HOÀN TOÀN MẤT KIỂM SOÁT

Ngày hôm sau, đồng hồ báo thức vang lên từng tiếng máy xúc ầm ầm một lúc lâu Thịnh Dã mới tỉnh dậy, trời lờ mờ sáng, cậu ngồi dậy thì phát hiện đèn vẫn bật từ tối qua, cậu thế mà ngủ đến không hay biết gì.

Rửa mặt xong, Thịnh Dã đeo ba lô vừa đi vừa ngáp, mở cửa phòng xuống tầng. Phòng cậu ở tầng hai, trước giờ cậu toàn đi cầu thang bộ. Lúc xuống dưới tầng cứ cảm thấy hình như hôm nay có gì đó khác với mọi ngày, lại không biết là khác chỗ nào, mãi đến khi nghe được một giọng nữ, là chị Tiểu Phỉ tối qua đưa thuốc cho cậu đang nói chuyện với ai đó. Thịnh Dã bất thình lình nghe được “Anh Đàm Trận, anh dậy sớm vậy ạ.”

Cậu đột ngột dừng bước, ngỡ là mình đã nghe nhầm.

Cho đến khi nghe được giọng nói của Đàm Trận vang lên ở phòng ăn khách sạn hãy còn vắng vẻ:

“Tôi quen rồi.”

Bước chân của cậu phản ứng còn nhanh hơn cả não bộ, Thịnh Dã vội vàng ba chân bốn cẳng xuống dưới tầng, suýt chút nữa còn bị trượt chân.

Đàm Trận hiển nhiên nghe được động tĩnh ở chỗ cầu thang, anh ngẩng đầu nhìn qua bên đó, Thịnh Dã liền nhìn thấy Đàm Trận đeo gọng kính đen, mặc bộ thể thao bình thường màu xám nhạt, đang nhìn sang phía cậu. Cậu nhớ rõ bộ phim gần đây nhất của Đàm Trận cần phải nuôi tóc một chút để tạo hình cổ trang, nên lúc này anh vẫn chưa cắt tóc. Mái tóc được chải chỉnh tề hất ra sau đầu thành một nhúm nhỏ dưới gáy, cũng có sợi không hất lên được, khẽ rủ xuống bên thái dương. Thịnh Dã hoảng hốt, tưởng như đang nhìn thấy Nghiêm Phi.

Một Nghiêm Phi được sống một cuộc sống tốt đẹp.

Đàm Trận đứng dậy, bên này Thịnh Dã chạy như bay xuống tầng, mấy bậc thang cuối cậu còn bước liền ba bậc, cậu không biết vì sao vừa nhìn thấy Đàm Trận cậu lại có phản ứng như thế, trong lòng cậu hãy còn đang rối rắm rất nhiều, nhưng mà thân thể vẫn vô cùng thành thật khi nhìn thấy người đàn ông này, thành thật vui mừng.

Đàm Trận nhìn thấy cậu, không nhịn được nở nụ cười. Nụ cười ấy vẫn dịu dàng như trước, nhưng đây cũng là lần đầu tiên, Thịnh Dã cảm thấy thật ra nụ cười này dịu dàng nhưng chứa đầy cạm bẫy, chẳng qua cậu vẫn tình nguyện nhảy vào.

Cậu đi đến chỗ Đàm Trận, cảm giác có lẽ bản thân quá mức vồ vập nên mới kìm nén bước chậm lại, làm bộ như nhìn thấy người bạn mình đã lâu không gặp, nhìn thấy vị tiền bối vẫn luôn quan tâm đến mình. Đàm Trận đứng tại chỗ nhìn cậu đến gần, giống như đang dùng ánh mắt nghênh đón cậu.

Đàm Trận tựa như một thỏi nam châm, vĩnh viễn đứng yên như cũ, nhưng lại hấp dẫn người khác chạy về phía anh.

Thịnh Dã đi đến trước mặt anh, nhất thời không biết nên dùng biểu cảm gì để nói chuyện, đành phải hỏi: “Anh Đàm Trận, anh đến lúc nào vậy ạ?”

“Tối hôm qua.”

Thịnh Dã nhớ lại giọng nói mơ hồ tối qua: “Lẽ nào anh…” Đàm Trận nhìn cậu, gì cũng không nói nhưng ánh mắt kia lại như nói lên tất cả, Thịnh Dã có chút ảo não, “Lúc đó em mệt quá nên ngủ thiếp đi mất.”

“Anh biết,” Đàm Trận nói, chỉ vào bữa sáng trên bàn, “Ăn sáng với anh đi.”

Thịnh Dã ngồi xuống, nhân viên phục vụ bưng lên từng món từng món nóng hôi hổi, là Đàm Trận vừa mới gọi xong, họ vẫn luôn chuẩn bị ở sau bếp.

Thịnh Dã nhìn các món ăn xếp đầy một bàn, kinh ngạc lên tiếng: “Anh gọi nhiều món như vậy…”

Đàm Trận cầm đũa, gắp một miếng sủi cảo vào trong bát, bộ dáng rất nhàn nhã: “Từ từ ăn thôi.”

