HOA TÀN HOA KHAI

Vân Cô Nhạn xử lí công việc rất năng xuất, không bao lâu Cẩm Nhi đã mang thuốc dưỡng thai mới sắc đến, Cẩm Nhi bưng tới trước mặt Sở Mộ Hiên, nói: “Công tử, ngài mau uống thuốc nhân lúc còn nóng, như vậy bệnh mới mau khỏi!”

Sở Mộ Hiên bị Cẩm Nhi nhìn chăm chăm, thống khổ cười cười, ý vị thâm trường nói: “Bệnh của ta nào có thể nhanh khỏi như vậy!”

“Vì sao?” Cẩm Nhi ngây thơ hỏi.

Sở Mộ Hiên bưng dược lên, uống một hơi cạn sạch, thở dài: “Không vì cái gì cả, chỉ nói bừa thôi.”

“A. Ra là vậy, vừa rồi ngài làm Cẩm Nhi sợ hãi, còn tưởng công tử bị bệnh nặng gì đó!” Cẩm Nhi cười cười, bưng lên chén thuốc rồi đi ra ngoài.

Sở Mộ Hiên trở về giường nằm, hắn ngơ ngác nhìn bụng mình, đến bây giờ hắn vẫn chưa thể tin được ở một nơi nào đó đang có một tiểu sinh mệnh lặng lẽ hình thành, tay hắn nhẹ nhàng xoa bụng, muốn từ chiếc bụng đang còn bằng phẳng này cảm nhận được sự tồn tại của hài nhi.

“Ngươi xảy ra chuyện gì?” Giọng nói của Tư Đồ Thanh Lăng bất chợt vang lên bên tai Sở Mộ Hiên, hắn vội vã rời tay khỏi bụng, trừng mắt, nhìn Tư Đồ Thanh Lăng, hỏi: “Ngươi tới làm cái gì?”

Tư Đồ Thanh Lăng lạnh lùng cười, nói: “Ta đến làm cái gì à, toàn bộ nơi này đều là của trẫm, vì sao trẫm lại không thể tới?” Nói đoạn, hắn nâng mặt Sở Mộ Hiên, nói tiếp: “Ngươi cũng là của trẫm!”

Sở Mộ Hiên khó chịu tránh đi, tức giận lặp lại: “Ngươi tới nơi này làm gì?”

“Trẫm thấy ngươi không thoải mái, có chút lo lắng, nên đến thăm.”

“Hừ, bớt giả mèo khóc chuột đi, ngươi đến cười nhạo ta phải không, nói cho ngươi biết, ta không sao, khiến ngươi thất vọng rồi!”

“Ngươi…” Tư Đồ Thanh Lăng bị Sở Mộ Hiên mắng cho tức phát nghẹn, nộ khí xung thiên, hắn liền thẳng tay tát Sở Mộ Hiên một cái, nổi giận đùng đùng hỏi lại: “Thế nào, có còn không sao nữa không?”

Sở Mộ Hiên sờ sờ hai má nóng bừng, nhún vai, tỏ vẻ chẳng có vấn đề gì, đáp: “Một cái tát đã là gì, ta đã sớm không còn cảm giác gì với loại đau đớn này rồi, ngươi không thể có ý tưởng nào mới hơn sao?”

“Đây chính là do nhà ngươi nói!” Tư Đồ Thanh Lăng đứng ở bên giường Sở Mộ Hiên, xõa tung tóc người nọ: “Còn không phải ngươi lại muốn mời trẫm yêu thương đó sao! Nhưng mà trẫm rất thích!”

Tư Đồ Thanh Lăng không để cho Sở Mộ Hiên có cơ hội trả lời, liền đem phân thân thô bạo cắm vào nội huyệt của Sở Mộ Hiên.

“A!” Thân thể Sở Mộ Hiên không còn như trước kia, Tư Đồ Thanh Lăng thô bạo tiến vào như vậy khiến Sở Mộ Hiên cảm thấy đau đớn không chịu nổi, hắn lớn tiếng kêu lên.

“Nga, phản ứng ngày hôm nay không tồi, ha ha!” Tư Đồ Thanh Lăng rất vừa lòng, hắn rút phân thân, rồi cũng nhanh chóng một lần nữa dùng sức cắm vào nội huyệt nhỏ hẹp kia.

Sở Mộ Hiên nhất thời cảm thấy thống khổ, máu tươi từ hậu huyệt chảy xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc