HẸN ANH Ở KIẾP SAU


Hoắc Cao Lãng bất ngờ trở người lại, trực tiếp để Lạc Hiểu Nhiên ngồi ở trên mình.
Hành động bấ ngờ của Hoắc Cao Lãng làm cô hơi hoảng: “ A…anh làm gì vậy”.
Anh hứng thú nhìn cô: “ em tiếp tục đi”.
Tư thế kì cục này làm Lạc Hiểu Nhiên phơi bày hết trước mặt anh, cô đưa tay che lại ngực mình, gương mặt đỏ chói gấp gáp nói: “ không được, em không chịu nổi nữa”.
- “ phải làm sao bây giờ, hiện giờ nó vẫn chưa chịu tha cho em”.

Hoắc Cao Lãng vừa nói vẻ mặt hứng thú liếc nhìn nơi cô ngồi lên.
Lạc Hiểu Nhiên ngoan cố lắc đầu: “ không được, không muốn”.
Hoắc Cao Lãng khẽ cười bật dậy, hôn lên bàn tay đang che ngực của cô, nói rất khẽ, dù vậy nghe vẫn rất êm tai và trầm thấp: “ nếu không được, vậy đêm nay anh sẽ ngâm nó bên trong cả đêm em chịu không”.
- “ hả” Lạc Hiểu Nhiên không thể nghĩ ra được anh lại có ý nghĩ kì quái này liền nhỏ giọng cầu xin: “ em không chịu được nữa, chúng ta dừng lại đi được không”.
Hoắc Cao Lãng không chút do dự mà lắc đầu: “không được” vừa nói anh vừa quan sát nét mặt của Lạc Hiểu Nhiên một chút liền bổ sung: “ nhưng em chủ động một chút biết đâu anh sẽ giúp em kết thúc sớm”.
- “ không được, không biết” Lạc Hiểu Nhiên quýnh quáng nói, chính cô cũng không biết mình đang nói cái gì.
- “ không được hay là không biết”.
Lạc Hiểu Nhiên quay mặt đi chỗ khác ngại ngùng trả lời: “ không biết”.
Cô biết thấy được biểu hiện của Hoắc Cao Lãng chỉ nghe anh khẽ cười sau đó anh quay mặt cô lại ép cô: “ nhìn vào anh ”.
Mặt cô lúc này đỏ như trái dâu tây nhìn vào anh máp mấy môi một lúc mới nói được một câu trọn vẹn: “ em không biết”.
Nhìn gương mặt đỏ của Lạc Hiểu Nhiên lúc này, anh hít sâu một hơi, liền kéo bàn tay đang che ngực của cô ra, anh vùi mặt giữa ngực tôi khàn giọng lên tiếng: “ anh dạy em chịu không”.
Lạc Hiểu Nhiên hôm nay hoàn toàn được mở mang tầm mắt, cô không nghĩ được Hoắc Cao Lãng cũng biến thái như lúc này.


Đầu óc cô trống rỗng không biết phải trả lời như thế nào.
Hoắc Cao Lãng không nhận được sự đáp trả của cô, anh cắn nhẹ lên ngực cô dùng giọng mũi hỏi cô: “ hửm.

Chịu không”.
“ ưm…” Lạc Hiểu Nhiên khẽ rên nhẹ một tiếng, cô liền cắn môi.
- “ ừm”.

Lạc Hiểu Nhiên đồng ý, cô biết nếu cô trả lời anh sẽ dây dưa mà hành hạ cô tới sáng.
Cô đồng ý, nhưng trong lòng thầm mắng Lưu Hiểu đáng chết một trăm lần, hận không thể lập tức gặp mặt mà mắng cô ấy.

Cô bị như vậy đều là vì chuyện xem mắt buổi sáng nay.

Người đàn ông thật xấu xa ngoài mặt thì làm như không để ý, nhưng trong lòng lại âm thầm ghi hận, chút giận lên người cô.

Hoắc Cao Lãng cười khẽ, ghì đầu cô xuống mà hôn lên môi cô, bên dưới vận động nhẹ một chút, giọng khàn nói bên tai cô: “ em vận động một chút đi”.
Nghe thấy tiếng nói trầm khàn bên tai mình, Lạc Hiểu Nhiên lập tức ôm chặt lấy lưng anh, giọng nói thấp như muỗi kêu: “ Anh nhẹ một chút, em thật sự chịu không nổi nữa”.
Hoắc Cao Lãng thấy cô sắp ứa nước mắt, liền hôn lên khoé mắt cô: “ được rồi, không trêu em nữa, giúp em kết thúc sớm một chút chịu không”.
Dứt lời anh liền để cô nằm dưới thân mình, tiếp tục công việc còn dang dở, nơi hạ thân mạnh mẽ của anh lập tức đẩy vào nơi nữ tính mềm mại của cô.

Đến lúc anh kết thúc Lạc Hiểu Nhiên không biết đã thiếp đi từ lúc nào.
Ngày hôm sau, trời vừa hửng sáng.

Lạc Hiểu Nhiên đã tỉnh dậy, cô cau mày trở người, nhưng lại cựa không được.