“Em còn phải nhanh đi trang điểm nữa,” Thịnh Dã đến gần bàn ăn, thì thào, “Không ăn được nhiều như vậy đâu.”

“Không sao,” Đàm Trận đặt một bát cháo trứng muối thịt nạc xuống trước mặt cậu, “Ăn cái này trước đi.”

Lúc Thịnh Dã ăn sáng, các chuyên viên trang điểm cũng xuống, bất ngờ nhìn thấy Đàm Trận, mọi người đều kinh hãi, từng người đi đến chào hỏi. Đàm Trận mua đồ ăn sáng cho tất cả mọi người, đoàn phim khó có khi được ăn uống phong phú như thế, bình thường bữa sáng họ cũng chỉ giải quyết trong 10 phút, lần này ăn đến 20 phút, vẫn thấy ngại ngùng, lãng phí ý tốt của ngôi sao lớn.

Thịnh Dã cúi đầu ăn cháo, lại không nhịn được ngước mắt len lén nhìn Đàm Trận ngồi đối diện, tóc trên thái dương anh rủ xuống, giống như Nghiêm Phi lúc đang ăn cơm.

Thịnh Dã nhỏ giọng nói: “Hôm nay trông anh cứ như Nghiêm Phi vậy á…”

Đàm Trận ngước mắt lên, cười với cậu, giọng nói trầm thấp: “Ừm, thỉnh thoảng hợp thể một chút.”

Giọng của anh trầm ổn mạnh mẽ, mang theo một hương vị mê hoặc nào đó.

Không một ai có thể nghe được Đàm Trận dùng giọng điệu như vậy lúc nói chuyện, đây dường như là một kênh bí mật chỉ thuộc về bọn họ. Thịnh Dã vừa rung động vừa mâu thuẫn, cảm thấy không nên như thế, không nên quyến luyến phần mê hoặc này, nhưng cậu chẳng có biện pháp nào chống cự lại Đàm Trận.

Các nhân viên đoàn phim ăn xong thì đi trước, Thịnh Dã không dám lề mề, ăn vội ăn vàng nốt vài miếng, rút khăn giấy lau miệng đứng dậy, lúc đi cậu có chút khó xử nhìn sang Đàm Trận.

Đàm Trận đứng dậy trả tiền, quay đầu lại nhìn cậu, nói: “Không sao đâu, em đi đi.”

Thịnh Dã không nhìn thấy trợ lý của anh, hỏi: “Anh tiểu Lưu đâu rồi ạ?”

Đàm Trận quét mã xong thì cất điện thoại: “Cậu ấy vẫn chưa dậy.”

Thịnh Dã nhìn Đàm Trận mặc một thân quần áo mộc mạc thanh thoát, nghĩ thầm đây có lẽ là nghệ sĩ duy nhất dậy sớm hơn trợ lý.

Không lâu sau khi Thịnh Dã vào phòng trang điểm, Đàm Trận cũng vào, theo sau anh còn có anh tiểu Lưu vẫn đang ngáp liên tục. Trước kia bầu không khí trong phòng hóa trang đều tương đối nhẹ nhàng, thỉnh thoảng mọi người tán gẫu đôi ba câu, nhưng sau khi Đàm Trận đến thì mọi người trong phòng ít nhiều cũng có chút khách sáo.

Đàm Trận cúi đầu xem ảnh hóa trang ngày hôm qua của Thịnh Dã, được chuyên viên trang điểm đồng ý, anh cầm ảnh lên xem, Thịnh Dã nhìn từ trong gương thấy có gì đó lóe lên dưới ánh đèn – là nhẫn trên tay trái Đàm Trận.

Chính là ngôi sao băng kia, kiểu dáng giống nhau như đúc, Đàm Trận đeo ở ngón trỏ tay trái.

Đàm Trận xem xong thì đặt lại trước gương trang điểm, Thịnh Dã nhìn chằm chằm vào bàn tay anh duỗi tới lại rời đi, vẫn chưa hoàn hồn.

Đàm Trận đeo chiếc nhẫn này hoàn toàn khác với lúc cậu đeo. Có thể bởi vì tay Đàm Trận lớn hơn cũng thon dài hơn, ngôi sao kia đặt ở trên tay anh, tựa như Patek Philippe hay Vacheron Constantin* trên cổ tay anh, nhìn qua chỉ là những phụ kiện hết sức tầm thường.

*những thương hiệu đồng hồ nổi tiếng trên thế giới

Chị Triệu trang điểm đang nói gì đó với Đàm Trận, Thịnh Dã nghe thấy chị nói: “… Quan hệ của anh với đạo diễn Đường cũng tốt quá đi, bận như vậy vẫn còn đến tham ban.”

Đàm Trận chỉ khẽ “Ừm” một tiếng, nhìn sang chỗ gương.

Thịnh Dã nhìn thấy tầm mắt của anh qua gương, Đàm Trận chớp chớp mắt với cậu một cái, sau đó nói với chị Triệu: “Vừa vặn tôi có mấy ngày nghỉ, đến thăm đạo diễn Đường với Thịnh Dã.”

