HOÀN TOÀN MẤT KIỂM SOÁT



Đèn được bật lên, màu vàng ấm áp chiếu sáng cả căn phòng tối tăm.
Lâu Dĩnh đứng ngoài cửa phòng ngủ của Thịnh Dã trong chốc lát, ngắm nhìn căn phòng quen thuộc, Jackson cũng từ ổ nhỏ của mình chui ra, yên lặng cùng bà đứng bên ngoài phòng ngủ.
Đã hơn hai mươi tiếng đồng hồ kể từ khi tin tức vụ tại nạn được công bố, bây giờ là bốn giờ sáng, bà căn bản không ngủ được chút nào.
Phía sau bàn làm việc, trên bức tường cạnh giưởng là một tủ sách không lớn, từ tầng trên cùng đến tầng dưới cùng lần lượt là những cuốn truyện tranh không nỡ vứt bỏ, sách chuyên ngành liên quan đến diễn xuất, DVD và cả CD, DVD hơn phân nửa là các tác phẩm do Đàm Trận đóng, dưới cùng là một hàng nhật ký chỉnh tề.
Lâu Dĩnh đi qua, lấy ra một quyển sổ màu xanh lam.
Từ khi cuốn nhật ký kẹp ảnh Thần Tuyết bị Thịnh Diêm Phong phát hiện, sau một trận cãi nhau giữa ông ấy và Thịnh Dã, Thịnh Diêm Phong cũng không xem nhật ký cả cậu lần nào nữa.
Chẳng qua một năm sau đó Thịnh Dã vẫn giận dỗi, cả năm không viết nhật ký nữa.

Sau khi lên cấp ba, chắc là phát hiện cha mình không xâm phạm quyền riêng tư của mình, Thịnh Dã lại viết nhật ký trở lại.
Mấy cuốn nhật ký này ban đầu Thịnh Dã cất trong hòm dưới gầm giường.

Thật ra bà và Thịnh Diêm Phong đều biết, bà còn nói với Thịnh Diêm Phong anh xem anh ép thằng bé đến mức độ gì kìa, Thịnh Diêm Phong liền yên lặng xoay người, không nói lời nào.

Nhưng bà biết ông vẫn chưa ngủ, bởi vì lúc bà muốn tắt đèn, ông lập tức duỗi tay ra tắt.
Bà rất vui vì Thịnh Dã không từ bỏ thói quen viết nhật ký, vì những người có thể viết nhật ký là những người nhiệt tình yêu thương cuộc sống.
Bà cầm cuốn nhật ký đi đến trước bàn ngồi xuống, nhìn bìa nhật ký do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn bật đèn bàn lên.

Mở cuốn nhật ký ra, trái tim bà lặng lẽ treo lên, vẫn sợ bên trong sẽ rơi ra tấm ảnh gì đó.
Nhưng quyển sổ rất sạch sẽ, không có ảnh của Đàm Trận kẹp bên trong.

