HOÀN TOÀN MẤT KIỂM SOÁT

Thịnh Dã không biết mình muốn nói gì với Đàm Trận, thành ra đều là Đàm Trận nói. Anh vốn dĩ cũng không phải tuýp người thích nói chuyện, nhưng vẫn luôn câu được câu không nói với Thịnh Dã, hỏi cậu chuyện ghi hình show giải trí, cậu liền cố gắng nhớ lại mấy giờ đồng hồ kia, muốn nói một vài chuyện thú vị. Nhưng nội dung nói ra đều nhạt nhẽo vô vị, cậu cảm thấy mình thật chẳng thú vị tẹo nào, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa sổ xe, nghĩ sao Đàm Trận lại thích một người không thú vị như cậu. (ôi một đoạn mà có chục từ thú vị, cíu pé)

Mà vì cớ gì, Đàm Trận của giờ phút này dịu dàng như thế lại khiến cậu có cảm giác như anh đang cố hết sức kiềm chế chính mình?

“Đói không?” Thấy cậu vẫn luôn trả lời mình trong trạng thái thất thần, Đàm Trận hỏi, “Chúng ta đi ăn chút gì đi.”

Thịnh Dã thật sự có chút đói bụng, nhìn ra ngoài cửa sổ xe một chút: “Trễ như vậy rồi, chúng ta đi ăn ở đâu được?”

Bên đường đèn vẫn còn sáng, biển hiệu neon suốt đêm không tắt, cả con phố nhìn qua giống như đang giữa chốn phồn hoa náo nhiệt, nhưng các cửa hàng đã sớm thay đổi. Trên đường vắng vẻ, cậu chưa từng đến con phố này lúc nửa đêm, cảm giác như đang đi vào thế giới trong gương.

Đàm Trận nhìn thấy một cửa hàng KFC mở cửa 24h đẳng trước, mỉm cười nói: “Đã lâu không ăn KFC rồi.”

Thịnh Dã cũng nhìn thấy gương mặt tươi cười của ông lão KFC, xe càng tới gần, cậu nhìn vào trong quán thì không khỏi thán phục, trễ như vậy rồi mà bên trong vẫn còn rất nhiều khách.

Đàm Trận đang tìm chỗ đỗ xe, Thịnh Dã liền nói: “Anh Đàm Trận, anh dừng xe bên cạnh là được rồi, em xuống mua mang về, rất nhanh thôi.” Thật sự cậu không thể nào để Đàm Trận tự mình đi mua được.

Đàm Trận dừng xe trước quán KFC một chút, Thịnh Dã cởi dây an toàn đang muốn mở cửa thì Đàm Trận gọi cậu lại, nói: “Ở ngăn dưới có kính râm.”

Thịnh Dã cười “À” một tiếng, muốn nói em cũng không giống anh, không dễ dàng bị nhận ra như thế, nhưng tay Đàm Trận đã vươn qua, giúp cậu mở ngăn kéo để đồ ở đằng trước, lấy kính râm cho cậu: “Em đeo vào đi.”

Thịnh Dã cảm thấy Đàm Trận là đang làm lớn chuyện: “Sẽ không bị nhận ra đâu mà anh.”

Đàm Trận nói: “Sẽ.”

“Bản thân em em còn không biết hay sao…”

Đàm Trận ngắt lời cậu: “Nhưng hôm nay trông em rất khác.” Anh mỉm cười.

Thịnh Dã chớp mắt: “Chỗ nào khác cơ ạ?”

Đàm Trận hơi hơi quan sát cậu, sau đấy nói: “Bị ướt, nhìn có chút đáng thương.”

Đàm Trận giơ tay gẩy một sợi tóc ướt trên trán cậu ra, Thịnh Dã nuốt xuống một ngụm nước bọt, Đàm Trận vẫn khiến cho người ta khó có thể kháng cự như thế, khi anh nói lời này, lúc làm hành động này khiến cậu cảm giác như đang được một ngôi sao điện ảnh hào quang sáng chói đang vuốt ve mình, căn bản cậu không thể cự tuyệt nổi.

