HẸN ANH Ở KIẾP SAU


Sau cuộc điện thoại đêm hôm trước với Lạc Hiểu Nhiên, buổi sáng hôm sau Hoắc Cao Lãng liền lên máy bay, hiện giờ anh đang trong phòng họp cấp cao của công ty con Hoắc thị ở Anh quốc, anh đang thúc đẩy tiến độ công việc nhanh hết mức có thể, vùi đầu vào tập tài liệu dày cộp, đến lúc này anh mới day day huyệt thái dương rồi cầm cốc cà phê bên cạnh đưa lên miệng.

Anh phát hiện trong cốc chỉ còn giọt cà phê cuối cùng, theo thành cốc rơi xuống.
Anh bỏ ly xuống ngẩng mặt lên, anh lên tiếng: “ cứ như mọi người vừa nói mà tiến hành, trong vòng 3 ngày thúc đẩy tất cả tiến độ nhanh nhất có thể”.
Cả phòng đều gật đầu.
Anh tiếp tục nói: “ bên phía công ty của Kiều Nhất Thành các người cũng nhanh chóng đẩy tiến độ.

Cậu ta có thắc mắc gì trực tiếp đến gặp tôi”.
- “ Chúng tôi sẽ nhanh chóng tiến hành”.

Một người đại diện trong phòng lên tiếng.
Hoắc Cao Lãng gật đầu: “ kết thúc”.
Trong phòng lần lượt rời đi, chỉ còn lại mình anh, anh ngã người ra ghế nhắm mắt nghỉ ngơi được một lúc thì chiếc laptop được mở ra đặt ở trước mặt anh thông báo có email gửi đến, anh mở ra xem một lượt liền mở một cuộc gọi.
Bên kia vừa bắt anh liền nói: “ phía bên kia cậu nhanh chóng thúc đẫy, dự án với phía Kiều gia bên kia có hợp tác cậu đều làm cho thất thoát một chút”
- “ cậu như vậy có quá tàn nhẫn hay không”.

Người bên kia không ai khác chính là Mạc Lâm.
- “ tàn nhẫn, từ lúc nào mà cậu có tình thương người vậy”.
- “ ông đây không phải thương người, chỉ là tôi thấy việc này nếu thẳng tay quá e là”.


Mạc Lâm ở trước màn hình lật qua lật lại vài tài giấy trước mặt vừa nói.
- “ cậu yên tâm chỉ cần tôi đạt được điều mình muốn, còn việc kia cậu không cần lo”.

Hoắc Cao Lãng không cần nghe Mạc Lâm nói hết, liền nói ra ý muốn của mình.
Mạc Lâm nhìn vào màn hình hỏi lại: “ đến cuối cùng cậu thúc đẩy tất cả chỉ muốn Kiều gia nói một tiếng với phía bà nội cậu”.
Hoắc Cao Lãng gật đầu thừa nhận: “ nếu tôi không thể tự giải quyết được thì để Kiều gia thay tôi giải quyết, mục đích cuối cùng của tôi chỉ có một”.
Mạc Lâm giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ thán phục: “ nếu so về thủ đoạn ông đây thua cậu”.
Hoắc Cao Lãng khẽ cười: “ buổi tối cậu cùng Giang Kiêu đến dự buổi tiệc tại nhà bộ trưởng Trần giúp tôi.

Chuẩn bị quà hậu hĩnh một chút”.
- “ Đã biết, bên đó ổn thoả hết chưa.

Có cần người sang không”.
- “ không cần, bên đây tôi tự mình giải quyết được”.

Anh chợt nói thêm: “ mấy ngày nay cô ấy vẫn ổn chứ”.
- “ vẫn ổn, những người sắp xếp trông chừng cô ấy báo về không có gì ngoài ý muốn, ngược lại cô ấy còn rất vui vẻ”.

Mạc Lâm đương nhiên biết anh nói tới ai liền một mạch mà trả lời.

Hoắc Cao Lãng gật đầu, anh không yên tâm để cô một mình, nên xung quanh cô luôn có vài người đi theo bảo vệ cô, cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa anh liền nói: “ như vậy đi, có việc gì thì liền báo cho tôi, bên đây tôi còn có việc”.
Mạc Lâm ra dấu đã hiểu liền tắt máy.
- “ vào đi”.
Nhận được câu trả lời, người trợ lý bên đây của anh bước vào, cô ta đem ly cà phê đặt lên bàn rồi nói: “ chủ tịch cà phê của anh.”
Người trợ lý bên đây là một cô gái con lai, nhan sắc cũng coi được nhưng để nói là đẹp thì làm sao có thể so sánh với Lạc Hiểu Nhiên.

Người ta thường nói trong mắt tình nhân hoá Tây Thi, đây chính là ví dụ điển hình, anh không lấy cà phê dùng liền, hờ hững hỏi: “ cô còn việc gì”.
Cô trợ lý nhìn thái độ hờ hững cùng gương mặt lạnh lùng của anh thì vội nói: “ bên phía công ty của anh Kiều không đồng ý với tiến độ của mình đưa ra, họ muốn gặp chủ tịch”.
Anh nhíu mày đăm chiêu một lúc mới nói: “ sắp xếp một phòng ăn tối, tôi chỉ tiếp Kiều Nhất Thành, nếu không phải là anh ta thì không cần đến”.
- “ vâng, tôi xin phép ra ngoài”.

