”.
Sự cố gắng bình tĩnh trên mặt Lạc Hiểu Nhiên trong nháy mắt biến mất, cô xấu hổ, đôi bàn tay trắng như phấn đánh nhẹ anh một cái, "Đáng ghét, Hoắc Cao Lãng, anh như thế này gọi là ép hôn chứ không phải là kết hôn”.
Đàm Dịch Khiêm bắt được tay Hạ Tử Du, hôn nhẹ một cái, nghiêm túc nói: “ ép hôn hay kết hôn chỉ cần là cùng em, anh chỉ cần quan tâm kết quả, không quan trọng quá trình”.
Lạc Hiểu Nhiên không chiều theo dẫu môi nói: “ Hoắc Cao Lãng, anh sao có thể nói như vậy.”
- “ anh nói sao, hay là em đổi ý nhanh như vậy đã muốn gả cho anh”.
Nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hoắc Cao Lãng ở bên cạnh, Lạc Hiểu Nhiên lập tức thu hồi nét mặt tươi cười, ra vẻ bình tĩnh chối phắt đi: “ đâu có, em làm gì có suy nghĩ như vậy.

Em mới không muốn gả cho anh”.
- “ vậy là em chọn ép hôn đúng không”.

Hoắc Cao Lãng hỏi.
Hoắc Cao Lãng không nghe cô trả lời thì cười khẽ: “ không sao, ép hôn hay kết hôn em cũng đều phải gả cho anh.”
Lạc Hiểu Nhiên thẹn quá hóa giận, “Em không nói với anh nữa…anh thật đáng ghét…”
Nhìn bộ dáng xấu hổ lung túng của Lạc Hiểu Nhiên, Hoắc Cao Lang mỉm cười nói, “Vậy em nói thử xem, làm thế nào mới có thể kết hôn với anh?”
Lạc Hiểu Nhiên mở to mắt nhìn Hoắc Cao Lãng, dè dặt cẩn thận hỏi, "Em nói ra anh có thể làm được sao?”.
Hoắc Cao Lãng ngắm nhìn ánh mắt trong suốt như hồ nước của Lạc Hiểu Nhiên, yêu thương nói, “Nói nghe thử xem.”
Lạc Hiểu Nhiên học theo ý cười ý vị sâu xa thường ngày của anh, gượng gạo cười từ tốn nói, “Em nói rõ trước, anh muốn nghe, vậy em nói, nhưng những lời em nói thì sau này anh nhất định phải làm được, nếu không em sẽ không nói!”
Hoắc Cao Lãng nhíu đầu lông mày, “Học cách khôn khéo như vậy từ khi nào?”
Lạc Hiểu Nhiên cười hì hì, “Học được từ anh thôi!” Dường như không có lần nào được chiếm tiện nghi gì ở trên người anh, cho nên lần này, cô quyết tâm nhất định phải ăn sạch anh.
Biết rõ có người phụ nữ nào đó không ngoan dùng mánh khoé, nhưng Hoắc Cao Lãng lại có nhiều hứng thú nhếch nhếch môi, "Được, em nói đi”.

Lạc Hiểu Nhiên đắc ý nói: “Yêu cầu của em đối với anh rất đơn giản.

Bắt đầu từ lúc em gả cho anh, anh chỉ được phép thương một mình em, phải cưng chiều em, không thể gạt em, mỗi một chuyện đã đồng ý với em thì đều phải làm được, mỗi một câu nói đều phải thật lòng với em, không được khi dễ em, mắng em, phải tin tưởng em.

Người khác khi dễ em, anh phải là người đầu tiên đứng ra giúp em, khi em vui anh phải cùng vui với em, lúc em không vui, anh phải dỗ cho em vui.
Và đặc biệt, chuyện kia một tuần chỉ một lần.

Anh đồng ý không”.
Một hơi nói xong những lời đó, Lạc Hiểu Nhiên đưa ánh mắt mong chờ liến nhìn Hoắc Cao Lãng
Hoắc Cao Lãng sau khi nghe xong khóe môi hơi co giật, không trả lời cô câu nào, buông tay cô ra đi nhanh về phía trước
Lạc Hiểu Nhiên vội vàng đuổi theo Hoắc Cao Lãng, “Này, Lời em vừa nói anh có nghe thấy không?”
Hoắc Cao Lãng ôm lấy bả vai cô, mỉm cười nói, "Nào có ai đưa ra yêu cầu dài như vậy, anh nhớ không nổi.

Và đặc biệt là cái điều cuối cùng, anh không đồng ý”.

