HOA TÀN HOA KHAI

Chưa từng nếm qua loại kích thích này, Sở Mộ Hiên lập tức bị khiêu khích, đột nhiên cảm thấy hạ thân trướng trướng rất khó chịu, phân thân thế nhưng ngạnh ngạnh đĩnh lên, biến hóa trên người mình khiến Sở Mộ Hiên xấu hổ không ngớt.

Tư Đồ Thanh Lăng vừa hạ nửa người liền cảm giác được một vật cứng gì đó, hắn lập tức hiểu ra vừa xảy ra chuyện gì. Hắn nâng cơ thể lên, nhìn chăm chăm Sở Mộ Hiên dưới thân, trào phúng nói: “Nói cái gì mà thuần khiết thanh sạch, thân thể của ngươi thành thực hơn nhiều, nó đã hăng hái đáp lại trẫm kìa. Biểu hiện của ngươi thoạt nhìn ngơ ngác, không nghĩ tới đến lúc cũng dâm đãng như thế! Bất quá lại khiến trẫm rất thỏa mãn. Ha ha!”

Sở Mộ Hiên bị Tư Đồ Thanh Lăng nói liền xấu hổ đỏ mặt, hắn chăm chú cắn môi, không nói được một lời.

Tư Đồ Thanh Lăng cũng lười cùng Sở Mộ Hiên nhiều lời, hắn lưu loát cởi quần Sở Mộ Hiên, nhìn phân thân thẳng đứng, liền lấy tay khiêu khích gảy gảy.

Tình dục nơi Sở Mộ Hiên bị Tư Đồ Thanh Lăng kích phát ra rồi. Hắn cảm giác trên người nóng tới khó chịu, cả người đều ướt đẫm mồ hôi.

Tư Đồ Thanh Lăng lúc này thực sự nhịn không được nữa, khẩn cấp mà đem phân thân thật lớn của mình cắm vào tiểu huyệt chặt chẽ phía sau của Sở Mộ Hiên.

Địa phương chưa bao giờ bị xâm nhập qua của Sở Mộ Hiên đột nhiên bị dị vật xâm chiếm, hắn thực sự nhịn không được, không khỏi đau đớn kêu lên, máu tươi từ trong miệng huyệt chậm rãi chảy ra, đẫm đỏ nội huyệt.

Tiếng kêu của Sở Mộ Hiên càng khiến Tư Đồ Thanh Lăng thêm hưng phấn, hắn dùng sức trong miệng huyệt kia mà đâm vào rút ra, thỏa thích hưởng thụ…

Sở Mộ Hiên tiên huyết lưu ngày càng nhiều, hạ thân cũng ngày càng đau nhức, tiếng kêu vừa thất thanh kia khiến hắn thấu hận chính mình. Lúc này lý trí nói cho hắn, dù là lại đau nhức cũng phải nhịn xuống, càng không được nói thêm bất cứ điều gì, hắn phải duy trì tôn nghiêm của chính mình, không thể để cho Tư Đồ Thanh Lăng khinh thường hắn.

Sở Mộ Hiên cắn chặt môi dưới, mặc cho Tư Đồ Thanh Lăng trong cơ thể chính mình mà ra sức trừu sáp, tuyệt đối không thể để cho thanh âm nghĩ đã thấy thẹn này phát sinh thêm lần nào nữa, môi hắn rất nhanh đã bị chính hắn cắn nát, máu, theo khóe miệng chảy xuống.

Tư Đồ Thanh Lăng lúc này đã chiếm được thoải mái cực lớn từ trên người Sở Mộ Hiên. Hắn thỏa mãn hừ một tiếng, nhìn Sở Mộ Hiên dưới thân khép chặt hai mắt, yên lặng chịu đựng xâm nhập của chính mình liền đắc ý nói: “Sao vậy, kỹ xảo của trẫm cũng không tệ lắm mà, ngươi thỏa mãn không, nô lệ của ta?”

Sở Mộ Hiên chậm rãi mở mắt, ánh mắt phẫn nộ nhìn về hướng Tư Đồ Thanh Lăng: “Ngươi là đồ cầm thú…” 

Tư Đồ Thanh Lăng cười ha ha: “Chửi hay! Ngươi biết không, thời khắc mà phụ thân ngươi một tên bắn trúng ngực ca ca ta, ta cũng đã biến thành cầm thú rồi, ha ha ha!”

Tuy rằng Tư Đồ Thanh Lăng lúc này cuồng tiếu không ngừng, thế nhưng Sở Mộ Hiên lại rõ ràng cảm giác được trong tiếng cười của hắn ẩn chứa rất nhiều chua xót, hắn tuy rằng biểu hiện ra bên ngoài là tươi cười, thế nhưng Sở Mộ Hiên biết, nội tâm hắn kì thực đang khóc…

“Ngươi rất thương tâm sao?” Sở Mộ Hiên dùng thanh âm thấp đến chính mình còn không nghe thấy mà hỏi.

Thanh âm tuy rằng rất nhẹ, nhưng Tư Đồ Thanh Lăng vẫn nghe thấy, hắn lắc lắc đầu, lộ ra biểu tình không cho là đúng, nói: “Ai nói trẫm thương tâm, trẫm lúc này là rất hài lòng, bởi vì có một đồ chơi vô cùng khiến người khác thỏa mãn là ngươi!”

Tư Đồ Thanh Lăng ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, thế nhưng ngực cũng rất kinh ngạc. Chính mình không phải vẫn nỗ lực tỏ ra cuồng bạo, vẻ ngoài hung ác không phải sao? Vì cái gì thiên hạ trước mắt này lại nhìn ra nội tâm thống khổ đã chôn dấu thật sâu trong mình? Từ sau khi ca ca chết đi, đã không còn kẻ nào nhìn thấu nội tâm hắn, vì cái gì, vì cái gì người này mới chỉ quen biết một ngày đêm nhưng lại đơn giản nhìn ra…

Bình luận

Truyện đang đọc