HOÀN TOÀN MẤT KIỂM SOÁT

Đàm Trận chạy tới bệnh viện, vừa ra khỏi thang máy liền đụng phải người cha mang vẻ mặt đầy u ám của anh, còn chưa kịp mở miệng nói gì, Đàm Mạnh Sinh đã lạnh lùng nhìn anh một cái, nói: “Đi thăm mẹ cậu đi.” Nói xong liền đi vào thang máy xuống tầng.

Trần Bác Hàm ở phía sau vỗ vỗ lưng Đàm Trận, nói: “Đi thôi, phòng 0431.”

Mấy y tá trực ban ở bàn y tá đều khiếp sợ, cả đám ngơ ngác nhìn Đàm Trận đi qua trước mặt mình, Đàm Trận đi rất nhanh, áo khóac dài màu đen trên người một đường mang theo gió lướt qua, bên trong áo khoác vẫn đang là trang phục mặc đến lễ trao giải, anh còn chưa kịp thay đã vội chạy tới. Tuy rằng anh đeo khẩu trang vẫn vô cùng nổi bật, Trần Bác Hàm quay đầu nhìn về phía hai y tá đang đứng ở bàn trực, bất đắc dĩ thở dài.

Đàm Trận trực tiếp đi đến phòng bệnh, Trần Bác Hàm quay trở lại quầy y tá, dặn dò các y tá ở đó một vài câu, hy vọng các cô có thể giữ bí mật giúp anh.

Cửa phòng VIP không đóng mà chỉ khép hờ, để lộ một khe hở, không gian bên trong ngột ngạt mà yên tĩnh, không nghe được một chút âm thanh gì. Đàm Trận nhẹ nhàng đẩy cửa vào, Đàm Thiên ngồi trước giường bệnh nghe tiếng quay đầu lại, nhìn thấy Đàm Trận thì có chút kinh ngạc, không nghĩ tới anh lại tới nhanh như vậy.

Đàm Trận một đường đi tới, mày vẫn nhíu lại không hề thả lỏng. Phòng bệnh VIP có chút lớn, bố cục giống như phòng đơn trong khách sạn, bước vào cửa bên tay trái là phòng vệ sinh, đứng ở cửa không thể trực tiếp nhìn thấy người trên giường bệnh. Anh tháo khẩu trang ra, hết sức nhẹ nhàng đi vào trong, chỉ nghe thấy tiếng mẹ anh hữu khí vô lực hỏi: “Ai đó?”

Đàm Thiên thấp giọng trả lời: “Là Đàm Trận.”

Ngô Tịnh không nói gì, hô hấp nặng nề thêm vài phần, yên lặng trở mình quay lưng về phía cửa, suy yếu mà nói: “Ta không muốn nhìn thấy nó.”

Đàm Thiên gật gật đầu, nói với bà: “Vậy mẹ nghỉ ngơi một chút đi.” Nói rồi cô cúi người đắp chăn đàng hoàng cho mẹ mình, xoay người đi ra ngoài, kéo Đàm Trận ra khỏi phòng bệnh.

Lúc này Trần Bác Hàm cũng đi tới, nhìn thấy Đàm Trận và Đàm Thiên đứng ngoài phòng bệnh, không hiểu là có chuyện gì, trái phải nhìn hai người: “Sao lại…”

Đàm Thiên đành phải nói: “Mẹ tôi nói muốn nghỉ ngơi.”

Trần Bác Hàm nhẹ nhàng thở ra: “Bác gái không có việc gì là tốt rồi.” Bầu không khí có vẻ ngưng trọng, đã có không ít phòng bệnh khác mở cửa nhìn sang bên này, bộ dáng Đàm Trận bây giờ rất giống như phạm nhân, anh thật sự không đành lòng, nói: “Tôi vừa nhận được điện thoại liền báo cho Đàm Trận, lễ trao giải cậu ấy chưa tham gia xong đã trực tiếp chạy tới, quần áo chưa kịp thay, bác gái tốt xấu gì cũng nên cho cậu ấy ở lại trong phòng bệnh vẫn hơn…”

“Được rồi”, Đàm Trận ngắt lời Trần Bác Hàm, nói với Đàm Thiên, “Theo em lên xe ngồi đi.”

Chiếc xe bảo mẫu GMC màu trắng đỗ dưới tầng, Đàm Thiên đi theo Đàm Trận lên xe, Đàm Trận hỏi cô: “Tình hình của mẹ thế nào rồi?”