Một tuần chỉ một lần cô muốn hành hạ anh đến chết đúng không.
Lạc Hiểu Nhiên lập tức bĩu môi, "Em mới mặc kệ anh có nhớ nổi hay không, về sau em sẽ dựa theo tiêu chuẩn này để đánh giá anh......!Anh phải ngoan ngoãn tuân thủ, không thể chơi xấu, nếu không...”.
Hoắc Cao Lãng có phần hứng thú hỏi, “Nếu không thì sao?”
Lạc Hiểu Nhiên hừ hừ nói, "Nếu không......Sau này em và anh mỗi người ngủ một phòng”.

Hoắc Cao Lãng nhíu mày.

Cô nói gì? Cái này cũng được sao.
Nhưng lúc này đã tới trước cửa nhà, Lạc Hiểu Nhiên cũng nhanh nhẹn đi vào nhà, không để ý đến anh ở phía sau.
Anh và cô lần lượt bước vào nhà đã thấy bà ngoại dọn cơm ra sẵn, vừa thấy hai người trở về bà ngoại liền nói: “ hai đứa đi rửa tay rồi ra ăn cơm”.
Nói đến đây bà nhìn Lạc Hiểu Nhiên: “ con chạy đi đâu, mà Tiểu Lãng đi tìm con đến bây giờ mới trở về”.
- “ con ở ngoài biển”.

Lạc Hiểu Nhiên vừa để hai tay dưới vòi nước vừa trả lời.
- “ A Đông bao giờ thì đi”.

Bà ngoại hỏi thăm đến Trương Hữu Đông.
- “dạ, khuya hôm nay”.
- “ừm, mau ra ăn cơm đi đừng có đứng đó nữa”.
Trên bàn ăn, Hoắc Cao Lãng gấp đồ ăn cho bà ngoại vui vẻ nói: “ hôn lễ của Hiểu Nhiên bà có yêu cầu gì không ạ.”
Hôn lễ?
Lạc Hiểu Nhiên ngạc nhiên ngẩng đầu lên, mờ mịt không hiểu nhìn sang Hoắc Cao Lãng.
Bà ngoại chỉ nhẹ mỉm cười: “ hai đứa tự quyết định đi, bà không có ý kiến.

Hiểu Nhiên vui vẻ là được rồi”.
Lạc Hiểu Nhiên trừng mắt nhìn Hoắc Cao Lãng, dùng ánh mắt hỏi anh: Em đã đồng ý kết hôn với anh khi nào?
Hoắc Cao Lãng cũng trả lời lại cô bằng mắt: Mới vừa rồi.
Lạc Hiểu Nhiên cũng dùng ánh mắt rõ ràng như muốn nói: anh có đồng ý với điều kiện em đưa ra không?.

Lạc Hiểu Nhiên dằn xuống không muốn tranh cãi với Hoắc Cao Lãng lúc này, ở trước mặt người lớn nên cung kính im lặng.
Bà ngoại thở dài nói: “ ngày tổ chức hôn lễ, bà không đến dự được”.
Hoắc Cao Lãng không hiểu, anh nhíu mày, không có ai lại không muốn chứng kiến cháu gái mình kết hôn.
Lạc Hiểu Nhiên kinh ngạc sau đó xúc động nói: “ bà ngoai, bà sao vậy, chẳng lẽ bà không muốn nhìn thấy con làm cô dâu xinh đẹp thế nào sao”.
- “ con bé ngốc này, có ai mà không muốn nhìn thấy cháu gái mình kết hôn chứ.

Chỉ là bà già rồi, không thuận tiện để đi xa”.
- “ bà ngoại, nếu bà không đến dự con cũng không kết hôn nữa”.
- “ không được, Hiểu Nhiên nghe lời bà gả cho Tiểu Lãng đi”.
- “ bà không đến dự thì con sẽ không tổ chức hôn lễ”.
- “ không được”.

Lúc này, Hoắc Cao Lãng đã lên tiếng: “ anh không muốn em chịu thiệt khi gả cho anh”.
Hoắc Cao Lãng nhìn sang bà ngoại: “ con sẽ sắp xếp điều kiện tốt nhất để bà đến dự hôn lễ của Hiểu Nhiên”.
Hoắc Cao Lãng nhỏ nhẹ hỏi, "Hiểu Nhiên, ý của em thế nào”.
Bàn tay Hoắc Cao Lãng đang nắm bàn tay Lạc Hiểu Nhiên bỗng siết chặt
Lạc Hiểu Nhiên nói: “ chúng ta nói việc này sau đi.” Cô nhìn thấy trong ánh mắt bà ngoại có một chút do dự khi nghe Hoắc Cao Lãng nói.
Hoắc Cao Lãng cũng nhìn thấy sự khó xử này, anh nhẹ gật đầu: “ được, chúng ta ăn cơm đi”.
Bữa cơm liền trôi qua im lặng, thỉnh thoảng Lạc Hiểu Nhiên sẽ nói vài câu.

Bà ngoại cũng trả lời..


Bình luận

Truyện đang đọc