HOA TÀN HOA KHAI

Cũng không biết qua bao lâu, Sở Mộ Hiên cuối cùng yếu ớt tỉnh dậy.  Lúc này hắn thực sự không thể tin vào những gì trước mắt: bản thân mang đầy xiềng xích cùng toàn gia đang bị giam trong thiên lao âm u ẩm ướt! Hắn nhớ rõ rằng chỉ vừa nãy thôi, cả nhà hắn vẫn cùng một chỗ nâng chén chúc thọ phụ thân, mà hắn thì đang viết một câu chúc thọ, khiến phụ thân vui vẻ vô cùng, sau đó hoàng thượng phái người mang thọ lễ tới, Sở gia trên dưới đều rất hoan hỉ. Thế nhưng hiện tại…rốt cuộc là sao đây? Đến tột cùng là đã xảy ra sự tình gì?

Sở Mộ Hiên nhìn quanh bốn phía, phát hiện phụ thân, mẫu thân cùng hai ca ca đều bị trói tới đây, hơn nữa vẫn như cũ hôn mê bất tỉnh. Hắn giãy giụa bò tới bên người thân, nhẹ nhàng lay gọi mọi người.

Một lúc sau, phụ mẫu và ca ca cũng lần lượt tỉnh lại. Cũng như Sở Mộ Hiên, bọn họ cũng đều không giải thích nổi tình cảnh hoang mang trước mắt này.

Đại ca Sở Mộ Hoan gãi gãi đầu, hỏi: “Chúng ta sao lại ở thiên lao?”.

Nhị ca Sở Mộ Vân cũng không giải thích được: “Đúng vậy, chúng ta đều không phải đang chúc thọ phụ thân sao, sao lại…”

Lúc này, Sở Mộ Hiên bỗng nhiên nhớ tới thời khắc ngay trước khi mình hôn mê thì bắt gặp tên thái giám cười mỉa mai, hắn thở dài, nói: “Xem ra vấn đề nằm ở chỗ hoàng thượng…”

“Hiên Nhi!” Sở Mộ Uy đột nhiên hét lớn một tiếng cắt đứt câu nói của con trai, “Ngươi sao dám hoài nghi hoàng thượng? Sở gia ta cả đời trung lương, vì nước, vì dân, đối hoàng thượng tận tâm trung thành, trước không thẹn với trời đất, sau không thẹn lòng quân vương. Hoàng thượng đối xử với chúng ta cũng ngày càng trọng hậu. Nói thế nào ngài cũng không thể muốn hại Sở gia ta được!”

Nhìn người phụ thân cố chấp của mình, Sở Mộ Hiên bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ánh mắt dời về phía đại môn thiên lao, mong muốn có kẻ đi vào cho toàn gia bọn hắn một lời giải thích.

Nguyện vọng này của Sở Mộ Hiên đã rất nhanh đc thực hiện, bởi vì hắn thấy Đinh thừa tướng đang hướng phía cửa nhà lao đi tới.

Sở Uy thấy Đinh thừa tướng tiêu sái đến gần, hắn định bụng hỏi Đinh thừa tướng, thế nhưng còn chưa kịp chờ hắn mở miệng thì Đinh thừa tướng đã nói trước. Toàn bộ câu chuyện lập tức khiến Sở gia nhân tâm một mảnh lạnh lẽo.

Đinh thừa tướng nhìn ánh mắt nghi hoặc không thể giải thích nổi của Sở gia, thở dài, đem sự tình trước sau nói rõ: “Sở tướng quân, ngươi còn nhớ rõ hai năm đại chiến giữa nước ta và Minh Thụy quốc chứ?”

Sở Uy gật đầu, nói: “Đương nhiên. Trận chiến quả thực cực kì thảm liệt. Đến nay những kí ức ấy đối với ta vẫn còn rõ như in. Lúc đó, Minh Thụy quốc xuất tới hơn mười vạn tinh binh, đại quân do đích thân thái tử cùng nhị hoàng tử Thụy quốc suất lĩnh, ý đồ bình định Yến Bình quốc của chúng ta. Hoàng thượng phái ta đi ứng chiến với lũ giặc xâm lăng. May thay cuối cùng ta cũng không làm ô danh thiên quốc, đuổi lũ giặc cướp nước khỏi lãnh thổ. Thế nhưng, ta còn không rõ, chuyện này với chuyện Sở gia chúng ta bị tống giam nơi đây thì có quan hệ gì?”

“Sở tướng quân, vấn đề chính là ở chỗ này. Ta nghĩ ngươi nhất định nhớ kĩ năm đó Minh Thụy quốc vì cái gì mà lui binh?”

“Đương nhiên, là bởi vì khi đó ta bắt đúng cơ hội nhất tiễn bắn chết thái tử Tư Đồ Thanh Xa. Minh Thụy quốc như rắn mất đầu, lúc ấy mới lui binh về nước”. Sở Uy đáp.

“Ai, chính là vì thế đấy. Nhị hoàng tử Minh Thụy quốc, Tư Đồ Thanh Lăng, hai năm sau khi cùng ca ca khi ấy xuất quân đã đăng cơ trở thành Minh Thụy quốc quốc chủ. Tư Đồ Thanh Lăng cùng Tư Đồ Thanh Xa vốn tình như hủ túc, bởi vậy hắn trước sau luôn tìm mọi cách vì ca ca báo thù. Ngay trước đó không lâu, Tư Đồ Thanh Lăng phái sứ thần tới Yến Bình quốc đưa cho hoàng thượng một thông điệp, yêu cầu quốc quân giao nộp toàn gia vị chiếu tướng đã giết Tư Đồ Thanh Xa hai năm trước, áp giải tới Minh Thụy quốc không thiếu một người, tất cả tùy hắn xử trí. Nếu như ta không chấp thuận, hắn công bố sẽ đem toàn bộ binh lực của Minh Thụy quốc tiến đánh Yến Bình quốc, một mạng thề không bỏ sót! Bởi vậy nên hoàng thượng mới…”

Sở Uy lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, hắn cuồng tiếu một trận, nói: “Bởi vậy nên hoàng thượng mới đem Sở gia ta đi bán. Ha ha ha… Sở Uy ta suốt đời vì nước quên thân, chinh chiến sa trường, da ngựa bọc thây cũng không màng. Địch nhân hàng ngàn tên cũng không làm gì được ta, thế nhưng không nghĩ tới có một ngày ta lại bị vị quân vương mà chính mình hết lòng phò tá đem đi bán cho địch. Sở Uy a Sở Uy, ngươi thật đúng là đáng thương.”

Nói xong, Sở Uy quay đầu nhìn về phía Sở Mộ Hiên cười, nói: “Hiên Nhi, ngươi thực thông minh, thế nhưng ta lại trách lầm ngươi!”

Nhìn phụ thân, Sở Mộ Hiên cũng nhịn không được, mũi cay cay đau xót, hai hàng thanh lệ từ khóe mắt lặng lẽ chảy.

Bình luận

Truyện đang đọc