“Không có gì đáng ngại nữa rồi”, Đàm Thiên nói, “Đột nhiên mẹ nói có chút khó thở, chị lấy bình oxy cho bà ấy, van đã mở hết cỡ nhưng mẹ vẫn nói không thoải mái, chị liền gọi 120.”

Đàm Trận trầm mặc một lát, thấp giọng hỏi: “Sao đột nhiên lại như vậy?”

Đàm Thiên liếc nhìn anh, nói: “Lúc đó mẹ đang xem lễ trao giải.”

Tối nay chỉ có một lễ trao giải mà thôi.

Yết hầu Đàm Trận lăn lăn, càng thêm im lặng. Thật ra anh đã đoán được, lúc anh hỏi chỉ là hy vọng đáp án sẽ không giống như mình suy nghĩ, nhưng dường như từ nhỏ anh đã như thế rồi, hiếm khi nào được như ý nguyện.

“Em cũng đừng nghĩ nhiều quá, tim của mẹ vốn dĩ đã không tốt.” Đàm Thiên nói.

Đàm Trận thống khổ mà gục đầu xuống, khuỷu tay đặt trên đùi, anh cúi gập người, đôi tay chống lên trán, giống như bị một vật gì nặng nề đè phục lên vai.

Đàm Thiên giơ tay vỗ nhẹ vai anh: “Bây giờ mẹ vẫn đang giận, em chờ thêm một ngày, chờ mẹ tốt lên một chút thì lại đi gặp.”

“Em cho là mẹ sẽ không xem lễ trao giải này.” Đàm Trận cúi đầu, mệt mỏi nói.

Đàm Thiên thở dài: “Tuy rằng em dọn ra khỏi nhà, nhưng mẹ vẫn rất nhớ em. Chỉ là, thật ra cha…” nói đến cha, giọng điệu của cô hoàn toàn thay đổi, hạ giọng nói, “Cha đối với em rất tức giận. Em đã nghĩ sẽ giải thích như thế nào chưa?”

Đàm Trận chậm rãi ngồi dậy, hít sâu một hơi, nhìn về vườn hoa bệnh viện bên ngoài cửa sổ xe, giọng nói mang theo tiếng thở dài: “Không có gì để giải thích hết.”

Giọng nói ấy bất đắc dĩ, thẳng thắn, phản nghịch, lại như là chấp nhận số mệnh. Đàm Thiên cũng không biết nói cái gì, cô hiểu Đàm Trận, cho dù Đàm Trận không nói cho cô biết tại sao anh lại muốn dọn ra khỏi nhà, trong lòng cô cũng hiểu rõ, những bí mật của anh ở chỗ cô đều không còn là bí mật, nhưng cô lại không phải là cha mẹ của Đàm Trận, chỉ là một người chị gái, bọn họ đều là phận làm con, đối mặt với cục diện như vậy thật sự không có cách nào tốt hơn.

“Em vẫn là bất cẩn”, cô nói, “Mẹ tức giận thì tức giận, nhưng lễ trao giải em tham gia mẹ nhất định vẫn sẽ xem, hơn nữa đây lại là phát trực tiếp, em thật sự không nên…”

Không nên cái gì chứ, cô cũng không biết. Đàm Trận có làm cái gì quá mức ư, cô căn bản không cảm thấy thế, chỉ là tại sao cô vẫn muốn đứng ở lập trường của người làm con, đi trách móc nặng nề người em trai cũng không phải là phạm lỗi sai gì quá đáng cơ chứ?

Đàm Trận vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn luôn không nói gì, mãi đến khi di động của anh vang lên.

Đàm Thiên nhìn về phía anh, Đàm Trận chậm rãi, từ túi áo khoác đen lấy điện thoại ra, giống như chiếc điện thoại ấy nặng đến ngàn cân.

Trên di động có rất nhiều bạn bè gửi tin nhắn chúc mừng anh, thời gian đều là nửa đêm khuya trước, anh chưa kịp trả lời lại, hiện tại đã là rạng sáng 2 giờ, tin chúc mừng trên wechat đã sớm dừng lại, âm thanh lẻ loi này vang lên, là Thịnh Dã.

[Jackson]: “Bác gái không có việc gì chứ anh?”

Đàm Trận cúi đầu đọc tin nhắn này, chưa bao giờ anh có cảm giác hít thở không thông như thế, chúng từ phổi, từng chút một lan tràn ra khắp cơ thể anh. Anh bị kẹp giữa hai người mà mình yêu thương nhất, Thịnh Dã rõ ràng chỉ là quan tâm anh, cũng không có trách móc nặng nề gì anh giống như mẹ, không đặt áp lực gì cho anh, nhưng anh vẫn cảm nhận được cỗ áp lực ấy đè nặng lên người mình.