Cậu cúi đầu, lấy cặp kính râm Lôi Bằng từ tay Đàm Trận đeo lên. (Lôi Bằng là tên thương hiệu thôi)

Nhưng cậu đi vào quán KFC liền cảm thấy kỳ quái, nào có ai hơn nửa đêm lại đeo kính râm, ngược lại càng có vẻ khả nghi hơn. Chờ đến khi đứng trước quầy gọi đồ ăn, cậu vẫn tháo kính râm, cúi đầu gọi hai cái hamburger gà và hai đùi gà giòn cay, nhân viên cửa hàng ngầng đầu xác nhận lại với cậu, sau khi báo đơn với nhà bếp, quay đầu lại cười hỏi cậu: “Anh là Thịnh Dã đúng không ạ?”

Thịnh Dã sửng sốt, nhất thời có chút không nói được câu nào.

Nhân viên cửa hàng thì thầm: “Em rất thích bộ phim «Kết cấu ổn định» mà anh với Đàm Trận đóng chung đó, hai người lừa em khóc rất nhiều luôn ấy.”

Thịnh Dã nhìn cô bé đang cười nhiệt tình với mình, nụ cười ấy như có một loại cảm giác hưng phấn âm thầm tìm được “tổ chức”, Thịnh Dã cũng không nhịn được cười rộ lên, trong lòng nghĩ, liệu trên siêu thoại “Trận Dã” có em không, bạn học?

Vài phút sau, cậu cầm theo hamburger và đùi gà ra khỏi quán KFC, lúc mở cửa ra cậu nhìn thấy một đôi tình nhân nhỏ ngồi ở vị trí gần cửa sổ, bọn họ ngồi ở một đầu ghế sô pha nhỏ, đầu sát đầu nhỏ giọng nói chuyện, KFC mở cửa 24/24, chiếu vào bóng dáng họ lộ ra sự thân mật.

Cậu mở cửa, một lần nữa đi vào bóng tối.

***

Đàm Trận lái xe đến đường Tân Hải, dừng lại ở ven đường. Đêm khuya, trên bờ đê chẳng còn ai, Đàm Trận tắt xe, quay đầu hỏi cậu: “Em muốn đi xuống một chút không?”

Thịnh Dã gật đầu, cậu rất muốn ra ngoài hít thở không khí.

Hai người ngồi trên bờ ăn đùi gà rán, trước mặt là nước biển cuồn cuộn chảy, từng đợt sóng vỗ ào, và vầng trăng vằng vặc trên cao.

Nhìn Đàm Trận áo sơ mi giày da cầm miếng đùi gà rán, Thịnh Dã luôn cảm thấy hình ảnh này không ăn khớp nhau: “Anh cũng ăn đồ chiên rán ạ?”

Đàm Trận cười “Ừ” một tiếng, cúi đầu nhìn miếng đùi gà giòn tan trong tay: “Thỉnh thoảng ăn thấy rất vui.”

Thịnh Dã nhìn bộ dáng rũ mắt mìm cười của anh, lặng lẽ cười, trong lòng tự nhủ đây là đùi gà, cũng không phải một đóa hoa.

Nhưng ánh mắt Đàm Trận, giống như cậu thiếu niên đơn thuần vì một miếng đùi gà rán mấy trăm kcal này mà vui vẻ.

“Em cho là chỉ có em mới thích mấy món ăn vặt này.” Thịnh Dã cũng quan sát miếng đùi gà trong tay, đùi gà rán hẳn nên có màu vàng rực, nhưng ở đây không có ánh sáng, nhìn qua chỉ thấy miếng gà xám xịt, cậu xoay xoay miếng gà, nói: “Sau khi ký hợp đồng với công ty, chị Tây Viện không cho em ăn đồ chiên rán nữa.”

“Thỉnh thoảng ăn một chút cũng không sao.” Đàm Trận nói.

Thịnh Dã buông đùi gà xuống, nhìn mặt biển sâu thăm thẳm phía trước: “Chị ấy cũng không cho em tiếp xúc với anh quá gần.”

Gió biển thổi mang theo âm thanh vô lực của cậu đi xa, sau đó đùi gà trong tay cậu bất thình lình bị Đàm Trận cầm lấy, trực tiếp đút vào miệng cậu.

“Há miệng nào.” Đàm Trận nói.

Thịnh Dã nghe lời mở miệng, Đàm Trận chọn một mặt bên ngoài cháy xém, nói: “Cắn một miếng.”

Thịnh Dã cười cắn một cái.

Nước thịt đậm đà, vô cùng thoải mái.