Bà lại có chút hối hận, nghĩ có lẽ bên trong để ảnh của Đàm Trận sẽ tốt hơn, bởi vì điều đó chứng tỏ đối với Thịnh Dã mà nói, Đàm Trận là thần thượng mà cả đời cậu khó có thể chạm tới, giống như Thần Tuyết.
Bà vẫn cảm thấy cả đời này sẽ không có chuyện mình đi đọc nhật ký của Thịnh Dã, bởi vì bà nhất định sẽ đi trước Thịnh Dã, sẽ không có một ngày thay Thịnh Dã sửa sang lại di vật.
Nhưng gần 24 giờ rồi, ngay cả khi tự lừa dối mình cũng không thể thay đổi được.
Không muốn dùng "di vật" để hình dung đồ đạc của Thịnh Dã, cũng không muốn làm chuyện khiến con trai mình chán ghét, nhưng giờ phút này bà lại nghĩ hẳn cậu sẽ không nghĩ đến chuyện này.
Mở nhật ký ra, khoảnh khắc nhìn thấy dòng chữ viết tay quen thuộc kia, nước mắt liền không khống chế được rơi xuống, thấm vào từng dòng chữ, bà vội vàng dùng tay áo lau đi.
Lúc này chữ của Thịnh Dã còn chưa đẹp lắm, chữ của cậu giống như đang trưởng thành theo cậu vậy, Lâu Dĩnh đọc từng chữ từng chữ, dần dần đắm chìm trong quá trình Thịnh Dã trưởng thành, tâm tình khổ sở có giảm bớt một chút.
Quyển nhật ký này dường như được viết lúc Thịnh Dã học cấp ba, bà nhìn thấy cậu viết "Mẹ", cũng nhìn thấy "Cha", mỗi lần nhìn đến những đoạn viết về bà và Thịnh Diêm Phong, bà liền đọc đi đọc lại, vừa muốn khóc vừa muốn cười.
Nhiều hồi ức như vậy được gợi lên, bà đọc được "Mẹ tôi ấy à, đã quá quen với cha tôi, quen tôi là được rồi, quen ông ấy làm gì", cậu còn cố ý viết một bức thư cho Thịnh Diêm Phong, bên trên viết "Gửi tới người cha bản tính khó dời thích nhìn lén nhật ký của tôi", cậu cứ mãi cho rằng Thịnh Diêm Phong sẽ đọc được, đáng tiếc cuối cùng một chữ Thịnh Diêm Phong cũng chưa nhìn đến.
Tình cảm của Thịnh Dã với Thịnh Diêm Phong rất phức tạp, trong nhật ký cậu viết Thịnh Diêm Phong chẳng khác nào cây gai trong lòng mình, nhưng trên từng dòng chữ vẫn lơ đãng toát ra sự sùng bái người cha "thất cách" này. [thất cách: làm trái với cách thức thông thường, gây nên kết qua không như ý muốn]
Khi sắp lật đến trang cuối cùng quyển nhật ký, rốt cuộc tên Đàm Trận vẫn xuất hiện.
Lâu Dĩnh vừa muốn xem vừa không muốn xem, nhưng tên Đàm Trận xuất hiện càng ngày càng nhiều, bà biết mình không thể tránh được.
-
Ngày x tháng x năm x, trời đẹp
Muốn thu hồi ý kiến hồi tối chê mẹ xem phim thần tượng, bộ phim «Sáng tạo tình yêu» này chỉ cần xem Bạch Tinh Niên với Bạch Tinh Hằng là quá đủ! Tôi cố ý xem tên diễn viên, nam chính là Đàm Trận, người này đẹp trai quá mức, tôi nghĩ anh ấy sẽ nổi tiếng ngay lập tức!
...
Ngày x tháng x năm x, trời đẹp
Đàm Trận thật sự nổi tiếng rồi, các bạn nữ ở lớp đều thích anh ấy, xem ra tôi có tiềm lực chơi cổ phiếu haha!
-
Ngày x tháng x năm x, trời đẹp
Nhiều lúc cũng muốn cùng thảo luận với các bạn nữ, nhưng lại có chút ngượng ngùng, bọn con trai đều theo đuổi nữ minh tinh, tôi như vậy có phải kỳ quái lắm không? Đều tại ba tôi, nếu tôi không cẩn thận trở thành đồng tính thì đều là lỗi của ông ấy, ông ấy nên tự kiểm điểm lại chính mình, hại tôi mỗi lần nhìn thấy Thần Tuyết đều có bóng ma!

...
Ngày x tháng x năm x, trời mưa có tuyết
Ha ha bữa tiệc cuối năm rõ ràng là hát nhép đi, nhưng anh ấy là diễn viên, cũng có thể hiểu được, dù sao anh ấy hát nhép cũng rất có thần thái ~ chú quay phim thật sự rất thích quay cận mặt anh ấy, so với khuôn mặt của nữ diễn viên còn quay gần hơn, rất có thể sẽ va vào mặt anh ấy, có đôi khi quay gần quá tôi cũng thấy ngượng ngùng, ngượng ngùng thay anh ấy.

Anh ấy tham dự trường hợp này đều có cảm giác xa cách, đứng ở giữa đám người cực kỳ nổi bật, có thể rất thích hợp diễn kịch độc thoại.

Lại nói ở bên ngoài cũng giống như ở trong phim, cảm giác trên người anh ấy đều không dính bụi trần, làm cho người ta có một loại cảm giác...!"tôn quý"? Hơn nữa vừa mở miệng nói chuyện khí thế thật sự khác với những người còn lại, bản lĩnh lời thoại của anh ấy nhất định rất lợi hại! Khán giả dưới trường quay đều mang bộ dáng hưởng thụ, ha ha, có phải có cảm giác như đang nghe lời âu yếm không?
-
Ngày x tháng x năm x, trời âm u
Hôm nay tự nhiên cùng lão cha xem «Long Hổ Sách», thật hiếm lạ nha, ông ấy thế mà sẽ xem phim truyền hình, không phải vẫn luôn chê bai phim điện ảnh truyền hình bây giờ đều là cái dạng bề ngoài hào nhoáng nhưng bên trong rỗng tuếch không có nội dung sao! Hình tượng nhà phê bình điện ảnh độc miệng đi đâu hết rồi Thịnh Diêm Phong tiên sinh?
Chẳng qua bộ phim này quả thực là bộ phim truyền hình cổ trang chất lượng tốt nhất dạo gần đây, nói về quyền mưu chốn cung đình, quan trọng là quay tương đối nghiêm túc, bằng không cũng không lọt vào được mắt xanh của Thịnh tiên sinh.