Bởi vì muốn anh không yêu người này nữa, anh không làm được.

Muốn anh buông tay, đưa Thịnh Dã – giống như chú chuột Hà Lan anh yêu thương cả thời niên thiếu – cho người khác, nhìn cậu đi xa, anh không làm nổi.

Thịnh Dã chỉ cần tồn tại ở đó thôi, đã là áp lực của chính anh rồi.

***

Thịnh Dã nhận được tin nhắn trả lời của Đàm Trận: Không sao đâu, đừng lo lắng.

Trái tim treo lên cả tối cuối cùng cũng trở về vị trí, cậu nằm trở lại giường, cơ thể thư giãn. Bây giờ đã là hơn 2 giờ sáng, cậu vừa về đến nhà đã có vòng ôm của mẹ, có người nhà hỏi han ân cần, được ăn canh ngân nhĩ do chính tay mẹ nấu, cùng bà nói chuyện lúc tham gia bữa tiệc, có người cùng cậu chia sẻ vinh quang, cậu hạnh phúc như vậy, nhưng Đàm Trận lại ở đúng đêm anh nhận giải ảnh đế thì biết được mẹ mình nằm viện, lúc cậu gửi wechat còn sợ bác gái có gì bất trắc, vẫn may…

Đàm Trận sẽ không lừa gạt cậu, anh nói không sao chính là không sao, nói đừng lo lắng thì cậu thật sự không cần lo lắng.

Cậu nhắm mắt lại.

Ngủ ngon, ảnh đế Đàm Trận.

Hy vọng ngày mai thế giới của anh qua cơn mưa trời lại sáng.

***

Xe bảo mẫu GMC dừng ở dưới tầng khoa nội trú, Đàm Trận ngủ trên xe cả một đêm, buổi sáng hôm sau anh bị điện thoại của Đàm Thiên đánh thức, anh mệt mỏi mà cử động người, Trần Bác Hàm vừa lúc mở cửa xe ngồi lên, nói: “Này, ăn chút thức ăn sáng đi.”

Đàm Trận buông di động, mặc lại chiếc áo khoác lông vũ đang phủ trên người, nói: “Tôi không ăn đâu, anh tự ăn đi.” Cổ họng anh hơi khàn khàn, cuối cùng lại ngẩng đầu hỏi, “Mũ của tôi đâu?”

Trần Bác Hàm đem chiếc mũ len đặt ở hàng ghế sau đưa cho Đàm Trận, nhìn Đàm Trận tùy tiện đội mũ kéo kéo hai cái liền đẩy cửa xuống xe. Trần Bác Hàm cũng cầm đồ ăn sáng xuống theo, Đàm Trận quay lại nhìn anh, nói: “Không sao đâu, tôi tự đi lên được rồi. Anh cũng chạy tới chạy lui cả một đêm, ngủ thêm một chút trên xe đi.”

Bên ngoài gió lạnh run người, thổi đến mức nhúm lông trên chiếc mũ của cái áo lông vũ của Đàm Trận run rẩy theo, Trần Bác Hàm nhìn môi anh nứt nẻ, trong mắt đều là tơ máu, nói: “Cậu đi một mình tôi không yên tâm.”

Đàm Trận cúi đầu xem xét chính mình: “Quần áo của tôi đều đã thay ra, không dễ bị nhận ra như thế đâu, lát nữa tôi đi thang bộ đi lên.” Anh vỗ vỗ vai Trần Bác Hàm, “Cảm ơn, anh.”

Trần Bác Hàm chỉ đành nhìn theo Đàm Trận một bên cúi đầu kéo khóa áo khoác lên, một bên bước nhanh đi vào khu nội trú.

Anh còn chưa có kịp nói gì với Đàm Trận, bởi vì tối hôm qua Đàm Trận không có mặt ở khu vực phỏng vấn, dẫn thêm một đề tài mới, anh bất đắc dĩ đành phải tiết lộ với bên ngoài tin tức mẹ Đàm Trận nằm viện, bằng không lại phải gánh chịu tiếng xấu. Đã có anti nói bóng nói gió Đàm Trận lúc phát biểu cảm nghĩ khi nhận giải chính là có ý tứ xem thường giải Kim Lan, dù sao kể cả không được nhận giải anh cũng “không có gì phải tiếc nuối”.

Rất nhiều người không thích Đàm Trận, nhưng nếu bạn muốn hỏi bọn họ tại sao lại không thích anh, lý do của họ thế mà là cảm thấy Đàm Trận dối trá, chỉ biết làm ra vẻ, thực giả dối.