Đàm Trận lấy đùi gà ra, nghiêng đầu tiến lại gần, ấn một nụ hôn lên môi cậu. Thành ra trong dầu mỡ lại có một nụ hôn hơi cay, hai người không hẹn mà cùng nở nụ cười.

“Đùi gà rán và Đàm Trận, bây giờ em đều ăn hết rồi.” Đàm Trận nhìn cậu, nói.

Thịnh Dã cũng nhìn anh, ánh trăng rơi vào đáy mắt Đàm Trận, trầm tĩnh như khi rơi vào mặt biển, nhưng gió khẽ thổi loạn mái tóc anh, cậu lại rung động, trái tim từng nhịp tê dại vì người này.

***

Một chuyện khiến cậu cảm thấy rất kỳ diệu, là thì ra Đàm Trận cũng có dục vọng. Đấy là chuyện đương nhiên, nhưng là nghệ sĩ đạt đến cảnh giới của Đàm Trận đã là không chê vào đâu được, cậu luôn không cảm nhận được dục vọng nam tính trên người anh. Đàm Trận là kiểu người chơi hệ cấm dục.

Cậu sẽ mơ loại giấc mơ này, nhưng Đàm Trận không thế. Cậu sẽ có loại xúc động cùng dục vọng, nhưng Đàm Trận lại có thể quản lý rất khá. Những lúc không được gặp nhau, cậu sẽ nhịn không được nghĩ đến anh để giải tỏa dục vọng, nhưng Đàm Trận sẽ thế ư?

Thật ra không phải lúc nào Đàm Trận cũng có thể quản lý tốt, bọn họ đã lâu rồi chưa gặp mặt, huống hồ là chuyện làm tình. Thịnh Dã nhớ rõ thời gian, 79 ngày, cho nên dù cấm dục như Đàm Trận thì sau 79 ngày này vẫn sẽ không kiềm nổi.

Lúc làm, họ không tháo nhẫn ra, vì thế đôi khi chiếc nhẫn kia ấn vào thắt lưng cậu, hoặc không cẩn thận cọ vào chân cậu sẽ gây ra một chút đau đớn, nhưng cậu sẵn sàng chịu đựng, không bao giờ phàn nàn. Ngôi sao kia có góc cạnh bén nhọn, cho dù Đàm Trận phát hiện một góc nào đó làm xước da cậu, tạo thành một dấu vết dài ở thắt lưng, cậu cũng sẽ nói với Đàm Trận, không sao, một chút em cũng không thấy đau, em không cảm giác được.

Nửa đêm cậu bừng tỉnh lại, nghiêng đầu liền nhìn thấy sườn mặt Đàm Trận. Khoảng thời gian này cậu vẫn luôn bị bóng đè, luôn trong tình trạng ngủ say thì bừng tỉnh, cho dù mệt mỏi cỡ nào cũng không ngủ được, mỗi khi thiếp đi sẽ lại bị bóng đè, cứ thế lặp đi lặp lại nhiều lần. Loại cảm giác này rất bất lực, cậu có thể cảm nhận Đàm Trận ở ngay bên cạnh mình, động ngón tay là có thể chạm đến, muốn gọi tên anh, muốn Đàm Trận đánh thức mình, nhưng Đàm Trận chỉ đơn thuần ngủ như vậy.

Giống như một hoàng tử đang ngủ.

Cậu nhẹ nhàng chống tay ngồi dậy, cúi đầu nhìn khuôn mặt đang ngủ của Đàm Trận, thổi một hơi về phía gương mặt “vương tử hoa lệ”, nhìn tóc trên trán Đàm Trận bay lên rồi rơi xuống, lông mi anh khẽ đung đưa.

Cậu nói từ tận đáy lòng mình, em thật sự rất yêu anh, nhưng em càng yêu lại càng thấy khổ sở, hòang tử của em.

Nhắm mắt lại, nhớ đến lúc rời khỏi quán KFC, cậu quay đầu nhìn thấy nhân viên nữ kia mang theo vẻ mặt mệt mỏi trở về nhà bếp, nhớ đến câu nói “lừa em khóc rất nhiều”. Một giây kia cậu cảm thấy như bọn họ thật sự chỉ là đang lừa gạt nước mắt của người xem, đã lừa thật lâu mà thôi.
Hết chương 80.

Bình luận

Truyện đang đọc