HẸN ANH Ở KIẾP SAU


Sáng hôm sau.
Bước vào nhà hàng Lạc Hiểu Nhiên ngồi gần cửa sổ, yên lặng chờ đợi.
Giây phút này ngập tràn chờ đợi, chỉ một chút nữa thôi, cô có thể gặp được bà ấy, gặp người mà mười mấy năm nay mình chờ đợi.
Ngồi được khoảng hai mươi phút, cuối cùng cô cũng thấy được từ ngoài cổng bước vào là một người phụ nữ xinh đẹp, quý phái, sang trọng.

Từ xa coi đã nhìn thấy được mình rất giống bà ấy.
Bà ấy đi thẳng một đường đến trước mặt cô, ngồi xuống ghế thông thả từ từ tháo cặp kính đen xuống, bà ấy đưa mắt dò xét từ đầu đến chân cô một lần, sau đó lạnh nhạt nói: “ tìm tôi có việc gì”.
Câu hỏi của bà ấy làm Lạc Hiểu Nhiên sững sờ, rốt cuộc bà ấy có nhớ cô là đứa con gái bà ấy sinh ra không.

Vốn dĩ, cả đêm qua cô không ngủ được là vì trong đầu cô nghĩ tới vô số cảnh tượng khi gặp lại mẹ nó sẽ diễn ra như thế nào, nhưng không có cảnh tượng chua cay như lúc này.
Lạc Hiểu Nhiên cúi đầu ngăn dòng nước đang trực chờ nơi khoé mắt, cô hít thật sâu mới dám ngước mặt lên nhìn bà ấy, ấp úng cả nữa buổi vẫn chưa mở miệng nói được.
Nét mặt bà ấy lộ rõ sự mất kiên nhẫn, giọng nói gắt gỏng vang lên: “ tìm tôi có việc gì”.
Lạc Hiểu Nhiên rũ mắt xuống: “ mẹ, bà ngoại bị bệnh, con cần một số tiền để phẫu thuật cho bà”.
- “ tôi không có, sống chết của bà ấy không liên quan gì đến tôi”.

Mẹ cô không cần suy nghĩ mà liền miệng trả lời.
Lạc Hiểu Nhiên ngước mắt lên kinh ngạc nhìn vào bà ấy, rốt cuộc bà ấy nghĩ như thế nào mà lại nói như vậy, bà ấy không cần cô,cô không oán trách, nhưng bà ngoại là mẹ của bà ấy là người sinh ra bà ấy, làm sao bà ấy lại có thể nói như vậy, lại có thể tuyệt tình như vậy.

Lạc Hiểu Nhiên nghiêm túc nhìn vào bà ấy mà cầu xin: “ mẹ, coi như con cầu xin mẹ, mẹ cho con vay cũng được.

Bệnh của bà đã chuyển biến nặng rồi, nếu không phẫu thuật sớm e rằng sẽ không qua khỏi”.
Bà ấy nhíu mày: “ tôi nói không có, cô nghe không hiểu sao?.

Còn nữa, từ đây về sau cô coi tôi như người không quen biết, không được gọi tôi là mẹ nữa.”
Nghe được lời nói từ chính miệng bà ấy, cô khó có thể tin được mà lắc đầu: “ con là con gái của mẹ làm sao có thể coi như không quen biết, không gọi mẹ thì con phải gọi gì”.
Bà ấy không vui cau mài nói: “cô không phải là con gái của tôi, từ lúc cô chào đời tôi chưa bao giờ muốn nhận cô là con của tôi, là bà ấy ép buộc tôi, cô là quái vật huỷ hoại cuộc đời tôi.

Sau này, có gặp tôi thì gọi tôi là Kiều phu nhân, tôi cũng hi vọng sẽ không gặp lại cô.

Cứ như mười mấy năm qua đi, tôi coi cô như đã chết rồi, cô cứ coi mình là trẻ mồ côi”.
Bà ấy từng lời tàn nhẫn nói ra mà không hề quan tâm đến cảm nhận của cô, không thèm nhìn cô lấy một cái, chỉ cần bà ấy ngước mắt lên sẽ thấy mặt cô đẫm nước mắt.

Mẹ cô, người sinh ra cô lại coi cô như đã chết trong khi cô đang ngồi trước mặt bà ấy, mẹ cô không cho cô gọi mẹ.

Mẹ sao cái từ ngữ này nó mờ ảo với cô như vậy.
Lạc Hiểu Nhiên nặng nề nói: “ mẹ ơi, coi như mẹ ghét con cũng được, nhưng con xin mẹ cứu bà ngoại được không?.

Trên thế giới này con chỉ có một mình bà ngoại là người thân, lỡ như bà bỏ con đi, con không biết phải làm sao?”.

Giọng nói cô nghẹn ngào vì đã khóc đến đau lòng.
Bà ấy lạnh giọng cười một tiếng: “ đó là chuyện của cô, không liên quan đến tôi.

Về sau đừng tìm đến tôi nữa”.

Dứt lời bà ấy xách túi đứng lên rời đi, mà không hề quay đầu lại nhìn cô lấy một cái.
Nhìn bà ấy rời đi, một trận uất nghẹn dâng lên trong lòng, tại sao bà ấy có thể tuyệt tình, dứt khoát như vậy, cô không thèm để ý đến xung quanh mà rồi thẫn thờ nước mắt từng giọt rơi xuống.

Cô phải làm sao bây giờ, mạng sống của người cô yêu thương đang từng giờ từng phút trôi qua trước mắt.