Chiêu ném đá giấu tay này quả thực khiến người đại diện của anh thấy khó chịu, nếu như bọn chúng lan truyền lung tung scandal của Đàm Trận, nói xấu anh “Liêu Vương” này nọ, Trần Bác Hàm anh còn có thể bảo Nguyễn Nghiên nghĩ cách tẩy trắng một chút, bác bỏ tin đồn một chút, đằng này nói Đàm Trận làm ra vẻ, dối trá thật sự là không có chỗ cho bọn họ thao tác một chút gì.

Có một lần anh bị một đám người trên mạng mắng Đàm Trận đến mức tức giận, gọi Nguyễn Nghiên vào nói, cô nghĩ biện pháp làm rõ những chuyện này một chút. Nguyễn Nghiên nhìn tài khoản của mấy chục vạn antifan, hỏi anh: “Sếp, có phải tôi làm sai chuyện gì rồi không?”

Một người mà mọi mặt đều biểu hiện đến mức không chê vào đâu được, cho nên mọi người mắng là dối trá, chuyện này làm sáng tỏ thế nào đây, thật sự đúng là làm khó Nguyễn Nghiên.

Phim điện ảnh ra rạp, lúc tuyên truyền, việc xào CP cơ hồ là nhà nào cũng sẽ thường xuyên thổi phồng, đến chỗ Đàm Trận thì trở thành một loạt tội lỗi, nhiều người không biết có phải là thật sự không rõ hay là giả vờ không rõ, mặc dù trên tay Đàm Trận không có giải thưởng không có danh hiệu, đến địa vị của anh cũng đã không cần bất kỳ trói buộc nào, tất cả phim Đàm Trận quay trong năm năm trở lại đây, đều không thể tranh cãi rằng: xào CP với anh, được lợi lớn nhất đều là người khác. Đàm Trận cũng không thèm để ý cái này, dù sao một bộ phim ra mắt cùng đều cần chút nhiệt độ. Nhưng thân là người đại diện, Trần Bác Hàm có đôi khi không chịu nổi, chỗ tốt như thế đều là cho người khác cầm, nồi thì để Đàm Trận gánh. Anh cũng từng muốn từ chối bị buộc chung một chỗ như thế, nhưng Đàm Trận nói mọi người cùng nhau quay một bộ phim coi như cũng là duyên phận, đều không dễ dàng gì, khi đó tôi cũng là được chị Tiểu Tuyết dẫn dắt mới có thể chậm rãi nổi tiếng.

Được thôi, chuyện này anh có thể tạm thời hiểu được, nhưng là xào CP với nam diễn viên bất kể là vì cái gì cũng đều không cần thiết đâu đúng không? Hơn nữa Thịnh Dã chỉ đơn thuần là một người mới, không mang theo một chút lưu lượng gì, lần này Đàm Trận hoàn toàn không có được chỗ tốt nào, chính xác mà nói là bị đối phương lợi dụng. Đặc biệt là cái CP Trận Dã càng ngày càng hot kia, đây đã không phải là CP trong phim nữa rồi, Đàm Trận chẳng những không ngại phiền, anh từ một người rất ít lên weibo, vì Thịnh Dã mà rất nhiều lần chia sẻ bài viết này nọ. Cũng không biết anh từ chỗ nào biết được những đại ngôn cùng quảng cáo của Thịnh Dã tuyến 18 này, luôn có thể kịp thời đăng nhập để giúp đỡ đúng lúc, cũng thật thần kỳ.

Lễ trao giải hôm qua, chỉ trong một đêm mà “Trận Dã” đã leo lên top 10 hotsearch, tối hôm qua vẫn chưa lọt được vào top 10, vậy mà hôm nay xem lại, đã lên đến thứ 9 rồi, cứ tiếp tục như vậy có khi sẽ đuổi kịp hotsearch “Đàm Trận giải thưởng Kim Lan” mất. Đàm Trận nhận được giải thưởng này không dễ dàng gì, như vậy đáng giá sao? Hiện tại có khi toàn bộ giới giải trí đã biết Đàm Trận có một CP nam nam như thế, lại do chính tay anh “làm” ra.

Anh đã từng nghiêm túc đề qua với Đàm Trận, nói Trận Dã cái CP này có chút vượt ranh giới rồi.