Trong phim Đàm Trận diễn vai Tuyên Vương trẻ tuổi, tôi còn nhỏ giọng hỏi lão cha cảm thấy Đàm Trận diễn thế nào, ông ấy thế mà lắc đầu nói không được, nói cái gì mà "cậu ta cũng chỉ có thể đảm nhiệm loại nhân vật hình tượng như thế này thôi, cao hơn thì không diễn được".
Tôi liền không phục, tôi nói con cảm thấy anh ấy diễn rất tốt, rất tự nhiên, lão cha liền nói: "Con thì biết cái gì, tự nhiên chỉ là điều cơ bản nhất, loại kỹ thuật diễn này của cậu ấy có thể so với Tằng Trường Sinh, có thể so với Tôn Kiên được sao? Cậu ta là diễn viên, nếu như diễn tự nhiên còn không diễn cho tốt thì làm diễn viên làm gì, có khác gì so với đám lưu lượng chỉ dựa vào mặt thôi đâu?"
Tôi liền hỏi ông ấy kỹ thuật diễn của thầy Tằng Trường Sinh rốt cuộc tốt ở chỗ nào, nói thực ra ông ấy không phải cũng chỉ có thể diễn cái loại nhân vật thâm sâu khó lường sao, không phải ông ấy cũng có hình tượng của chính mình sao? Lão cha liền bày ra vẻ mặt cao thâm khó dò mà nói chờ Đàm Trận đối diễn với ông ấy, con liền hiểu thôi.

Được, con chờ!
-
Ngày x tháng x năm x, trời đẹp

Rốt cuộc cũng chờ đến khi Đàm Trận cùng Tằng Trường Sinh đối diễn, cảnh này rất xuất sắc, hai người tới tới lui lui, có cảm giác đao quang kiếm ảnh, xem xong lão cha hỏi tôi con hiểu chưa? Tôi vẫn không hiểu, tôi cảm giác lần này kỹ thuật diễn của Đàm Trận đã rất tốt, Tằng Trường Sinh vẫn là hình tượng thâm sâu khó lường có lòng dạ kiêu hùng mà tôi quen thuộc này mà.

[đao quang kiếm ảnh: cuộc chiến khốc liệt, không phân thắng bại]
Lão cha nói cảnh này Đàm Trận bị Tằng Trường Sinh ép diễn, khí thế anh ấy hoàn toàn bị Tằng Trường Sinh đè bẹp, tôi nói đó là bởi Tằng Trường Sinh diễn vai cha của Đàm Trận mà, khí thế tất nhiên có thể đè nặng con trai rồi (con không phải cũng bị cha áp chế sao), Tuyên Vương lúc này tuổi vẫn còn trẻ mà?
Ông ấy nói: "Ta nói không phải khí thế của nhân vật, là khí thế của diễn viên, đơn giản mà nói, khi không có sự thiên vị của ống kính, hai người ai có thể bắt được ánh mắt của khán giả, đương nhiên trong mắt người trẻ tuổi các con chỉ nhìn mặt, Đàm Trận quả thật càng bắt mắt.

Nếu con thật sự không hiểu, vậy nhắm mắt lại chỉ nghe lời thoại của họ thôi, con sẽ biết rốt cuộc ai mạnh ai yếu."
Quả thật tôi không hiểu gì hết, tôi cũng không nói với ông ấy tôi đăng ký vào câu lạc bộ kịch của trường, tất cả mọi người trong câu lạc bộ đều rất thích Tuyên Vương do Đàm Trận thủ vai.

Cha có coi trọng ai đâu, thật ra ổng nhìn ai cũng thấy chướng mắt.

Chẳng qua ông ấy chưa nói bộ phim này bị hủy trên tay Đàm Trận tôi đã thấy may mắn rồi.

Nếu như ổng nói Đàm Trận giống như những minh tinh lưu lượng khác, tôi thật sự sẽ rất khó chịu.
Cũng có thể là bởi vì trong lòng tôi, ổng mới là người hiểu rõ nhất phương diện diễn xuất này, rõ ràng tôi chưa từng xem qua ổng diễn kịch lần nào, nhưng chú Giới nói cha tôi là thiên tài diễn xuất.
Nhưng đứa con trai này của ổng biết ổng là diễn viên chẳng qua là vì tôi từng vứt một quyển album hồi ổng làm diễn viên đi, thiếu chút bị ổng ấn trên mặt đất đập cho một trận.
-
Ngày x tháng x năm x trời âm u
Kết quả tôi thật sự nhắm mắt nghe lời thoại của Đàm Trận, lão cha nói không sai, ở phương diện này, thầy Tằng Trường Sinh quả thật càng có khí thế hơn so với Đàm Trận, càng thu hút lỗ tai của người nghe.