Sau khi từ nhà hàng đi ra, cô thẫn thờ đi trên đường chẳng biết phải đi đâu về đâu, đứng trước ngã tư tôi mông lung mờ nhạt chẳng biết phải đi đâu, cô cứ tiếp tục bước về trước, đi hết cái ngã tư này là đến được đài phun nước, lúc này trên màn hình công cộng ngoài đường phố đang phát bản tin tài chính, đâu đó trong ánh mắt của cô thấy một bóng dáng rất quen.

Là anh, Hoắc Cao Lãng, cô nhớ ra một chuyện, liền đi ngược hướng lại, đi về phía quán bar của chị Lưu, cô không đi vào quán mà ngồi gần quán bar để chờ hi vọng sẽ gặp anh ấy.

Hiện giờ Lạc Hiểu Nhiên chỉ còn lựa chọn duy nhất này thôi, có bán rẻ đi lòng tự tôn, có đem sự kiêu ngạo cho người khác chà đạp cô cũng bằng lòng chấp nhận.

Những thứ đó cô có thể mất, nhưng bà ngoại không thể mất.
Lạc Hiểu Nhiên ngồi cho đến gần 2 giờ đêm rốt cuộc cũng thấy được bóng dáng Hoắc Cao Lãng từ trong quán bar đi ra, lúc này anh đang đứng trước cửa chờ người lái xe đến.
Lạc Hiểu Nhiên hít sâu một hơi, đi nhanh về phía anh, cô bất thình lình đứng trước mặt anh, làm anh hơi sững sốt nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại, anh hờ hững bỏ cô ngoài mắt, bỏ tay vào túi quần lạnh nhạt đi về hướng khác.

Lạc Hiểu Nhiên đi theo sau anh, vừa muốn nói chuyện thì điện thoại anh reo lên, anh nhận điện thoại nói chuyện rất lâu thỉnh thoảng khoé miệng anh bất giác cười một cái, nụ cười của anh rất đẹp.
Xe đã đến nơi, anh tạm biệt người trong điện thoại, sau đó quay người đi ra xe, cả quá trình không nhìn lấy cô một cái, cô thật ra đã rất ái ngại nhưng buộc mình phải chạy theo níu tay anh lại.
Hoắc Cao Lãng dừng bước chân quay người lại nhìn cô, sau đó đưa mắt nhìn về phía tay cô, cô ngượng ngùng rút tay về.

Anh quan sát cô một lúc mới lạnh nhạt lên tiếng: “ chuyện gì”.
Lạc Hiểu Nhiên mấp máy một lúc mới nói được: “ có thể nói chuyện với anh một chút được không?”.
Hoắc Cao Lãng trầm ngâm một lúc nhìn cô rồi nói: “ tôi nhớ trước kia là em kêu tôi đừng tìm em, hiện giờ tôi không có gì để nói với em”.

Anh xoay người muốn rời đi.
Lạc Hiểu Nhiên chạy nhanh lên chặn anh lại, ngước mặt lên nhìn anh, nghiêm túc chậm rãi nói: “ chuyện anh nói trước kia có còn tính không?”.
- “ chuyện gì”.

- “ à…tôi”.

Cô ấp úng một lúc vẫn chưa nói ra được.
Hoắc Cao Lãng dường như mất kiên nhẫn, chân mài cau lại khó chịu lên tiếng: “ rốt cuộc là em muốn nói cái gì, nói nhanh đi, tôi không có thời gian”.
Lạc Hiểu Nhiên hít sâu một hỏi, kiên định nói: “ ngủ với anh”.
Hoắc Cao Lãng nhìn chằm chằm vào cô dường như anh muốn tìm ra thứ gì đó trên mặt cô, một lúc lâu sau vẫn không thấy anh nói gì, cô khó khăn lên tiếng: “ có được không”.

Không ai biết lúc này cô xấu hổ như thế nào,
Trầm mặc một lúc anh cúi người gần cô, khoé môi giễu cợt, cười nhẹ nói: “ rất xin lỗi, hiện giờ tôi không còn hứng thú với em”.
Gương mặt Lạc Hiểu Nhiên nhất thời ửng hồng như trứng tôm chín mọng, cô vừa thất vọng vừa thẹn nói với anh: “ à, là như vậy, anh coi như tôi chưa nói gì đi”.

Dứt lời, cô quay người đi một mạch về phía trước không dám quay đầu lại.

Bởi vì, cô không muốn ai nhìn thấy gương mặt xấu hổ đến nỗi không thể tìm cái hang mà chui xuống.
Ngày hôm nay, có lẽ thần may mắn không có mỉm cười với cô, mẹ thì không có, đem tôn nghiêm ra bán thì lại bị từ chối, ngay cả chuyến xe buýt cuối cùng để về bệnh viện cũng không còn, Lạc Hiểu Nhiên chậm rãi bước về phía trước cô cắn chặt môi ghìm lại tiếng nức nở, nhưng trong lòng lại quá đỗi đau xót và uất ức khiến cô không thể khống chế nổi hai vai run run, nước mắt giống như nước lũ vỡ đê ào ào tuôn chảy, rốt cục cũng không còn kìm nén được nữa mà bật khóc thành tiếng.
Cô phải làm sao đây, nghĩ đến bà ngoại, nghĩ đến những lời mẹ cô nói, nghĩ đến chuyện vừa rồi trái tim cô quặn đau, rất đau..


Bình luận

Truyện đang đọc