Đưa cho Đàm Trận xem video cắt nối được chia sẻ gần 2000 lượt, thủ pháp cắt ghép quá chuyên nghiệp, không giống như là bút tích do fan làm ra, vừa đăng lên chưa được một tiếng đồng hồ đã được một tài khoản blogger có tiếng chia sẻ, rõ rảng đây chính là phía chính chủ bên kia. Nội dung trên video anh nghiêm túc xem, xem xong càng giận sôi máu hơn, hình tượng của Thịnh Dã tốt vô cùng, còn hình tượng của Đàm Trận thì là một tra công, làm cho fan Đàm Trận cũng cảm thấy không thoải mái, ở bên weibo xé nhau đến chướng khí mù mịt.

Đàm Trận xem xong video kia, cười một chút rồi buông di động nói: “Cho dù là lăng xê cũng là do công ty em ấy làm, em ấy không biết.”

Trần Bác Hàm hỏi lại: “Sao cậu lại biết là cậu ta không biết? Vậy lúc cậu ta đăng weibo chẳng lẽ là do Tây Viện thay cậu ta đăng chắc?”

Đàm Trận thế mà có chút kinh ngạc: “Em ấy có đăng nhiều nội dung liên quan đến tôi sao, tại sao tôi lại không để ý thấy?”

Trần Bác Hàm trợn trắng mắt: “Sáng nay còn chia sẻ một đại ngôn của cậu.”

Đàm Trận lập tức lấy điện thoại ra xem một cái, thấy Thịnh Dã chia sẻ hình ảnh chiếc đồng hồ xa xỉ kia, còn kèm theo biểu tình, là biểu tình trong cờ tướng “đẹp trai”.

Đàm Trận còn cười ra tiếng.

Trần Bác Hàm hỏi: “Cười cái gì?”

Đàm Trận nói: “Anh không thấy rất đáng yêu sao? Không nói đến chuyện tôi không ngại cùng em ấy xào CP, cho dù để ý, nhìn đến bài chia sẻ này cũng không thể nào tức giận được, bởi vì anh có thể cảm nhận được em ấy thực sự thích anh đó.”

Trần Bác Hàm nghe giọng điệu của anh, còn rất chi là hưởng thụ, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Hiện tại bởi vì Thịnh Dã, Đàm Trận còn chăm chỉ đăng wiebo hơn trước kia nhiều.

Đàm Trận nhìn nhìn anh, trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Trần Bác Hàm, chúng ta đã hợp tác cũng lâu rồi.”

Trần Bác Hàm gật đầu: “Đúng vậy, 6 năm rồi.”

Đàm Trận nói: “Tôi vẫn luôn coi anh là bạn bè, anh thì sao? Tôi ra bất cứ quyết định gì, có phải anh đều sẽ ủng hộ tôi hay không?”

Trần Bác Hàm hiếm thấy mà nghẹn lời, anh biết Đàm Trận thật lòng đối đãi với anh như bạn bè, thật ra anh cũng coi Đàm Trận là bạn bè, nhưng đồng thời anh còn là người đại diện của Đàm Trận, hai thân phận này khó có thể dung hợp, anh không có khả năng đồng tình khi Đàm Trận có những quyết định không sáng suốt. Đàm Trận đột nhiên hỏi như vậy, giống như đang thử anh, khiến anh có phần cảnh giác, trong lòng đột nhiên hiện lên một ý tưởng vớ vẩn, hỏi: “Sao lại hỏi như vậy?”

Đàm Trận nhìn Trần Bác Hàm vô tình nhăn mày lại, thật lâu sau mới nói: “Chỉ tùy tiện hỏi chút thôi.”

Trần Bác Hàm lại nghẹn lời lần nữa, ngay cả chuyện Đàm Trận tùy tiện hỏi một chút anh cũng không chịu nổi, dường như anh không cần phải nói cho Đàm Trận đáp án kia của mình nữa.

Đàm Trận có lẽ cũng hiểu được, không hỏi lại anh, mà chỉ cầm lấy ly cà phê lên uống như đang suy tư gì đó.

Trần Bác Hàm khẽ hắng giọng, nói: “Cậu đó, trong số các nghệ sĩ mà tôi từng hợp tác, cậu chính là người không khiến tôi phải lo lắng nhất.”

Đàm Trận thả lỏng mặt mày, gật gật đầu: “Tôi biết.”

Một giây kia Trần Bác Hàm cảm thấy chính mình có chút hèn hạ, anh chính là đang nói với Đàm Trận, cậu đừng tùy tiện làm ra những chuyện không sáng suốt gì hết, tôi sẽ không nghe theo cậu, mà hẳn là Đàm Trận cũng hiểu được ý tứ này của anh.
Hết chương 64.

Bình luận

Truyện đang đọc