Cô trợ lý nhận được lệnh liền rời đi sắp xếp công việc anh giao.
Anh nhấp một ngụm cà phê liền cúi đầu làm tiếp công việc còn dang dở, vốn dĩ anh đã buông bỏ tất cả, nhưng David nói đúng, nếu không giải quyết được ý định của bà nội anh, thì anh có làm gì thì Lạc Hiểu Nhiên bất cứ lúc nào cũng sẽ nguy hiểm.
Tốc độ làm việc phía bên Mạc Lâm và Giang Kiêu cũng rất nhanh chóng, hiện giờ ở thành phố D, Kiều gia cũng đang gà bay chó chạy khắp lối khắc phục các hậu quả.

Chỉ trong vòng một tiếng tất cả các hợp đồng đều bị đối tác kiện vì cho là vi phạm.
Kiều Nhất Minh lúc này đang phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi, rốt cuộc ông ta sai sót ở chỗ nào mà tất cả các hợp đồng đều vi phạm.
Anh quốc…
Trong phòng, Hoắc Cao Lãng đang ngồi đối diện Kiều Nhất Thành nhàn nhã thưởng thức ly rượu vang trong tay, ngón tay thon dài, lộ rõ từng khớp rắn chắc cầm đế ly mỏng trong tay nhẹ lắc ly rượu, từng động tác của anh đều toát lên vẻ cao quý và quyền lực.

- “ Kiều tổng, dự án có vấn đề gì sao?.

Nghe nói Kiều tổng muốn gặp tôi”.

Hoắc Cao Lãng nhàn nhạt nói như thể không có việc gì liên quan đến anh.
Kiều Nhất Thành cũng trả lời liền anh uống một ngụm rượu đợi một lúc mới lên tiếng: “ dự án đang tiến triển thuận lợi, phía Hoắc tổng đột ngột đẩy nhanh tiến độ cũng nên cho tôi một câu trả lời hợp lý”.
- “ừm”.

Hoắc Cao Lãng liếc nhìn Kiều Nhất Thành, khoé miệng anh nở một cười tà mị, nhướng mày nói: “ bên phía tôi có một chút vấn đề, Kiều tổng không vừa ý”.
Hai hàng lông mày của Kiều Nhất Thành nhíu chặt: “ Hoắc tổng, theo tôi biết anh cũng không phải ngày đầu tiên làm thương nhân, anh phải nên biết tất cả đều có quá trình”.
Hoắc Cao Lãng mỉm cười nói: “ đúng vậy tất cả đều có quá trình, nếu Kiều tổng đã nói như vậy thì tôi xin được bồi thường dự án này, chúng ta không hợp tác nữa”.
Khoé miệng Kiều Nhất Thành co giật mấy cái: “ Hoắc tổng, anh thật biết nói đùa”.
- “ Tôi không đùa.” Hoắc Cao Lãng nhướng mày trả lời: “ dù sao tôi cũng không còn ở Hoắc thị lâu, việc bồi thường vài cái hợp đồng cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi.

Kiều tổng chắc cũng đã biết tin tôi rời bỏ vị trí chủ tịch rồi đúng không”.
Kiều Nhất Thành cẩn trọng liếc nhìn Hoắc Cao Lãng, sắp xếp tất cả mọi thứ trong đầu, nhìn người đàn ông trước mặt cảm thấy có gì đó không đúng lắm, bỗng nhiên anh nhếch khoé miệng: “ nếu tôi đoán không lầm ở thành phố D Kiều gia chúng tôi đang gặp rắc rối đều liên quan đến anh.”
Hoắc Cao Lãng nữa như cười nhìn Kiều Nhất Thành, đôi mắt đào hoa có phần tà khí của Hoắc Cao Lãng bất giác nheo lại, ánh mắt như thể bình tĩnh nhưng thực ra đang ép buộc: “ nói chuyện với người thông minh thật dễ chịu.

Anh cũng đã đoán được rồi, thì nên chơi bài ngửa thôi”.
Kiều Nhất Thành liếc nhìn Hoắc Cao Lãng, gương mặt càng trở nên sa sầm, giọng nói thì vẫn bình tĩnh: “ Hoắc tổng, cũng nên cho tôi biết lý do”.
- “ Kiều tổng, anh thật sự không biết tôi muốn nói đến cái gì.

Người thông minh như anh hẳn là nên đoán ra lý do tôi làm như vậy.


Kiều gia các người thật làm tôi thấy rất phiền”.

" Hoắc Cao Lãng hai tay vẫn đút túi quần theo thói quen, mỉm cười nói.
Ánh mắt của Kiều Nhất Thành nhìn xuống một lúc, đôi mắt khẽ nheo lại, bật cười một tiếng, lời nói ra vô cùng mỉa mai: “ anh làm tất cả chỉ có một mục đích là để Kiều gia chúng tôi huỷ bỏ hôn sự kia.

Một việc cỏn con như vậy mà lại làm cho anh phiền lòng bày mưu tính kế, Kiều gia chúng tôi thật có mặt mũi”.
- “ Em gái tôi có chỗ nào không xứng với anh”.

Kiều Nhất Thành thật không hiểu.
- “Anh cảm thấy cô ta phù hợp với tôi ở điểm nào”.

Hoắc Cao Lãng hỏi ngược lại.
Kiều Nhất Thành không trả lời mà chỉ đứng lên nói: “ tôi e là phải làm anh thất vọng rồi”.

Nói xong liền quay người đi ra khỏi phòng.
Hoắc Cao Lãng ngồi yên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng dần biến mất sau cánh cửa, lúc này anh mới mím chặt môi từ từ nở một nụ cười thâm thúy.
Kiểu gia….

Kiều gia.
Xem ra không thể nhẹ tay nữa rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc