HOA TÀN HOA KHAI

Nếu không được trị liệu hắn thật sự sẽ chết!” Vân Cô Nhạn thực sự tức giận, một người luôn luôn nhã nhặn như hắn cũng phải lớn tiếng.

Tư Đồ Thanh Lăng nhìn Sở Mộ Hiên mặt cắt không còn chút máu nằm trên giường, biết hắn thực bệnh không nhẹ, quả thật cũng có chút đau lòng, nhưng rồi nghĩ đến tình cảnh mất mặt mà Sở Mộ Hiên gây ra cho mình tại yến hội, lửa giận của hắn lại bị châm ngòi, lập tức kéo Vân Cô Nhạn ra một bên, lật tung chăn đang đắp trên người Sở Mộ Hiên xuống, Tư Đồ Thanh Lăng cười lạnh, nói: “Cái gì mà sắp chết, ở yến hội hắn hăng hái lắm mà, trước mặt trẫm cùng bá quan còn dám diễn trò, chỉ thiếu điều tát vào mặt trẫm!”.

“Hắn mang thân bệnh mà cứng rắn chống đỡ, người chẳng lẽ còn không nhìn ra sao?” Cứu người quan trọng hơn, Vân Cô Nhạn lúc này cũng bất chấp trước mặt là bậc cửu ngũ chí tôn, thanh âm còn cao hơn vài phần.

Hai người càng lúc càng to tiếng, Sở Mộ Hiên trên giường dường như bị đánh thức, ngẩng đầu rên rỉ một lúc, nhưng rất nhanh lại không thấy thanh âm.

Vân Cô Nhạn vừa thấy, lại lo lắng: “Lương y như từ mẫu, thần không thể thấy chết không cứu, người mau tránh đường!”.

Thái độ gì đây! Tư Đồ Thanh Lăng lửa giận thăng thiên, Vân Cô Nhạn ngươi cũng quá không đem Hoàng Thượng này để vào mắt rồi!

“Cô Hồng! Lại đây!” Tư Đồ Thanh Lăng hướng ngoài cửa hô.

Vân Cô Hồng không một tiếng động xuất hiện ngoài cửa.

“Lôi người này đi cho trẫm!” Tư Đồ Thanh Lăng ra lệnh, hắn biết, chỉ có Cô Hồng mới có khả năng đối phó với kẻ không sợ trời không sợ đất Vân Cô Nhạn.

“Dạ!” Sau khi trả lời dứt khoát, Vân Cô Hồng đi vào trong phòng, đem Vân Cô Nhạn vác lên vai, bước ra ngoài.

Giải quyết xong kì đà Vân Cô Nhạn, Tư Đồ Thanh Lăng liền ngồi xuống bên giường, chăm chú nhìn Sở Mộ Hiên, nhẹ giọng nói: “Không biết có phải tại âm hồn cha ngươi không tan, cho nên mới phái ngươi tới đây đòi nợ trẫm, trẫm thật sự không biết nên bắt ngươi làm thế nào cho phải. Ngươi đối đãi trẫm như vậy, nhưng trẫm lại không nỡ giết ngươi, cũng không hi vọng những người khác ức hiếp ngươi, ngươi chỉ có thể là đồ chơi của một mình trẫm, ngươi nghe rõ không?”

Sở Mộ Hiên hôn mê bất tỉnh sao có thể nghe thấy lời nói của Tư Đồ Thanh Lăng, hắn chỉ nhắm chặt hai mắt, nằm trên giường im lặng.

Tư Đồ Thanh Lăng cũng không mong Sở Mộ Hiên có thể trả lời, hắn cứ như vậy lẳng lặng ngồi bên giường, nhìn Sở Mộ Hiên, thỉnh thoảng lấy khăn tay nhẹ nhàng lau đi mồ hôi rịn trên vầng trán trắng mịn của Sở Mộ Hiên.

Đêm tại Minh Nguyệt cung, thực dài…

Bình luận

Truyện đang đọc