Tôi thật sự không hiểu, chẳng lẽ tôi thật sự chỉ là nhìn vào khuôn mặt sao?
-
Ngày x tháng x năm x trời đẹp

Thật ra tôi vẫn cảm thấy lời cha nói không đúng, tôi xem qua biểu diễn của chính mình trong câu lạc bộ, tôi diễn quá mạnh mẽ, quá mãnh liệt, tuy rằng bọn họ đều nói hay, nhưng cũng không phải là thật sự hay đi.

Tôi càng thích xem diễn xuất của Đàm Trận, bởi vì anh ấy không gồng lên để diễn bất cứ thứ gì, nhưng tôi vẫn cảm nhận được cảm xúc trong ánh mắt của anh ấy, ai nói kỹ thuật diễn này không tốt đâu? Chẳng lẽ cứ phải cái gì cũng rõ ràng hết ra thì mới là kỹ thuật diễn tốt sao?
Trên mạng luôn lấy Vương Nguyệt ra chế giễu ảnh, bởi vì bọn họ tuổi xấp xỉ nhau lại còn là tốt nghiệp chính quy, chỉ là cái người Vương Nguyệt này biểu diễn quá lố rồi, tôi không thưởng thức được gì hết.

Tôi cũng nghe lời thoại của Vương Nguyệt, cũng rất bắt tai, bởi vì người này càng kích động thì âm thanh càng lớn.

Nhưng Đàm Trận sẽ không diễn như vậy, lại nói không xem biểu cảm của diễn viên chỉ xem lời thoại diễn viên, vậy có khác gì diễn viên lồng tiếng đâu?
Phong cách lời thoại của Đàm Trận rất phù hợp với phong thái diễn xuất của anh, rất phù hợp, rất tự nhiên, những nhân vật mà anh từng diễn qua cũng không yêu cầu anh phải diễn xuất quá mạnh mẽ, đương nhiên cũng có thể là anh dùng cách riêng của mình để diễn giải những nhân vật này, có lẽ nếu nhân vật của Vương Nguyệt mà để anh diễn, sẽ không lố đến như vậy.
...
Ngày x tháng x năm x, trời đẹp
Diễn xuất thoải mái của anh ấy quả nhiên không được các nhà phê bình và đạo diễn yêu thích.

Đọc một bài bình luận phim nói rằng vấn đề của Đàm Trận là do anh kiềm chế quá nhiều, anh ấy nên thả lỏng một cách thích hợp.

Ôi chao, không phải các người chỉ muốn nhìn anh ấy mất khống chế thôi sao? Trên thực tế, tôi cũng cho rằng chuyện này là tốt, có lẽ tôi là một người quá dễ dàng mất kiểm soát, tôi không thích bản thân mình như vậy.
Có người cảm thấy cảm xúc muốn thể hiện ra bên ngoài, phải thật khổ sở mới tốt, chính bọn họ trong cuộc sống không dám khổ sở, nên mới muốn nhìn thấy các nhân vật trong phim phải sụp đổ như thế sao? Thế mới nói tại sao Aristotle lại nói chức năng của bi kịch chính là "Katharsis" (thanh tẩy)! Có một cách nói chính là mọi người xem hý kịch xem điện ảnh, là vì bi kịch trong đó thay đổi rất nhanh, do đó khiến cho tình cảm được cô đọng đến mức tuyệt hảo.
Mà muốn nhìn Đàm Trận sụp đổ, thể hiện ra bên ngoài, càng giống như một loại dục vọng muốn phá hư, bởi vì anh ấy quá hoàn mỹ, anh ấy càng hoàn mỹ mọi người càng muốn nhìn thấy ảnh mất khống chế, bị người thân phản bội, người yêu chết đi, những cốt truyện này Đàm Trận đều diễn rất tự nhiên, rất khắc chế, bởi vì bi thương là đủ rồi mà!
Vì cái gì cứ phải sụp đổ, nhất định phải mất khống chế mới được gọi là biểu đạt cảm xúc của nhân vật đâu? Anh ấy đem bi thương diễn đúng chỗ rồi mà.

Nhân vật chẳng lẽ không cần thể diện trước màn ảnh sao? Chẳng lẽ nên máu chảy đầm đìa phô ra cho người khác xem sao?
Rất nhiều diễn viên trước màn ảnh đều sẽ sụp đổ, bọn họ nói cái này là do quá nhập vai, vừa nhìn liền biết Đàm Trận được sinh ra trong gia đình giáo dưỡng vô cùng tốt, khẳng định từ nhỏ anh ấy đã có thể tự chủ rất tốt rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc