HOA TÀN HOA KHAI

Sở Mộ Hiên dùng sức gật đầu: “Chỉ cần có thể sinh hạ hài tử, cái gì ta cũng chịu được. Cho dù là chết!”

“Sở Mộ Hiên, ngươi nghe đây, trẫm không cho phép ngươi chết, ngươi phải bình yên sống sót. Được rồi, ngươi không phải còn muốn báo thù cho cha mẹ hay sao, chỉ cần ngươi sống sót, trẫm sẽ để ngươi làm gì thì làm!”Tư Đồ Thanh Lăng nắm tay Sở Mộ Hiên, rưng rưng nói.

“Bệ hạ, ngươi nâng thân trên Sở Mộ Hiên dậy, giữ chặt thắt lưng y từ phía sau, đừng để y lộn xộn, ta chuẩn bị đẩy bụng đây.”

Tư Đồ Thanh Lăng làm theo, mới phát hiện toàn thân Sở Mộ Hiên đều đang run rẩy, mồ hôi đã ướt đẫm y phục. Hắn thực sự khó có thể tưởng tượng, Sở Mộ Hiên gầy yếu như vậy sao có thể chịu đựng đau đớn nhường này.

Vân Cô Nhạn cắn răng, hai tay giao nhau, đặt trên cái bụng căng tròn của Sở Mộ Hiên mà dùng sức ấn xuống.

“A!”Tiếng kêu tê tâm liệt phế của Sở Mộ Hiên rung động cả căn phòng nhỏ, Tư Đồ Thanh Lăng nghe mà dựng tóc gáy.

Giữa lúc Vân Cô Nhạn dùng đủ sức, đang chuẩn bị ấn xuống lần thứ hai, ai ngờ hai tay lại bị một bàn tay to lớn vững vàng giữ lại.

“Đừng ấn nữa! Xin ngươi đấy!”Tư Đồ Thanh Lăng bật khóc, rồi nói với Sở Mộ Hiên: “Mộ Hiên, đừng sinh nữa! Chúng ta không sinh nữa! Ta không cần hài tử! Ta chỉ cần một mình ngươi là đủ rồi! Ta không nên để ngươi chịu tội như vậy! Chúng ta đừng sinh nữa!”

“Ngươi nói cái gì! Ta muốn con của chúng ta! Cho dù chết cũng muốn!”Sở Mộ Hiên nhìn Tư Đồ Thanh Lăng giàn dụa nước mắt, kiên quyết phải sinh hạ hài tử của ái nhân.

“Cô Nhạn, không cần lo cho ta, tiếp tục đi! Ta cảm giác hình như hài tử đang xuống! Mau lên!”Sở Mộ Hiên giục Vân Cô Nhạn.

Tư Đồ Thanh Lăng biết Sở Mộ Hiên khi đã quyết tâm làm gì thì khó có thể thay đổi, đành gật đầu với Vân Cô Nhạn: “Làm đi!”

Vân Cô Nhạn nhắm mắt lại, cố sức ấn mạnh lên bụng Sở Mộ Hiên, một lần, hai lần, ba lần…

Bình luận

Truyện đang đọc