Cả người cô bị Hoắc Cao Lãng ôm vào ngực.
Nhớ đến đêm hôm qua… mặt cô thoáng chốc xấu hổ.

Người đàn ông này lại ghi thù nặng như vậy, trước tiên là ôn nhu nhẹ nhàng bỏ qua cho cô, nhưng sau đó thì từ từ lấy lại trên người của cô.

Tối qua bị anh hành hạ đến mức bị ngất đi lúc nào cô cũng không hay.
Lạc Hiểu Nhiên cựa quậy trong ngực anh cố ngồi dậy.

Nhưng vừa nhỏm dậy liền bị anh ấn xuống.

Mắt anh hề mở mắt ra, nhưng giọng điệu lại có chút không vui: “ sớm như vậy thức làm gì”.
- “ thả ra, tôi không ngủ được nữa”.

Hoắc Cao Lãng không vui hừ một tiếng, ghì chặt cô vào trong ngực: “ tôi… xem ra em lại muốn giống tối qua”.
Lạc Hiểu Nhiên phút chốc im bật một lúc sau mới lên tiếng: “ em không ngủ được nữa, em muốn đi vệ sinh.”
Không thấy Hoắc Cao Lãng có chút động tĩnh gì là bỏ ra, cô ngồi bật dậy, cử động đột ngột này của Lạc Hiểu Nhiên làm Hoắc Cao Lãng không kịp đề phòng, mở mắt bừng tỉnh.

Anh nhìn cô thong thả khẽ nói: “ xem ra buổi tối vẫn chưa đủ mệt, về sau không thả em ra sớm như vậy”.
Lạc Hiểu Nhiên lùi từng bước đi xuống giường: “ à, cái đó anh ngủ tiếp đi” Cô quay người đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Cái gì mà chưa đủ mệt, cô ngất đi lúc nào chính cô cũng không hay.

Anh mà còn tiếp tục nữa không phải là muốn lấy đi cái mạng của cô chắc.

Hơn bảy giờ sáng cả hai cùng đi xuống nhà, Hoắc Cao Lãng thì tinh thần thoải mái, còn Lạc Hiểu Nhiên thì không như vậy, phía dưới có một chút đau rát khiến cô đi đứng không được tự nhiên cho lắm.
Bà quản gia nhìn thấy Lạc Hiểu Nhiên đi đứng không tự nhiên như vậy thì quan tâm hỏi: “ tiểu thư cô làm sao vậy, trên người là chỗ nào không thoải mái tôi gọi bác sĩ đến khám cho cô”.
- “ cô ấy đi đứng không cẩn thận bị ngã đau thôi.

Bà không cần phải lo lắng quá”.

Hoắc Cao Lãng rất bình tĩnh, tự nhiên nói.
Lạc Hiểu Nhiên liếc mắt nhìn Hoắc Cao Lãng.

Người đàn ông này thật xấu bụng.

Đêm hôm qua còn trêu chọc bắt nạt cô, rõ ràng là anh cố tình nói như vậy để châm chọc cô.
Cô thầm xót xa bùi ngùi lườm anh một cái, nhưng Hoắc Cao Lãng cũng chỉ khẽ cười.
Bà quản gia nhìn hai người như vậy, như đã hiểu ra chuyện gì thì khẽ cười cung kính nói: “ mời ông chủ, tiểu thư dùng bữa sáng”.

Bữa sáng cũng giống như mọi khi được trôi qua trong im lặng.
- “ em đã tìm được nơi để thực tập chưa”.
Lạc Hiểu Nhiên đang ăn kinh ngạc ngước mắt lên: “ tuỳ vào sắp xếp của trường”.
- “ có muốn đến Hoắc thị hay không”.
- “ không cần đâu”.

Lạc Hiểu Nhiên lập tức lắc đầu từ chối, làm thực tập sinh ở Hoắc thị cũng chính là dưới sự điều khiển của anh, người đàn ông này cô làm sao biết được những lúc anh đột ngột nổi đoá sẽ làm chuyện gì.

Tốt nhất là nên tránh anh càng xa càng tốt, dù sao cô cũng không muốn quá gần gũi với anh, cô sợ chính bản thân lại bị lún sâu vào.
- “ tuỳ vào em vậy.” Hoắc Cao Lãng cũng không nói gì thêm.

Anh nhìn Lạc Hiểu Nhiên điềm đạm cười, nhưng trong mắt lại loé lên một tia gian xảo.
Dường như Lạc Hiểu Nhiên hoàn toàn không đoái hoài đến tâm tư của Hoắc Cao Lãng, chẳng bao lâu cô đã đặt đồ xuống.
- “ em ăn xong rồi”.

Hoắc Cao Lãng hỏi.
Lạc Hiểu Nhiên gật đầu.
Hoắc Cao Lãng cười nhẹ: “anh đưa em đến trường”.
Nhìn Hoắc Cao Lãng cứ bỏ gần bỏ xa thế này Lạc Hiểu Nhiên thật sự không quen, cô hít sâu một hơi sau đó liền nói: “ Hoắc Cao Lãng đừng đối xử tốt với em như vậy”..


Bình luận

Truyện đang đọc