Chị Triệu hiểu ý cười rộ lên, cúi đầu hỏi Thịnh Dã: “Ừ nhỉ, hai người đều tốt nghiệp ở CTR.”

Từ đầu đến cuối Thịnh Dã đều không nói lời nào, chỉ gật đầu sợ mình nói sai.

Bình thường ở phòng trang điểm đều là không khí làm việc nghiêm túc, tuy rằng có nói chuyện phiếm nhưng cũng chỉ là chút nhàn rỗi trong lúc bận rộn mà thôi, nhưng hôm nay vì có Đàm Trận, Thịnh Dã cảm nhận được một loại bình tĩnh, giống như mật ngọt đang lan tràn đâu đây.

Anh Hề đang đội tóc giả cho cậu, anh tiểu Lưu ngồi một bên ngáp mấy cái, Đàm Trận ngồi ở ghế sô pha trong phòng hóa trang, cầm điện thoại trên tay, khẽ cúi đầu, nhưng càng nhiều là nhìn cậu trong gương.

Thịnh Dã ý thức được, cho dù cậu phát hiện chuyện Đàm Trận giấu mình, nhưng cậu vẫn không có cách nào chống cự lại Đàm Trận, tình nguyện vì anh mà giả câm vờ điếc.

Nhưng nếu như… nếu như lúc chị Triệu nói câu kia, Đàm Trận có thể xếp tên của cậu trước đạo diễn Đường thì tốt rồi.

***

Sau khi đạo diễn Đường có mặt, đoàn phim rất nhanh đã vào trạng thái, mọi người vội vàng chuẩn bị cho cảnh quay, Đường Thấm nhân cơ hội trò chuyện đôi ba câu với Đàm Trận. Hôm qua gần 9h tối Đàm Trận mới đến, vốn dĩ dự kiến là 5h có mặt, lúc đó đoàn phim vẫn chưa nghỉ, kết quả bị xe bị kẹt giữa đường, nghe nói là đằng trước có vụ tai nạn xe liên hoàn, nên muộn một hồi mới đến.

Lúc Đàm Trận đến, Đường Thấm tự mình xuống tầng đón anh, còn muốn gọi Thịnh Dã, nhưng gõ cửa thì không thấy cậu mở cửa, Đàm Trận bèn nói không nên quấy rầy cậu ấy,

Sau đó hai người nói chuyện trong phòng Đường Thấm, Đàm Trận xem cảnh quay của ngày hôm đó, mới đầu là đạo diễn Đường ngồi ở trước bàn, Đàm Trận đứng phía sau vừa uống nước vừa xem, đến cảnh thái tử Lý Diên bị phản bội, Đường Thấm quay đầu lại muốn nói “Cảnh này Thịnh Dã diễn quá đạt rồi” thì đã thấy Đàm Trận cúi người xem rất nghiêm túc.

Trong phòng thoáng chốc yên tĩnh lại, Đường Thấm còn định kéo một cái ghế cho Đàm Trận, nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc chuyên chú của Đàm Trận, đành thôi.

Không có BGM (nhạc nền), không có lời thoại, cũng không có bất kỳ xử lý hậu kỳ nào, thế nhưng màn diễn xuất mộc mạc đến cực điểm này của Thịnh Dã vẫn xiết chặt lấy Đàm Trận. Xem xong, nghe được hơi thở nặng nề của Đàm Trận, anh chậm rãi đứng thẳng người, mím môi rất lâu.

Đường Thấm hỏi anh: “Cảm giác thế nào?”

Yết hầu Đàm Trận khẽ lăn, cuối cùng nói: “Em ấy là một thiên tài.”

“Nhưng cậu ấy cũng có vấn đề của cậu ấy.” Đường Thấm tắt video nói.

Đàm Trận nhìn sang.

Đường Thấm nghiêng người nói: “Cậu ấy rất khó thoát vai, cậu có nhận ra không?”

Đàm Trận nhớ lại lúc họ quay «Kết cấu ổn định», chỉ nói: “Có một chút.”

“Cậu ấy diễn xong, nửa ngày cũng chưa thoát vai được, bản thân cũng rất uể oải. Tôi cũng nói với cậu ấy nên học hỏi cậu khả năng kiểm soát.” Đường Thấm nói.

Đàm Trận cúi đầu, cười khổ lắc đầu nói: “Tôi không làm thầy của em ấy được.”

“Hai người, mỗi người đều có sở trường riêng, nên giao lưu học hỏi lẫn nhau.”

Lúc này, tổ đạo cụ còn đang điều chỉnh ánh sáng, thiết bị thu âm, Đường Thấm nhìn Thịnh Dã đang ngồi một mình một góc đọc kịch bản, phát hiện Đàm Trận cũng nhìn sang hướng đó không nói gì, liền cười vỗ vai Đàm Trận: “Cậu đi nói chuyện với cậu ấy đi.”
Hết chương 74.

Bình luận

Truyện đang đọc