HOA TÀN HOA KHAI

Nói đến nguyên nhân, này liền quay lại đêm trước ngày đại quân xuất chinh, từ sau khi ngăn cản Sở Mộ Hiên ra chiến trường, hai người liền chiến tranh lạnh, hơn nữa trước khi xuất chinh nhiều việc bộn bề, hắn vẫn chưa tới Ánh Nguyệt cung, ngay lúc đại quân xuất chinh một ngày, không biết vì lí do gì, hắn lại ma xui quỷ khiến rảo bước tới Ánh Nguyệt cung, nhưng vừa đi vào, tình huống bên trong lại làm cho hắn nổi giận lôi đình, Sở Mộ Hiên thế nhưng biến mất! Chỉ có một mình Cẩm Nhi đứng ở nơi đó, Tư Đồ Thanh Lăng truy vấn Sở Mộ Hiên đi nơi nào, nhưng Cẩm Nhi chỉ ấp úng, nửa ngày mà ngay cả nguyên nhân cũng nói không ra, Tư Đồ Thanh Lăng liền dứt khoát dụng hình tra khảo.

Tuy rằng Cẩm Nhi bị tra khảo, nhưng hắn lại như cũ không tra được gì, Tư Đồ Thanh Lăng càng nghĩ càng giận, đường đường một người bằng da bằng thịt lại cứ đơn giản như vậy thoát khỏi hoàng cung, hơn nữa đến bây giờ còn hoàn toàn bặt vô âm tín! Việc này truyền ra ngoài, Tư Đồ Thanh Lăng hắn còn biết giấu mặt vào đâu!

Tư Đồ Thanh Lăng nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới, Sở Mộ Hiên lại ở ngay trong quân doanh cách đại trướng chính mình không xa. Giờ phút này Sở Mộ Hiên đang nhìn chằm chằm chiếc lọ nhỏ đựng Hồi Xuân hoàn mà phát sầu, Hồi Xuân hoàn dùng suốt dọc đường đã vơi bớt đi nhiều, mà có lẽ chiến tranh sẽ kéo dài rất lâu, đến khi ấy dược đã dùng hết thì phải làm sao đây? Đứa nhỏ đến cuối cùng không biết có bảo trụ được không?

Sở Mộ Hiên liên tục thở dài, căn bản không nghĩ tới quản binh đã đến gần, quản binh dùng sức vỗ mạnh vào lưng Sở Mộ Hiên, lạnh lùng nói: “Ngươi còn ngồi ngốc cái gì, không mau hỗ trợ chuẩn bị đồ ăn đi!”

“Tuân lệnh!” Sở Mộ Hiên lao lực đứng lên, lập tức đi đến bát tô bên cạnh, cầm lấy xẻng xào rau, còn chưa đảo được vài lần, hơi dầu mỡ xộc lên mũi, Sở Mộ Hiên bị kích thích liền phải ghé sang bên liên tục nôn khan.

Quản binh thấy thế, lập tức dùng roi quất lên lưng Sở Mộ Hiên, hung tợn mắng: “Ngươi có biết đồ ăn này là cho ai ăn không? Chính là dâng cho bệ hạ và các tướng quân ăn, ngươi trong này hết nôn lại ói, bệ hạ sao có thể ăn được nữa! Còn không mau cút đi!” Nói xong, liền dùng sức đẩy Sở Mộ Hiên. Sở Mộ Hiên đứng không vững, lảo đảo một cái, liền va vào ấm nước mới đun, nước sôi nóng rẫy đổ lên tay hắn, cánh tay lập tức bị phỏng một mảng lớn.

“Ngu ngốc! Không có mắt à, lãng phí nhiều nước sôi như thế!” Quản binh không hề quan tâm Sở Mộ Hiên, ngược lại đứng một chỗ hùng hùng hổ hổ.

Bình luận

Truyện đang đọc